Buổi tối Lâm Tuệ Nghi một mình xuống bếp, cố ý nấu cho Vương Khôi Vĩ một bát cháo bí đỏ. Là do buổi chiều Lâm Tuệ Nghi thấy Vương Khôi Vĩ ăn rất ít mà anh lại thức khuya để làm việc nếu không ăn uống đầy đủ sẽ ảnh hướng đến sức khoẻ mặc khác Lâm Tuệ Nghi chính là dùng bát cháo bí đỏ này cảm ơn Vương Khôi Vĩ vì đã đồng ý cho cô đi học trở lại. Vừa rồi Lâm Tuệ Nghi cũng đã hỏi mọi người, nghe nói buổi tối ăn cháo bí đỏ sẽ không tăng cân nhưng lại cung cấp đủ chất dinh dưỡng. Nhìn thân hình chuẩn của Vương Khôi Vĩ nếu để tăng cân thì Lâm Tuệ Nghi cô sẽ rất tiếc nuối. Lâm Tuệ Nghi bật cười trước cái suy nghĩ của mình nhưng cô phải công nhận một điều rằng thân hình Vương Khôi Vĩ rất đẹp nếu để cậu bạn Hàn Chỉ Diên của cô nhìn thấy cậu ấy nhất định sẽ hoa mĩ gọi anh bằng "mỹ nam" rồi sẽ ở bên tay cô mỗi ngày đều nhắc đến cơ thể Vương Khôi Vĩ cho mà xem.
Thôi không nghĩ đến những chuyện linh tinh, Lâm Tuệ Nghi cẩn thận mang bát cháo cùng ly sữa vừa mới pha lên phòng sách cho Vương Khôi Vĩ. Anh đang chuyên tâm giải quyết một số tài liệu, nhìn thấy Lâm Tuệ Nghi trong đầu liền nghĩ đến việc cô đã hôn anh. Khiến động tác có chút lúng tung.
- Buổi chiều thấy anh ăn rất ít nên tôi đã nấu cháo, ăn thử đi xem có ngon không? - Lâm Tuệ Nghi đẩy bát cháo về phía Vương Khôi Vĩ rồi ngồi xuống ghế, chóng tay lên cầm, tròn mắt nhìn anh. Dáng vẻ này của Lâm Tuệ Nghi thật khiến Vương Khôi Vĩ muốn cưng nựng cái má phính hồng của cô. Ý nghĩ vừa hiện hữu trong đầu đã bị Vương Khôi Vĩ thổi bay mất. Anh nếm thử một muỗng cháo, mùi vị không tệ rồi cứ thế ăn hết cả bát. Ngẫn đầu nhìn lên liền thấy Lâm Tuệ Nghi đang cười hài lòng.
- Có phải là rất ngon không? - Lâm Tuệ Nghi cao giọng nói liền bị Vương Khôi Vĩ dội một gáo nước lạnh.
- Rất tệ, không thể phụ lòng cô nên tôi đã cố ăn hết.
- Ngon thì ngon sau phải nói thế - Lâm Tuệ Nghi chu môi cãi lại.
Lâm Tuệ Nghi lại khiến Vương Khôi Vĩ nhớ đến cái cảm giác đôi môi mềm mại của cô chạm vào má anh. Cả buổi hôm nay Vương Khôi Vĩ chính vì cái nụ hôn của Lâm Tuệ Nghi chi phối không thể chuyên tâm vào bất cứ việc gì. Vương Khôi Vĩ hắng giọng.
- Nhưng mà... sao cô chưa được sự cho phép đã hôn tôi.
Lâm Tuệ Nghi bật cười, hôn cũng cần phải đợi anh cho phép sao? Việc cô hôn anh chỉ là muốn thể hiện sự cảm ơn của bản thân không ngờ anh lại để tâm đến.
- Là tôi vui quá thôi!
- Chẳng lẽ mỗi khi vui cô đều sẽ ôm hôn người khác vậy sao? - Vương Khôi Vĩ được phen chấn động, người con gái này sao có thể tuỳ tiện đến thế.
- Không có, trước giờ tôi chỉ hôn mẹ và anh như thế thôi. Tôi chính là xem anh giống như mẹ tôi mà thể hiện tình cảm. - Lâm Tuệ Nghi ngây thơ nói thật lòng mình. Từ khi mẹ cô mất thì chỉ có mỗi Vương Khôi Vĩ đối xử tốt với cô. Mặc dù nhiều lúc anh có những yêu cầu quá đáng nhưng ngay lần đầu gặp không rõ cô là ai vậy mà anh đã giúp đỡ, còn tốt bụng cho cô ăn ở. Thật sự cảm thấy Vương Khôi Vĩ đối đãi với cô rất tốt chẳng khác nào là mẹ.
Vương Khôi Vĩ bị đã kích nặng nề Lâm Tuệ Nghi nhìn như thế nào mà có thể xem anh như mẹ của cô, thật tức chết anh rồi. Vương Khôi Vĩ chẳng màng nói với cô, im lặng làm việc của mình.
Lâm Tuệ Nghi đứng bên cạnh rất lâu, đắng đo một lúc mới lên tiếng.
- Anh có thể nào cho tôi mượn tiền không? Vì phải đi học nhưng tôi không có tiền mua quần áo tử tế để đến trường. Lần trước anh mang cho tôi những bộ đó cũng chỉ có thể mặc ở nhà. - Nhớ đến mấy bộ đồ Vương Khôi Vĩ mang đến cho mình Lâm Tuệ Nghi thật chỉ muốn khóc. Không biết anh nghĩ thế nào mà đi chọn mấy bộ đồ thiếu trên hở dưới như thế đưa cô. Hại cô phải đi mượn đồ của chị Phương - một chị hầu gái tốt bụng mà mặc đỡ. Bây giờ bộ đồ cô đang mặc trên người cũng là đồ của chị ấy.
- Tôi đã mua cho cô rất nhiều. - Vương Khôi Vĩ còn nhớ lần trước khi Lâm Tuệ Nghi vừa được anh cứu, trên người chỉ có bộ váy trắng nhem nhuốc đã mượn đồ của người hầu trong nhà cho Lâm Tuệ Nghi mặc đỡ. Hôm sau đến công ty liền bảo thư kí đi chọn đồ mà cô ta cảm thấy vừa ý rồi mang đến cho Lâm Tuệ Nghi. Bây giờ Lâm Tuệ Nghi lại bảo không có đồ mặc có phải không đây?
- Đồ anh mang đến mặc rất khó coi. - Thật ngại khi nói những lời này với người tốt bụng chọn đồ cho mình nhưng quả thật là như vậy. Lâm Tuệ Nghi không thích hợp với những loại đồ khoét sâu, quá hở như vậy.
- Tôi sẽ cho mượn - Vương Khôi Vĩ như hiểu được vấn đề liền đồng ý. Anh chưa nhìn thấy đồ mà thư kí mua giúp cho Lâm Tuệ Nghi nhưng qua phong cách mix đồ của cô thư kí thì anh không nhìn cũng biết không phù hợp với Lâm Tuệ Nghi.
Lâm Tuệ Nghi cười tươi vỗ tay một cái sau đó giở trò nịnh nọt.
- Anh đúng thật rất tốt, ngày mai là chủ nhật tôi không có đi học nên sẽ đi mua đồ, rất cảm ơn anh vì đã cho tôi mượn tiền. - Lâm Tuệ Nghi vừa nói vừa nghĩ đến viễn cảnh đến tìm Hàn Chỉ Diên, cậu ấy chắc là vô cùng vui mừng khi gặp được cô. Ngày mai Lâm Tuệ Nghi sẽ mượn cớ đi mua quần áo sau đó sẽ cùng Hàn Chỉ Diên đi công viên giải trí, sẽ rất vui. Cũng lâu rồi Lâm Tuệ Nghi không được tự do mới nghĩ đến thôi đã cảm thấy phấn khích rồi. Lâm Tuệ Nghi vẫn đang cảm thán trong lòng thì chất giọng trầm trầm của Vương Khôi Vĩ vang lên kéo cô về thực tại.
- Ngày mai tôi không đến công ty, rất sẵn lòng đưa cô đi mua sấm - Vương Khôi Vĩ cho tay vào túi quần bước đến gần Lâm Tuệ Nghi cúi đầu nhìn xuống cái mũi nhỏ của cô. Vương Khôi Vĩ chẳng mấy yêu thích với cái trò đưa phụ nữ đi mua sấm bởi họ chính là chúa rắc rối, chọn lựa đều thay đổi nhanh như chong chóng rất khó chiều nhưng rất không yên tâm khi để Lâm Tuệ Nghi một mình đi lung tung bên ngoài đành phải đích thân đưa đến tận nơi.
Lâm Tuệ Nghi như gào thét trong lòng, kế hoạch đi công viên giải trí của cô đã bị ý tưởng của Vương Khôi Vĩ dập tắt, môi nhỏ chu lên bất mãn nói.
- Tôi đi mua đồ anh theo cùng làm gì? Không lẽ muốn chọn một bộ váy để mặc đến công ty à!
Lâm Tuệ Nghi lại chọc tức Vương Khôi Vĩ, anh tự hỏi cô gái này có phải mỗi ngày không chọc anh giận thì ăn không ngon ngủ không yên không? Vương Khôi Vĩ xoay người bước đến cửa sổ, đưa mắt nhìn vầng trăng sáng ngoài kia.
- Không muốn thì cô có thể ở nhà.
"Ở nhà" hai từ này vừa đến tai, Lâm Tuệ Nghi đã kịch liệt phản ứng, cô thà cùng Vương Khôi Vĩ ra ngoài còn hơn là suốt ngày quanh quẩn mãi ở biệt thự rộng lớn này, cảnh vật ở đây cô nhìn đến mức phát chán rồi. Nhưng bản thân rất muốn đi công viên giải trí, đành giở trò mèo, mài nheo với Vương Khôi Vĩ vậy. Lâm Tuệ Nghi bước đến gần Vương Khôi Vĩ, nắm lấy tay anh lắc qua lắc lại như trẻ con, đôi mắt tròn, nài nỉ.
- Vậy có thể đi công viên giải trí không?
Lâm Tuệ Nghi lại giở trò rồi, cô đúng thật là một con tiểu yêu lắm trò cứ như thế này thì sao anh từ chối đây. Vương Khôi Vĩ chính vì bộ dạng đáng yêu của Lâm Tuệ Nghi mà bật cười, không tự chủ đưa tay xoa xoa đầu nhỏ làm mấy loạn tóc được lúc rối lên. Cuối cùng Vương Khôi Vĩ cũng thua trước độ đáng yêu của Lâm Tuệ Nghi, anh dễ dàng gật đầu đồng ý.
Công viên giải trí kể từ năm mười bốn tuổi anh đã không còn hứng thú với những trò chơi ở đó cũng chưa từng bước đến một lần. Bây giờ lại vì Lâm Tuệ Nghi mà thuận ý đi cùng.
Sắp xếp ngay ngắn bàn làm việc cho Vương Khôi Vĩ sau đó Lâm Tuệ Nghi vui vẻ mang bát và ly ra ngoài cô còn ngân nga hát một bài gì đấy, bộ dạng vô cùng thích thú.
Hôm này Vương Khôi Vĩ trong mắt Lâm Tuệ Nghi thật vô cùng dễ tính. Anh không những cho cô đi học trở lại mà còn tốt bụng cho cô mượn tiền và cả việc đồng ý đi công viên giải trí cùng cô.
Hôm nay Lâm Tuệ Nghi trong mắt Vương Khôi Vĩ chính là đánh yêu vô đối. Anh đúng thật đã bị người ngây ngô như Lâm Tuệ Nghi thay đổi rất nhiều.