Lâm Tuệ Nghi vui vẻ mang chiếc balo nhỏ xinh trên vai tung tăng bước xuống nhà, vui cười với mọi người nói to "em đi học đây". Các chị hầu gái làm cùng nhìn thấy Lâm Tuệ Nghi vui vẻ trong lòng cũng thấy nhẹ nhàng. Thật ra những ngày trước, mỗi khi làm xong việc Lâm Tuệ Nghi đều ngồi ủ dột nói muốn đi học rồi còn ganh tị với họ vì buổi chiều đều được về nhà còn cô cả ngày bị bó buộc trong biệt thự lớn buồn tẻ này. Bây giờ nhìn thấy cô có thể tự do ra ngoài trong lòng không khỏi mừng thầm.
Bước đến cổng lớn Lâm Tuệ Nghi đã bị hai vệ sĩ chặn lại, cô cau có.
- Tôi trể rồi
Vệ sĩ còn chưa kịp phản ứng, Vương Khôi Vĩ đã bước ra từ trong xe lôi Lâm Tuệ Nghi ngồi vào ghế sau.
- Làm gì đó? - Lâm Tuê Nghi nhìn sang người bên cạnh, nghi hoặc.
- Thuận đường đưa cô một đoạn - Ánh mắt chăm chú vào tập tài liệu trên tay Vương Khôi Vĩ đạm nhạt mở lời.
Trình Nghiêm khởi động xe, Lâm Tuệ Nghi ngồi ở phía sau gật gật đầu ý đã rõ. Nhớ đến những bức ảnh hôm qua chụp cùng Vương Khôi Vĩ cô liền quay sang, kéo nhẹ tay áo anh.
- Anh đã xem ảnh bọn mình chụp cùng chưa? - Lâm Tuệ Nghi nghiêng đầu chờ đợi câu trả lời từ anh nhưng kết quả chỉ là cái im lặng. Cô thật tò mò không biết Vương Khôi Vĩ đã xem chưa? Nếu anh xem rồi thì chắc cảm thấy thương tiết cho gương mặt điển trai trời phú của chính anh lắm đến cả cô còn khóc than trong lòng khi nhìn thấy ảnh mà. Trong khi mỗi bức ảnh Lâm Tuệ Nghi đều thể hiện một cảm xúc, kiểu dáng khác nhau còn Vương Khôi Vĩ trước sau đều mặt lạnh không hề cười được một cái cho ra hồn, con người anh sao có thể nhàm chán đến mức thế.
Lâm Tuệ Nghi mãi bình phẩm trong đầu về bộ dạng của Vương Khôi Vĩ khi chụp ảnh nhưng nào biết cả đêm qua anh vì những bức ảnh kia mà lăn qua lộn lại trên giường lớn, khó khăn lắm mới đi vào mộng đẹp. Vừa về đến nhà Vương Khôi Vĩ liền vào phòng ra lệnh cho Trình Nghiêm nếu không có việc quan trọng tuyệt đối không được phiền đến anh rồi cứ thế một mình xem đi xem lại những bức ảnh chụp cùng Lâm Tuệ Nghi. Đa số đều là cả hai chụp cùng nhưng đến dáng vẻ của mình anh cũng không nhớ rõ lại in sâu gương mặt thanh tú mang chút tinh nghịch của Lâm Tuệ Nghi. Trong lòng cảm thấy Lâm Tuệ Nghi rất đáng yêu, mỗi bức ảnh đều là một dáng vẻ khác, có bức là cô cười ngọt ngào lại có bức chu môi nhỏ đáng yêu nhưng có bức lại cau mài hung dữ... rất nhiều sắc thái. Vương Khôi Vĩ không những xem đi xem lại mà còn đặt biệt chọn một tấm thuận mắt nhất đặt làm hình nền. Đến khi muốn ngủ, buông điện thoại xuống nhắm mắt liền nhìn thấy hình ảnh Lâm Tuệ Nghi dịu dàng giúp anh lao đi phần kem, cứ thế không tài nào ngủ được. Cả đêm chỉ biết thầm trách bản thân, trước nay chưa bao giờ bị việc gì hay bất kì ai chi phối bây giờ chỉ vì một hành động nhỏ của Lâm Tuệ Nghi mà ngủ không yên rất muốn chạy đến gõ cửa phòng cô hỏi vì sao lại cư xử với anh như thế nhưng rồi lại thôi. Giữa khuya, anh không ngủ chạy đến tìm hỏi những câu ngớ ngẫn Lâm Tuệ Nghi chắc chắn sẽ nói anh là người lập dị.
Tiếng nói trầm ồn của Trình Nghiêm vang lên kéo Vương Khôi Vĩ về thực tại.
- Tuệ Nghi, em đã có kết quả kì thì chưa?
Nhắc đến việc này thật khiến Lâm Tuệ Nghi hồi hợp, bài dự thi cũng đã gửi đi được lâu nhưng mãi không có hồi âm, cô sợ mẫu thiết kế của mình không đủ trau chút, không đủ bắt mắt để người khác dừng lại, Lâm Tuệ Nghi thở dài.
- Em vẫn chưa nghe thông báo, chắc là không được chọn.
- Tháng sau mới có kết quả, cô dự thi mà đến cả việc này cũng không biết sao? - Vương Khôi Vĩ từ tốn đưa mắt hổ phách nhìn Lâm Tuệ Nghi. Lần trước cho phép Trình Nghiêm gửi bài dự thi giúp Lâm Tuệ Nghi, Vương Khôi Vĩ có dành chút ít thời gian tìm hiểu qua cuộc thi này. Qui mô lớn đến vậy chẳng trách Lâm Tuệ Nghi luôn muốn tham gia.
Đúng rồi, việc này cô chưa từng nghe Hàn Chỉ Diên nhắc đến, cậu bạn này của cô quả thật còn nhiều đều thiếu xót. Lâm Tuệ Nghi quay sang nhìn Vương Khôi Vĩ cười híp mắt lắc đầu.
Ngồi trong xe Lâm Tuệ Nghi đã thấy Hàn Chỉ Diên đang đi vào cổng, xe vừa dừng cô đã lao như tên chạy đến, nhón chân choàng tay qua cổ cậu ấy, cười không thể tươi hơn được nữa.
- Cả tháng không gặp nhớ cậu quá! - Lâm Tuệ Nghi biểu đạt tình cảm của mình bằng cách lay lay người Hàn Chỉ Diên, cậu ấy trong một phen bị kinh động không biết nói gì chỉ xoa xoa đầu nhỏ Lâm Tuệ Nghi.
Vương Khôi Vĩ ngồi trong xe nhìn một loạt hình ảnh thân thiết của hai người họ, trong lòng dấy lên một niềm khó chịu. Anh tốt bụng đưa cô đến trường, cô không một lời cảm ơn đã chạy xuống xe, cười cười nói nói với người khác, thật khiến anh tức chết.
- Điều tra cậu ta cho tôi - Ánh mắt vẫn hướng đến hình ảnh hai người đang thân thiết trước cổng trường đại học, Vương Khôi Vĩ gay gắt. Anh chính là muốn biết người đó có đáng tin cậy không, ở cạnh có gây nguy hiểm gì cho Lâm Tuệ Nghi không?
Trình Nghiêm khẽ nhìn đến người Vương Khôi Vĩ chú tâm "dạ" một tiếng rồi cho xe chạy mất hút.
Đi bên cạnh Lâm Tuệ Nghi, trong lòng vạn điều thắc mắc Hàn Chỉ Diên khẽ hắng giọng.
- Cả tháng qua cậu ở đâu?
- Tôi về quê của mẹ - Lâm Tuệ Nghi tròn mắt nói dối, cô đâu thể kể cho Hàn Chỉ Diên nghe rằng mình bị một toán người kì lạ không đầu không cuối bắt giữ tra tấn đến thừa sống thiếu chết càng không thể nói hiện tại cô đang ở nhà của một người đàn ông. Nếu không con người có đầu óc sâu bọ như Hàn Chỉ Diên sẽ suy nghĩ xa xôi rồi la toán lên.
Hàn Chỉ Diên gật gật đầu, trong lòng thấy hơi giận. Lâm Tuệ Nghi không nói không rằng biến mất khiến cậu lo lắng chạy hết nơi này đến nơi khác tìm. Những chỗ Lâm Tuệ Nghi có thể đi cậu đã đến tìm nhưng đổi lại chỉ là con số không trống rỗng, bản thân lo lắng khôn cùng chỉ sợ Lâm Tuệ Nghi xảy ra chuyện gì trong khi Lâm Tuệ Nghi đang vui chơi ở quê có công bằng không.
Nhìn thấy Hàn Chỉ Diên bất mãn, Lâm Tuệ Nghi hiểu ý liền xoa giận.
- Chờ đến khi nào tôi được trả lương sẽ mời cậu ăn, xem như chuột lại lỗi được không? - Lâm Tuệ Nghi biết rõ Hàn Chỉ Diên sẽ đồng ý bởi cậu chính là kẻ tham ăn.
Hàn Chỉ Diên đặt tay lên cầm, xoa xoa như suy nghĩ rồi cười thuận ý.
Nhớ đến việc cần phải nói, Lâm Tuệ Nghi ngập ngừng một lúc mới nói thành lời.
- Tôi đã chuyển đến chỗ ở mới sau này có việc gì thì nói ở trường. À còn một việc nữa, điện thoại tôi hư rồi vẫn chưa mua nên... tạm thời không thể liên lạc với cậu.
Sở dĩ Lâm Tuệ Nghi nói việc mình chuyển nơi ở là sợ Hàn Chỉ Diên đến nhà cũ không tìm thấy cô lại náo loạn. Bởi trước giờ Lâm Tuệ Nghi đã quen với việc cách vài hôm Hàn Chỉ Diên lại mò đến nhà cô một lần, ăn uống no say, hào phóng tặng cô nụ cười cảm ơn rồi cứ thế ung dung trở về nhà. Lâm Tuệ Nghi tiện nói đến điện thoại vì mỗi tối Hàn Chỉ Diên sẽ không ngại phí liên lạc mà gọi đến, nói hết chuyện ta đến chuyện người tận đêm mới chịu cúp cho cô đi ngủ.
Nhắc đến điện thoại thật khiến Lâm Tuệ Nghi tức chết, cô khó khăn lắm mới đủ tiền mua vậy mà cái đám người bất lương đó, đánh cô đã đành còn lấy luôn di động của cô.
- Cậu chuyển đến chốn nào mau nói cho tôi biết để cuối tháng không còn tiền tôi sẽ mò tới nhờ vả - Hàn Chỉ Diên cười khách khí không ngại dày mặt trước Lâm Tuệ Nghi. Nói thật, trong suốt thời gian qua nếu không nhờ cuối tháng có Lâm Tuệ Nghi cứu trợ, cho cậu ăn uống miễn phí thì chắc cậu đã chết vì đói. Tuy Hàn Chỉ Diên siêng năng đi làm thêm, cha mẹ cậu ở quê cũng gửi ít tiền sinh hoạt phí nhưng vẫn không đủ với người phung phí như cậu.
Lâm Tuệ Nghi lắc đầu, thở dài ngao ngán. Cô tuyệt đối không thể nói cho Hàn Chỉ Diên biết nơi mình đang ở nếu không cậu sẽ chạy đến làm loạn, cô chắc chắn sẽ bị Vương Khôi Vĩ mang ra ngũ mã phanh thây vì dám trái ý đưa người lạ vào nhà của anh. Lâm Tuệ Nghi tinh nhanh viện cớ.
- Cách đây không lâu, tôi tìm được việc làm thích hợp lại cho ăn ở nên tôi đã dọn đến, không thể cho cậu đến tìm tôi được - Giọng nói có chút ái ngại.
Hàn Chỉ Diên cũng hiểu rõ nổi lòng của bạn nên không hỏi thêm cũng không còn ý định muốn biết chỗ Lâm Tuệ Nghi đang ở chỉ là cảm thấy sau này đến cuối tháng khi túi không còn tiền sẽ khó khăn lắm. Cậu đưa tay nhìn đồng hồ vừa vặn điểm bảy giờ liền kéo tay Lâm Tuệ Nghi vào giảng đường, tìm chỗ thích hợp cho cả hai, im lặng lắng nghe bài giảng.
Đến giờ về, Hàn Chỉ Diên không vội đứng lên, chờ cho mọi người đều rời khỏi giảng đường mới khoát balo lên vai, kéo tay Lâm Tuệ Nghi đến gần.
- Tôi luôn có cảm giác có người theo dõi chúng ta
Nghe thấy lời này từ Hàn Chỉ Diên, Lâm Tuệ Nghi liền bĩu môi.
- Cậu có phải nhà tài phiệt hay doanh nhân gì đâu mà có người theo dõi - Không biết từ bao giờ Hàn Chỉ Diên mắc chứng đa nghi như Lâm Tuệ Nghi, lần trước đi công viên cũng vì chuyện này mà cô bị Vương Khôi Vĩ cốc đầu đến giờ nghĩ lại còn thấy đau.
- Cậu nhìn xem hai người đó kìa, đây là lần đầu tiên tôi thấy họ ở giảng đường. Lại luôn đi theo chúng ta, bây giờ còn đứng đó có phải là chờ chúng ta không?
Nghe Hàn Chỉ Diên nói không sai, Lâm Tuệ Nghi cũng cảm thấy có người ở phía sau nhìn mình. Lần trước bị Vương Khôi Vĩ cốc đầu mắng cho một trận Lâm Tuệ Nghi trở nên không bận tâm đến người khác tất cả đều theo lời Vương Khôi Vĩ chính là "tình cơ" nhưng không phải việc gì cũng thế. Lần này Lâm Tuệ Nghi tin vào linh cảm của mình đồng thời tin vào lập luận có căn cứ của Hàn Chỉ Diên.
Nhìn hai người đang vờ trao đổi ở phía sau, Lâm Tuệ Nghi vô thức nhớ đến toán người lần trước bắt cô, trong lòng cảm thấy kinh sợ, cố nặng ra nụ cười với Hàn Chỉ Diên, nói những lời xem như tự trấn an mình.
- Mặc kệ bọn họ có đang theo dõi hay không, chúng ta đi thôi - Nói rồi Lâm Tuệ Nghi khoát vai Hàn Chỉ Diên kéo đi.
Đến cổng Lâm Tuệ Nghi đã thấy chiếc xe quen thuộc của Vương Khôi Vĩ đang đỗ bên đường. Vờ như không nhìn thấy cô ung dung bước đi cùng Hàn Chỉ Diên nhưng chưa được mấy bước đã bị người gọi lại.
- Lâm tiểu thư, thiếu gia căn dặn phải đón cô - Một người mặt vest đen bước đến chắn ngang lối.
Thở dài một tiếng, khẽ chau mài khó chịu, Lâm Tuệ Nghi càng ngày càng cảm thấy bản thân giống tù binh của Vương Khôi Vĩ, cô đi đâu làm gì cũng không thoát khỏi sự giám xác của anh.
- Tôi có tay chân, từ biết đường về.
Tên vệ sĩ kia không thể hiện lúng túng, uy nghiêm nói
- Xin cô đừng làm khó chúng tôi.
Lâm Tuệ Nghi bất lực nhìn người đối diện. Nếu cô không thương xót, sợ họ vì mình mà bị Vương Khôi Vĩ khiển trách thì chắc chắn cô sẽ đánh bài chuồn. Cứ ngỡ có thể trở lại tháng ngày tự do tự tại không ngờ lại bị giám sát thế này, Lâm Tuệ Nghi ủ dột đưa mắt nhìn Hàn Chỉ Diên khóc không thành tiếng.
- Tôi phải về đây, ngày mai gặp sẽ nói cho cậu biết - Thấy rõ Hàn Chỉ Diên thắc mắc nên trước khi bước vào xe Lâm Tuệ Nghi không quên hứa sẽ giải thích.
Nhìn chiếc xe đưa Lâm Tuệ Nghi đi xa dần Hàn Chỉ Diên không ngừng cảm thán trong lòng "Tuệ Nghi đúng thật mai mắn! Tìm được chỗ làm đãi ngộ không tồi lại còn có người đích thân đến đón về sau giờ học chẳng giống mình phải đi xe bus".