Bảo Bối! Đời Này Hãy Ở Cạnh Tôi

Chương 6 : Hôn Vương Khôi Vĩ




Trình Nghiêm đứng ở bên ngoài phòng Vương Khôi Vĩ suy nghĩ rất lâu mới dám gõ cửa. Bởi Trình Nghiêm biết rõ Vương Khôi Vĩ đang muốn nghĩ ngơi cũng hiểu tính khí của anh chỉ sợ khi bước vào sẽ bị Vương Khôi Vĩ lớn tiếng vài câu.

Từ phòng tắm bước ra nghe thấy tiếng gõ cửa Vương Khôi Vĩ có chút khó chịu. Vừa rồi chẳng phải anh đã bảo nếu không có việc gì quan trọng thì bất kì ai cũng không được làm phiền. Vương Khôi Vĩ lạnh giọng bảo vào người bên ngoài mới cẩn thận đẩy cửa. Trên tay Trình Nghiêm còn mang theo một tập giấy được bao bọc rất cẩn thận. Trình Nghiêm bước đến chiếc giường nơi Vương Khôi Vĩ đang ngồi gật đầu chào sau đó nhanh nhẹn đưa thứ trên tay cho Vương Khôi Vĩ. Anh đón lấy nhưng có chút thắc mắc, từ công ty trở về nếu nhớ không nhằm thì Vương Khôi Vĩ không có nhờ Trình Nghiêm đi tìm tài liệu hay xử lí việc gì bây giờ đang là giờ nghĩ trưa lại không tuân lời đến phiền anh. Nhẹ nâng tập tài liệu lên ngang tầm mắt, Vương Khôi Vĩ khẽ cau mài liếc nhìn Trình Nghiêm.

- Tài liệu gì đây?

Trình Nghiêm chính vì ánh mắt của Vương Khôi Vĩ mà cảm thấy căng thẳng vô cùng.

- Đây là mẫu thiết kế của Lâm Tuệ Nghi, mấy hôm trước cô ấy mang nó đến nhờ tôi gửi tới công ty The Sun. Cảm thấy từng đường nét trên mỗi mẫu vẽ đều là đặt cả tâm huyết mà vẽ nên. - Trình Nghiêm hướng ánh nhìn đến mẫu thiết kế của Lâm Tuệ Nghi.

Buổi tối mấy hôm trước Lâm Tuệ Nghi có chạy đến tìm Trình Nghiêm tâm tình cực vui vẻ. Thoạt nhìn đã biết cô có chuyện vui, Trình Nghiêm lại nhìn đến mẫu thiết kế mà Lâm Tuệ Nghi đang nâng niu cầm trên tay. Anh vẫn là hỏi Lâm Tuệ Nghi đến tìm có việc gì. Cô liền chưng bộ mặt đáng thương ra nhìn Trình Nghiêm rồi uỷ khúc nói do Vương Khôi Vĩ không đồng ý cho cô ra ngoài mà thời gian nộp bài dự thi đã gần hết muốn nhờ anh đi một chuyến mang mẫu thiết kế đến công ty The Sun. Trình Nghiêm tất nhiên gật đầu ưng thuận đã thế còn cao hứng mời Lâm Tuệ Nghi vào phòng trò chuyện. Cô tất nhiên sẽ không từ chối trước ý tốt của Trình Nghiêm. Trong suốt buổi đều là Lâm Tuệ Nghi thao thao bất tuyệt Trình Nghiêm ngồi bên cạnh cũng chỉ ậm ờ cho qua. Những chuyện Lâm Tuệ Nghi nói trước sau đều xoay quanh việc thiết kế của mình, cô nói bản thân đã suy nghĩ rất nhiều về việc chọn ý tưởng cho bộ thiết kế mà cô mang đi dự thi đến cuối cùng đã chọn hoa làm chủ đạo xuyên suốt mẫu thiết kế của mình lại vô cùng tinh tế khi đặt cho mẫu thiết kế của chính cô với cái tên đơn thuần là "áo hoa". Lâm Tuệ Nghi chính là muốn thông qua mẫu thiết kế truyền tải đến mọi người tình yêu cái đẹp mà nhất là hương thơm và sự dịu dàng của từng loài hoa.

Buổi tối hôm đó Lâm Tuệ Nghi rời đi chỉ còn mình Trình Nghiêm ở trong phòng đã cẩn thận xem từng mẫu mà cô vẽ trong lòng rất muốn giúp người tài năng và tâm huyết như cô. Nhưng xưa nay Trình Nghiêm chưa bao giờ làm việc gì mà không thông qua ý kiến của Vương Khôi Vĩ. Suy nghĩ rất lâu cuối cùng cũng chọn đến tìm Vương Khôi Vĩ.

Đứng nhìn Vương Khôi Vĩ đang lật xem mẫu thiết kế, gương mặt đang đâm chiu suy nghĩ điều gì đấy. Sau đó Vương Khôi Vĩ đóng mạnh mẫu thiết kế, đưa cho Trình Nghiêm.

- Mang đến The Sun đi.

Trình Nghiêm chính là rất vui nhưng không tiện biểu hiện vội cúi chào Vương Khôi Vĩ. Bước đến cửa chợt nhớ một chuyện Trình Nghiêm liền xoay người cung kính.

- Thiếu gia! Tôi có thể nói với cậu việc này không?

- Nói.

- Lâm Tuệ Nghi rất thích học thiết kế. Cô ấy luôn nói muốn được đến trường tiếp tục học. Thiếu gia, cậu có nên suy nghĩ việc này không?

Vương Khôi Vĩ làm sao không biết chuyện này chứ. Lần trước khi nhắc đến việc quay trở lại trường Vương Khôi Vĩ đã nhìn thấy trong mắt Lâm Tuệ Nghi một tầng thích thú. Nhưng trong mọi việc anh đều rất cẩn trọng bản thân luôn suy nghĩ đến nhiều chuyện phức tạp khác khi cho Lâm Tuệ Nghi đến trường. Vương Khôi Vĩ không thể kiểm soát được cũng không rõ Lâm Tuệ Nghi sẽ gặp nguy hiểm gì khi rời khỏi tầm mắt anh. Từ hôm nói chuyện cùng Lâm Tuệ Nghi ở phòng sách Vương Khôi Vĩ cũng đã suy nghĩ rất nhiều. Anh trước nay chưa từng nói chuyện nhiều với Lâm Tuệ Nghi nhưng thoạt nhìn đã biết cô chính là loại người thích tự do nếu mãi bó buộc cô ở một nơi thì rất không ổn.

Vương Khôi Vĩ vẫn còn suy nghĩ thì Trình Nghiêm đứng bên cạnh lựa lời nói

- Tôi biết thiếu gia vì muốn bảo vệ Lâm Tuệ Nghi nhưng anh không thể bắt cô ấy ở mãi trong nhà như thế. Chi bằng anh hãy để cô ấy đến trường sau đó phái vệ sĩ đi theo âm thầm bảo vệ cô ấy.

Lời đến tai, Vương Khôi Vĩ mới chợt nhớ ra. Vệ sĩ của anh trước nay thân thủ hơn người, họ đều là những người bước ra từ nơi huấn luyện nghiêm khắc nhất, anh tin họ sẽ có thể bảo vệ Lâm Tuệ Nghi trước mọi nguy hiểm cũng tin trí dũng của họ hơn người của Vương gia.

- Việc này tôi sớm sẽ đưa ra quyết định - Vương Khôi Vĩ khoát tay ý bảo Trình Nghiêm lui.

Một lúc sau Vương Khôi Vĩ liền chủ động đi tìm Lâm Tuệ Nghi nhưng mãi không thấy. Hỏi người hầu trong nhà họ đều bảo không thấy đâu. Vương Khôi Vĩ liền nghĩ đến cha mình, có phải ông ấy từ lâu đã xem thường anh không. Ông ta dám ngang nhiên vào nhà của anh bắt người đi. Đang lúc tức giận Vương Khôi Vĩ vô tình nhìn thấy Lâm Tuệ Nghi đang ngồi trầm tư dưới gốc cây to ở phía sau biệt thự. Khẽ thở một cái trút mọi lo lắng vừa rồi.

- Cô dám trốn việc. - Vương Khôi Vĩ bước đến đứng đối diện Lâm Tuệ Nghi.

Cô đưa mắt nhìn mũi dày đã được người hầu châm chúc lao chùi cẩn thân của Vương Khôi Vĩ mà cất giọng chán nản.

- Tôi đã làm xong rồi.

Nhìn biểu hiện này của Lâm Tuệ Nghi cũng đủ biết cô đang không vui. Nếu như bình thương khi Vương Khôi Vĩ nói thế Lâm Tuệ Nghi nhất định sẽ ương bướng chóng chế, không kiên dè lớn tiếng nói Vương Khôi Vĩ chèn ép cô đến cả giờ nghĩ trưa cũng bảo cô làm việc.

Vương Khôi Vĩ ngồi xuống cạnh Lâm Tuệ Nghi.

- Không vui sao?

Nghe được lời này thật khiến Lâm Tuệ Nghi bất ngớ đến nói không thành lời. Con người này từ bao giờ biết nói những lời hỏi thăm người khác dễ nghe như vậy. Nếu đã hỏi thế thì Lâm Tuệ Nghi không thể không thổ lộ lòng mình.

- Tôi là đang buồn chán sắp chết rồi đây. Anh nói xem nếu một ngày nào đó bị người khác không cho ra ngoài mỗi ngày đều chỉ lanh quanh ở một nơi, tách biệt hoàn toàn với thế giới ngoài kia thì sẽ thấy khó chịu thế nào?

- Không có ai ép buộc được tôi - Vương Khôi Vĩ nói một câu khiến Lâm Tuệ Nghi tức đến nổi chỉ muốn đánh anh một trận. Cô chính là đang muốn anh đặt mình vào hoàn cảnh của cô vậy mà sao một hồi nghe cô khóc than cũng chỉ nói ra một câu như thế.

Lâm Tuệ Nghi phụng phịu đứng dậy, tức giận

- Không nói với anh nữa. - Rồi cô bỏ đi một mạch.

Vương Khôi Vĩ đứng ở đó đợi cô đi xa một chút liền phát ra âm vực đủ để Lâm Tuệ Nghi nghe thấy.

- Ngày mai đi học đi.

Đôi chân thon dài đang bước đi của Lâm Tuệ Nghi chính vì câu nói mà cô đã chờ đợi bấy lâu nay được Vương Khôi Vĩ phát ra mà dừng lại. Lâm Tuệ Nghi xoay người, nhanh nhẹn chạy về phía Vương Khôi Vĩ, cười tươi như vườn hoa nở rộ. Đã thế Lâm Tuệ Nghi còn tự ý nắm lấy tay Vương Khôi Vĩ, hớn hở.

- Là thật sao?

Nhận được cái gật đầu ưng thuận từ Vương Khôi Vĩ, Lâm Tuệ Nghi liền không tự chủ nhón chân hôn chụt vào má anh một cái như cách cô vẫn thường làm mỗi khi được mẹ cho thứ quà gì đấy mà cô yêu thích.

- Tôi phải về phòng chuẩn bị đồ dùng để mai còn trở lại trường - Nói rồi cô chạy biến. Để lại mỗi Vương Khôi Vĩ vẫn còn đứng đơ người. Cô gái đó vừa rồi là đang tuỳ tiện hôn anh. Trước nay Vương Khôi Vĩ chính là nổi tiếng khó gần, cũng chưa từng động lòng trước bất kì cô gái nào vậy mà bây giờ chỉ vì cái hôn của cô gái mang tên Lâm Tuệ Nghi mà dao động.