Bảo Bối! Đời Này Hãy Ở Cạnh Tôi

Chương 5 : Muốn Có Người Thức Cùng




Tiếng điện thoại bàn vang lên đều đặng bên tai, Lâm Tuệ Nghi nhíu mài nhìn đồng hồ được cô đặt ngay ngắn bên cạnh. Đã hơn mười một giờ mà ai còn gọi thế không biết? Lâm Tuệ Nghi thao tác nhanh nhẹn nhấc máy, bên kia liền truyền đến thanh âm băng lạnh đầy uy lực.

- Pha cho tôi ly cà phê mang đến phòng sách.

Lâm Tuệ Nghi còn chưa kịp trả lời thì người bên kia đã dập máy. Cô thật rất uất ức, bây giờ đã hơn mười một giờ, nhân viên tăng ca cũng đã về nhà từ rất lâu rồi vậy mà cái con người đó vẫn không biết điều bắt cô phải pha cà phê mang đến tận nơi.

*Cốc cốc*

Lâm Tuệ Nghi chờ người bên trong trả lời Vương Khôi Vĩ bảo vào Lâm Tuệ Nghi mới cẩn thẩn đi vào, cô thật không rõ mình như thế nào cứ mỗi lần đứng trước Vương Khôi Vĩ thì mọi sự ngang bướng, cố chấp của bản thân cứ bay đi mất để lại một Lâm Tuệ Nghi có chút cẩn trọng cũng rất chú ý đến sắt mặt người đối diện.

Lâm Tuệ Nghi từ khi bước vào phòng, trước sau đều không thấy Vương Khôi Vĩ ngước nhìn có vẻ người này đang rất bận. Lâm Tuệ Nghi nhẹ nhàng đặt ly sữa mới pha vẫn đang toả khói xuống bàn.

- Tôi bảo cô pha cà phê. - Vương Khôi Vĩ mắt vẫn đang lướt nhìn tập tài liệu phẳng phiu trên bàn, đạm nhạt cất lời.

Nghe những lời này cùng âm điệu có chút không hài lòng của Vương Khôi Vĩ, Lâm Tuệ Nghi có chút lúng túng cô đưa tay gãy đầu.

- Buổi tối uống cà phê không tốt nên tôi đã cố ý pha sữa nhưng có để một ít cà phê... uống sẽ dễ ngủ hơn... tôi nghĩ thế.

Vương Khôi Vĩ rời mắt khỏi tập tài liệu hướng ánh nhìn đến Lâm Tuệ Nghi, rất lâu sau anh lên tiếng.

- Cô có phải rất thích chóng đối tôi?

- Không có, một chút ý niệm chóng đối anh cũng không chỉ là tôi cảm thấy... nhưng mà anh có cần phải thế không? Chỉ pha một ly sữa thôi đâu phải chuyện to tác gì. - Lâm Tuệ Nghi cúi đầu nói lí nhí đủ để Vương Khôi Vĩ nghe thấy.

Vương Khôi Vĩ ngồi đối diện tư thế vô cùng thoải mái thuận tay nâng ly sữa Lâm Tuệ Nghi vừa mới pha không ngại uống một ngụm liền cảm thấy không tệ tuy không phải thức uống Vương Khôi Vĩ yêu thích nhưng hương vị thật khiến anh vừa ý, không quá ngọt, không quá béo lại thoang thoảng hương cà phê.

- Sau này mỗi tối đều pha thứ này mang đến cho tôi. - Vương Khôi Vĩ xoay xoay ly sữa trước mặt, Lâm Tuệ Nghi liền gật đầu tỏ đã hiểu.

Thấy Vương Khôi Vĩ không có ý gì muốn nói Lâm Tuệ Nghi liền nhân cơ hội cúi chào, miệng nhỏ cất lời vô cùng dịu dàng.

- Nếu không còn việc gì thì tôi xin phép.

Còn chưa kịp xoay người Lâm Tuệ Nghi đã bị Vương Khôi Vĩ gọi lại. Anh rõ ràng còn chưa nói xong vấn đề vậy mà cô gái này đã tìm cách thoái lui, có phải rất không tốt không? Vương Khôi Vĩ đưa tay lấy từ ngăn kéo dưới hộc bàn một sắp tài liệu dài cọm sau đó ném đến Lâm Tuệ Nghi.

- Đọc hết cho tôi.

Có chút khó hiểu Lâm Tuệ Nghi đưa tay mở tập tài liệu, bên trong toàn là những con số thống kê hạng mục gì đấy của năm vừa rồi. Cô thật không hiểu Vương Khôi Vĩ là có ý gì lại bảo cô đọc chúng. Trước đây không phải Vương Khôi Vĩ đã rõ Lâm Tuệ Nghi chính là sinh viên khoa thiết kế hay sao, bây giờ lại bảo cô đọc tài liệu liên quan đến lĩnh vực kinh doanh thật rất biết cách làm khó người khác, cô thở dài một tiếng sau đó kéo ghế ngồi đối diện Vương Khôi Vĩ.

- Thưa thiếu gia! Tôi thật tình không rõ anh bảo tôi đọc chúng để làm gì?

- Tôi bảo đọc thì cứ đọc. - Lâm Tuệ Nghi hỏi Vương Khôi Vĩ vì sao anh liền không có đáp án. Chỉ là trong lòng cảm thấy rất muốn ở cùng một chỗ làm cùng một việc gì đấy với Lâm Tuệ Nghi, bản thân liền không nghĩ ngợi ném cho cô bảng thống kê hạng mục sản phẩm được người dùng ưa chuộng nhất trong năm vừa qua.

Lâm Tuệ Nghi không màng tranh cãi với Vương Khôi Vĩ cô nghĩ chỉ cần chuyên tâm đọc hết thật nhanh sau đó sẽ nhanh chóng trở về phòng ngủ một giấc thật ngon. Được một lúc liền đưa mắt nhìn biểu hiện của Vương Khôi Vĩ cảm thấy anh đang thoải mái liền nghĩ đến vấn đề muốn thoả hiệp.

- Anh thật không thể cho tôi đến trường sao?

Nghe Lâm Tuệ Nghi đề cập đến vấn đề này mài đẹp của Vương Khôi Vĩ khẽ chau lại. Việc này anh ít nhiều đã nghĩ đến, lần trước ở trong phòng cũng đã nghe Lâm Tuệ Nghi đứng bên ngoài khóc thang, Vương Khôi Vĩ cũng không phải loại người thích vùi dập nhân tài chỉ là anh sợ mình không thể bảo vệ cô gái này khỏi nguy hiểm. Việc Lâm Tuệ Nghi vì sao bị người của Vương gia truy giết anh vẫn chưa xác định được nên không thể đảm bảo được điều gì. Vương Khôi Vĩ ngẫn đầu đưa mắt hổ phách nhìn Lâm Tuệ Nghi.

- Muốn đến trường đến thế sao?

Được Vương Khôi Vĩ hỏi thế còn cả biểu hiện như chấp thuận kia của anh thật khiến Lâm Tuệ Nghi vui mừng.

- Đúng, chính là rất thích! Ở trường có bạn bè, mỗi ngày đến trường đều sẽ biết thêm một điều mới.

Bộ dạng vui tươi của Lâm Tuệ Nghi khi nói đến trường thật khiến Vương Khôi Vĩ suy nghĩ lại, anh hắng giọng.

- Ngồi yên đọc tài liều đi.

Không gian phòng sách trở nên yên ắng chỉ còn tiếng lật tài liệu cùng nhịp thở đều của hai người. Vương Khôi Vĩ hết nhìn tài liều lại đến gõ gõ gì đấy trên bàn phím laptop. Thời gian cứ thế đều đặng trôi qua, đến khi Vương Khôi Vĩ làm xong việc không rõ đã là mấy giờ, xoay qua đã thấy Lâm Tuệ Nghi gụt đầu ngủ ngon trên bàn.

- Cô lười biếng thật!

Vương Khôi Vĩ không tự chủ đưa tay xoa đầu Lâm Tuệ Nghi, đôi môi khẽ nở nụ cười. Chợt nhớ đến câu nói của Trình Nghiêm "Cô ấy rất biết cách khiến tâm tình người khác dễ chịu" thật không sai. Từ khi Lâm Tuệ Nghi xuất hiện, cho dù gặp nhiều áp lực trong công việc chỉ cần nhìn thấy dáng vẻ vui tươi vô lo vô âu của Lâm Tuệ Nghi trong lòng liền cảm thấy được xoa dịu. Trước đây Vương Khôi Vĩ đều rất ít trở về nhà sớm nhưng dạo gần đây dường như đã hình thành thói quen. Mỗi chiều đúng năm giờ Vương Khôi Vĩ đều sẽ đứng ở hành lang phòng mình đưa mắt nhìn xuống khoảng sân vườn nơi có cô gái nhỏ nào đây đang tỉ mỉ chăm sóc cho mấy khóm hoa xinh đẹp.

Vương Khôi Vĩ khom người bế Lâm Tuệ Nghi bước đến phòng ngủ ở đối diện. Đặt Lâm Tuệ Nghi ở trên giường, đấp chăn cẩn thận sau Vương Khôi Vĩ mới an tâm bước đến chiếc sofa ở cạnh giường mà ngã người.

Mặt trời vươn nắng mang chút ấm áp vào phòng. Lâm Tuệ Nghi nằm trên giường rộng lớn theo thói quen đưa tay dụi mắt còn không ý tứ lăn qua lăn lại vài vòng sau đó mới ngồi bật dậy. Mắt đẹp không ngừng nhìn xung quanh, ở đây không phải phòng của Lâm Tuệ Nghi, ánh nhìn vừa lướt đến chiếc sofa, thân ảnh quen thuộc của ai đó đang cuộn mình trong chăn mỏng, dáng ngủ có phần không thoải mái trong lòng Lâm Tuệ Nghi một cổ bất ngờ. Hoá ra đây là phòng của Vương Khôi Vĩ, đây là lần đầu tiên Lâm Tuệ Nghi vào đây càng không ngờ bản thân lại có thể ngủ trên giường của Vương Khôi Vĩ. Trước đây Lâm Tuệ Nghi được Trình Nghiêm phân công đánh thức Vương Khôi Vĩ vào mỗi sáng nhưng đều là cô thức sau anh nên chưa bao giờ bước vào phòng này.

Vén chăn sang một bên Lâm Tuệ Nghi nhẹ nhàng bước xuống giường cố ý không để phát ra tiếng động. Bước đến gần Vương Khôi Vĩ, Lâm Tuệ Nghi khẽ cúi đầu nhìn bộ dạng của Vương Khôi Vĩ lúc ngủ say thật khác với ngày thường nhất là gương mặt này. Lâm Tuệ Nghi đưa tay vén phần tóc đã che mất khuôn mài rậm của Vương Khôi Vĩ. Lúc anh ngủ như thế này khuôn mài dãn ra không cau lại khó chịu, Vương Khôi Vĩ như thế này trong rất đáng yêu. Ngón tay thon vừa chạm đến chiếc mũi cao thẳng của Vương Khôi Vĩ đã bị anh nắm chặc.

Vừa thức giấc Vương Khôi Vĩ đã nhìn thấy Lâm Tuệ Nghi đang tròn mắt nhìn mình dáng vẻ rất thích thú đã thế cô còn chưa xin phép đã tuỳ tiện chạm vào mặt anh.

- Cô lại tuỳ tiện

Lâm Tuệ Nghi rút tay lại cười híp cả mắt.

- Tôi chỉ là muốn gọi anh dậy. Tôi về phòng đây.

Lâm Tuệ Nghi toang bước đi thì Vương Khôi Vĩ gọi lại.

- Chuẩn bị đồ giúp tôi.

Lâm Tuệ Nghi tròn mắt khó hiểu nhìn Vương Khôi Vĩ.

- Đồ gì cơ?

- Cô nghĩ đi đến công ty phải mặc gì? - Vương Khôi Vĩ bước đến phòng tắm nghiên đầu nhìn Lâm Tuệ Nghi. Cô đáp "vâng" một tiếng anh mới bước vào trong.

Lâm Tuệ Nghi xoa xoa mái tóc rối của mình rồi bước đến tủ áo chọn bừa một bộ.

- Nhìn cách mấy cũng thấy anh ta có đủ tay chân nhưng sao cứ thích người khác phục vụ đến cả quần áo mặc trên người cũng không tự mình lấy được. - Lâm Tuệ Nghi chỉ tay vào bộ độ của Vương Khôi Vĩ, tự mình vấn đáp.

- Cô đang nói xấu tôi - Bước từ phòng tắm ra đúng lúc Vương Khôi Vĩ nghe thấy những lời Lâm Tuệ Nghi nói và cả dáng vẻ này của cô.

- Anh không phải đã vào phòng tắm rồi sao?

- Quần áo. - Vương Khôi Vĩ chỉ tay vào bộ áo mà Lâm Tuệ Nghi đang cầm trên tay, cô hiểu ý bước đến đưa anh.

Đợi Vương Khôi Vĩ bước vào bên trong lần nữa Lâm Tuệ Nghi mới lén lúc bước ra khỏi phòng không ngờ vừa đẩy cửa đã bắt gặp mọi người trong đó có quản gia Trình Nghiêm đang dùng ánh mắt khó tin nhìn mình. Lâm Tuệ Nghi cười tươi đưa tay lên quơ quơ trước mặt mọi người.

- Chào!

- Em ở cùng thiếu gia cả đêm sao? - Trình Nghiêm không nhịn được liền hỏi, cả đêm đều ở cùng một chỗ lại là phòng ngủ với Vương Khôi Vĩ thật là một chuyện khác thường.

- Thiếu gia bắt em ghi chép một vài thứ quan trọng cho anh ấy bây giờ tay em mỏi chết đi được - Lâm Tuệ Nghi xoay xoay cổ tay, gương mặt biểu hiện vô cùng mệt mỏi khiến người khác động lòng mà.

Mọi người đứng đối diện đều tỏ ra vô cùng thấu hiểu, Trình Nghiêm còn vỗ vỗ vào vai Lâm Tuệ Nghi động viên.

- Hãy cố gắng giúp thiếu gia.

Lâm Tuệ Nghi cúi đầu chào mọi người sau đó nhanh chóng trở về phòng chỉnh chu bộ dạng của mình một chút mới bước xuống phòng bếp cùng mọi người chuẩn bị bữa sáng. Trong lòng thầm nghĩ đến câu nói của Trình Nghiêm cái gì mà hãy cố gắng giúp thiếu gia thật là không chịu nổi mà. Giữa đêm Vương Khôi Vĩ bảo cô pha cà phê mang đến cô đã làm đã thế anh ta còn rất biết cách bốc lột sức lao động của người khác. Bản thân anh ta phải thức khuya xem tài liệu thì hãy thức một mình sau phải đưa cho cô mớ tài liệu đọc mãi cũng không hiểu đó chứ. Buổi sáng khi cố ý hỏi tại sao, anh ta liền cười rất chi đắt ý bỏ lại cho Lâm Tuệ Nghi một câu "muốn có người thức cùng". Con người đó rất quá đáng, Lâm Tuệ Nghi thật không chịu nổi chỉ muốn nổi cơn tam bành trước mặt Vương Khôi Vĩ.

Một phút kích động khó kiềm chế Lâm Tuệ Nghi đã đập mạnh tay xuống bàn không ngờ bị Vương Khôi Vĩ nhìn thấy. Mọi người trong phòng bếp cũng trố mắt lên bởi Lâm Tuệ Nghi trước này trong mắt mọi người là một cô gái vô cùng đáng yêu chưa biết nổi giận bao giờ, cách làm việc đều rất nhẹ nhàng không ngờ hôm nay Lâm Tuệ Nghi lại nóng tính như thế chắc hẳng đã chịu đã kích rất lớn, mọi người là đang nghĩ như thế đấy.

- Sáng ra đã có việc không hài lòng rồi sao? - Vương Khôi Vĩ tay kéo ghế, miệng không quên nói lời châm chọc, anh là biết cô đang phẩn nộ việc của tối hôm qua và còn cả câu trả lời vào buổi sáng của chính anh.

- Không phải là do anh sao? - Lâm Tuệ Nghi trừng to mắt nhìn Vương Khôi Vĩ nói nhỏ đủ bản thân cô nghe.

Buổi sáng của Vương Khôi Vĩ chính là bị cái trừng mắt của Lâm Tuệ Nghi mà tức đến nuốt không trôi nhưng bản thân lại không làm gì cô chỉ bực tức đứng lên đi thẳng ra xe đến công ty.