Bảo Bối! Đời Này Hãy Ở Cạnh Tôi

Chương 56: Chuyện Của Hàn Chỉ Diên




Ở viện theo dõi mấy hôm cuối cùng Lâm Tuệ Nghi cũng được về nhà.

Vừa bước xuống xe đã nghe thấy mùi thịt nướng thơm lừng, loại hương vị này thật sự kích thích người khác. Cô tham lam hít một ngụm khí, gương mặt này rõ ràng đã thèm đến không kiềm được rồi.

- Vương Khôi Vĩ, anh có nghe thấy mùi thịt rất thơm không? - Cô vừa nói vừa đưa cái mũi nhỏ chun chun.

Anh còn chưa trả lời, cô đã nhanh mắt nhìn thấy bóng ai như Hàn Chỉ Diên đang luôn tay luôn chân bên bếp nướng ngay lối dẫn xuống vừa hoa nhỏ. Cô liền hoá thỏ con nhanh chân hướng về phía bếp nướng nhưng còn chưa kịp chạy ba bước đã bị Vương Khôi Vĩ kéo tay lại, thêm phần gương mặt của anh đặc biệt không hài lòng.

- Em đang mang thai, biết không? - Từ lúc biết tin Lâm Tuệ Nghi mang thai, Vương Khôi Vĩ đặt biệt lo lắng mỗi khi cô nói muốn đi đâu đó. Con người Lâm Tuệ Nghi vốn dĩ hoạt bát thích chạy nhảy như vậy chỉ sợ bất cẩn ảnh hưởng đến cả mẹ lẫn con thì sao. Vậy nên mỗi lần cô có ý định chạy nhảy anh liền ở một bên nhắc nhớ.

Lâm Tuệ Nghi gạt tay anh, nở nụ cười ngượng ngùng. Đứa trẻ còn chưa lớn, cô vẫn linh hoạt vậy mà anh cứ suốt ngày nhắc nhỡ. Cô đưa tay đặt lên hàng chân mài đang nhíu chặt của anh.

- Em biết rồi, anh đừng cau mài nếu không con chúng ta sinh ra sẽ rất xấu - Nói rồi cô liền từ tốn nghe theo lời anh, thản nhiên bước đi.

Vương Khôi Vĩ lắc đầu, còn nói con sẽ xấu giống anh sao? Anh không sợ chỉ sợ đứa trẻ sinh ra vừa nghịch ngợm lại vừa ướng bướng như cô. Anh mang mấy thứ đồ linh tinh của cô lên phòng, lại muốn tìm Trình Nghiêm thảo luận chút việc, cứ mặc cô vậy dù gì anh có nói thế nào thì đứa trẻ lớn ấy cũng cãi lại.

Thịt nướng, cô sắp có thịt nướng ăn rồi. Loại ý nghĩ này khiến Lâm Tuệ Nghi trở nên không quan tâm đến bất cứ ai, trong mắt cô chỉ có thịt nướng vừa thơm vừa mềm. Cô đưa tay chọn một miếng thịt vừa chín cho vài miệng, vô cùng hưởng thụ.

Thái độ này của cô vô tình làm người nào đó tức giận.

- Bà còn chưa xin phép tôi đấy - Hàn Chỉ Diên cốc nhẹ vào đầu Lâm Tuệ Nghi, nhìn cô bây giờ nếu không biết, cậu nhất định sẽ cho rằng cô bị Vương Khôi Vĩ bỏ đói đến mức trở thành cường đạo chuyên đi cướp đồ ăn mất.

Cuối cùng cũng bị mấy lời này làm cho không nuốt trôi nổi. Lâm Tuệ Nghi mở to mắt vô cùng kinh ngạc nhìn Hàn Chỉ Diên. Vừa rồi ở phía xa Lâm Tuệ Nghi còn cho rằng mình đã nhìn nhằm người lại còn không ngừng mắng bản thân ngốc nghếch không biết suy luận "Hàn Chỉ Diên không thể nào có mặc ở đây được" hoà ra đều là thật. Khoan đã, cái tên này làm sao chui vào đây được vậy? Lại còn ung dung ăn đồ nướng ngoài trời nữa. Chắc không phải do Vương Khôi Vĩ cảm thấy cô ở nhà một mình quá buồn chán nên chạy đi tìm Hàn Chỉ Diên về đây trò chuyện cùng cô chứ? Nhưng khả năng này hoàn toàn không thể xảy ra vì Vương Khôi Vĩ đối với Hàn Chỉ Diên thập phần không yêu thích, anh luôn tỏ ra cảnh giác mỗi lần cậu ấy đến gần cô thì làm sao tự mình mời người đến được. Nghĩ nhiều như vậy cuối cùng Lâm Tuệ Nghi cũng không tìm được lí do gì thích hợp để Hàn Chỉ Diên ung dung vào đây được, vẫn là một lần hỏi trực tiếp cậu ấy sẽ tốt hơn.

- Ông vào đây bằng cách nào, vượt tường sao? - Lâm Tuệ Nghi chỉ tay vào người Hàn Chỉ Diên, thái độ đa nghi vô cùng.

Còn chưa được một giây ngón tay ấy đã bị Hàn Chỉ Diên gạt sang một bên. Tự hỏi không biết trong mắt Lâm Tuệ Nghi, cậu là loại gì nữa. Cứ mỗi lần Hàn Chỉ Diên xuất hiện ở những nơi cô không ngờ đến thì cô sẽ luôn miệng hỏi có phải cậu chui vào không hoặc sẽ là có phải đã vượt tường vào. Cậu mà thèm vượt tường vào đây sao?

- Người yêu tôi dẫn vào - Hàn Chỉ Diên ung dung tiếp tục nướng thịt, gương mặt điển trai lại càng trở nên khoe khoang kiêu ngạo vô cùng, khiến Lâm Tuệ Nghi thất kinh. "Người yêu"? Không biết Hàn Chỉ Diên quen được ai mà có thể mang cậu ta vào nhà của Vương Khôi Vĩ lại còn nướng thịt thế này. Phải biết Vương Khôi Vĩ sống vô cùng khép kín, chỉ những người thân thiết mới được phép xuất hiện ở nhà riêng của anh. Cô và anh đến cả con cũng có với nhau rồi nhưng trước giờ chưa từng thấy anh mở tiệc hoặc tiếp khách ở nhà, cuộc sống của anh, căn hộ của anh chỉ duy mỗi bốn người thường xuyên lui tới, đến cả giúp việc ở trong gia đình đối với việc đi lại trong nhà cũng phải dè dặt cẩn trọng. Càng nghĩ Lâm Tuệ Nghi càng thêm phần tò mò.

Lâm Tuệ Nghi nghiệm mặt, ánh nhìn đối với Hàn Chỉ Diên vô cùng nghiêm túc. Gần một năm nay, cậu luôn miệng khoe khoang với cô về người yêu nhưng đến cái bóng của cô gái đó cô cũng không thấy. Cuối cùng lại thành ra đang ở nhà Vương Khôi Vĩ, cô thật rất muốn xem mặt mũi của người này.

- Nói mau, là ai? Đừng có mà thần thần bí bí với tôi - Lâm Tuệ Nghi đi vòng quanh Hàn Chỉ Diên, tay vẫn không quên cho vài miếng thịt vào miệng. Mặc dù đối với chuyện bạn gái của Hàn Chỉ Diên cô luôn đặt biệt hứng thú nhưng vẫn là đồ ăn hấp dẫn hơn.

- Là anh - Lâm Tuệ Nghi nhất thời hoá đá, cũng chẳng biết có phải bản thân đã nghe nhầm không chỉ thấy Trình Nghiêm từ đâu ung dung bước đến khoác vai Hàn Chỉ Diên vô cùng thân mật, ánh mắt lúc Trình Nghiêm nhìn cậu ấy vô cùng thâm tình.

Đến thịt cũng không nuốt nổi nữa rồi, trong đầu Lâm Tuệ Nghi hiện lên rất nhiều hình ảnh.

Một tên bạn được các nữ sinh viên ở trường đặt biệt yêu thích vì dáng vẻ thư sinh, không ít lần đứng vào hàng top vì độ đẹp trai khoa cưỡng lại.

Một anh trai, khôi ngô tuấn tú đặc biệt nam tính luôn che chở yêu thương em gái là cô đây. Bọn họ làm thế nào mà yêu nhau gần một năm nay mà cô không hề biết.

Sau đó cuối cùng Lâm Tuệ Nghi cũng chợt nhìn ra được một điều. Cứ mỗi lần Hàn Chỉ Diên nói với cô rằng cậu ấy sẽ về quê thì hôm sau Trình Nghiêm cũng như vậy mất tích mấy ngày liền. Lại thêm chuyện đã rất cũ rồi có thể Trình Nghiêm không còn nhớ rõ nữa. Đó chính là buổi tối hôm đây không biết anh ấy bị làm sao lại chạy đến phòng cô hỏi rất nhiều điều về Hàn Chỉ Diên. Từ việc cậu ấy có bạn gái chưa, thích gì ghét gì cho đến chuyện gia đình. Ban đầu Lâm Tuệ Nghi đơn thuần cho rằng Trình Nghiêm muốn quan tâm đến người bạn thân duy nhất của em gái mình, thật không ngờ những câu hỏi ấy lại là ý này.

Nhất thời có chút kích động Lâm Tuệ Nghi khẩn trương nhìn hai người đàn ông đối diện.

- Hai người sao có thể, sao không nói sớm cho em biết - Cô chính là giận rồi, giận vì cả hai người bọn họ không chịu nói cho cô biết sớm.

Nhắc đến chuyện này bỗng dưng bọn họ đều im lặng, chỉ thấy Trình Nghiêm ghì chặt Hàn Chỉ Diên vào lòng. Loại quan hệ của hai người sẽ được người khác chấp nhận sao? Lại thêm Trình Nghiêm là người có vị thế trong thương trường, người khác sẽ nhìn anh bằng loại ánh mắt như nào khi hiết anh yêu một người giống như mình?

- Em nói xem sẽ có bao nhiêu người đồng tình với bọn anh - Một Trình Nghiêm luôn chắc chắn suy nghĩ thấu đáo nhưng trong chuyện tình cảm lại dè dặt đến mức này. Mà Hàn Chỉ Diên đối với chuyện công khai mối quan hệ cũng đặt biệt lo lắng.

Nhìn hai người bọn họ, Lâm Tuệ Nghi cũng chẳng còn muốn vờ giận dỗi để được dỗ dành nữa chỉ thấy thương nhiều hơn thôi. Cô là người trẻ suy nghĩ khá hiện đại nên cảm thấy chuyện này vô cùng bình thương. Nhưng ngoài kia có mấy người suy nghĩ tích cực như cô lại thêm gia đình Hàn Chỉ Diên cả ba lẫn mẹ đều là giáo viên họ luôn chú trọng lễ nghi phép tắt. Những chuyện như thế này liệu rằng có thể được chấp nhận? Lâm Tuệ Nghi không biết làm gì hơn chỉ có thể nở nụ cười chúc phúc, nói mấy lời tích cực hơn.

- Hai người suy nghĩ lắm thế, bây giờ kết hôn đồng giới rất được quan tâm đó! Chỉ cần cả hai rung động thì giống nhau hay khác nhau đều không còn quan trọng nữa - Lâm Tuệ Nghi tỏ thái độ vô cùng hứng thú trước loại yêu đương này. Cô vô cùng đồng cảm với loại yêu đương này. Đối với tình yêu không cần phân biệt nam hay nữ chỉ cần mỗi khi ở cạnh bản thân thấy hạnh phúc là tốt rồi.

Nghe được mấy lời đồng cảm này của Lâm Tuệ Nghi cả hai người bọn họ như có thể nhiều dũng khí hơn. Cả hai siết tay nhau cùng mỉm cười, ban đầu chỉ sợ Lâm Tuệ Nghi phản ứng gay gắt nhưng xem ra vẫn là nghĩ nhiều rồi, cô không nhưng thích mà còn đặt biệt hứng thú với chuyện này.

Chỉ có mỗi Lâm Tuệ Nghi luyên thuyên, cô không những nói rất nhiều, nghĩ rất nhiều về chuyện của hai người Trình Nghiêm mà còn ăn rất nhiều, căn bản đều chẳng giữ ý tứ gì cả.

- Nếu hai người mà nói sớm chẳng phải mỗi ngày en đều sẽ được đi cùng hai chàng trai khôi ngô tuấn tú sao? Lại còn có thể nghe chuyện yêu đương của hai người vừa nghĩ thôi đã thấy thích rồi - Lâm Tuệ Nghi chính là đang đấm chiềm trong loại cảm giác vui vẻ khi biết bạn thân cùng anh rai của mình nói chuyện yêu đương. Cô ngốc này nào đâu biết được mấy lời khen ngợi vừa rồi vô tình bị ai đó nghe thấy.

Vương Khôi Vĩ sao khi mang vài thứ đồ linh tinh của Lâm Tuệ Nghi vào nhà xong thật không ngờ vừa đúng lúc bước đã nghe thấy mấy lời khen có cánh này.

- Nói gì mà vui thế? - Vương Khôi Vĩ bước đến khoát lấy vai cô, rõ ràng đã nghe thấy nhưng vẫn giả vờ không để ý lại còn cố tình hỏi ngược lại cô, cái người này mỗi ngày lại thêm một cách thức buộc cô phải tự thú nhận.

Ở cùng một chỗ với Vương Khôi Vĩ lâu như vậy Lâm Tuệ Nghi còn không hiểu anh sao? Với lối nói này, anh rõ ràng đã nghe thấy cô nói gì rồi. Nếu bây giờ cô còn ương bướng không thú nhận thì chẳng phải quá ngốc rồi sao.

- Thật ra em luôn cảm thấy ông xã nhà em là đẹp nhất rồi - Lâm Tuệ Nghi chóp mắt long lanh, dáng vẻ là vô cùng sai đấm khi nhìn Vương Khôi Vĩ.

Anh cũng bị hai tiếng "ông xã" của cô làm cho vui vẻ mỉm cười thật tươi rồi.