Tháng chín, trời sang thu đôi lúc có vài cơn gió se se lạnh thổi qua, thêm những cơn mưa nặng hạt càng khiến lòng người thêm rả ríc, nặng nề.
Vừa sáng, bầu trời đã âm u đến thế Lâm Tuệ Nghi mệt mỏi bước xuống giường, như bản năng cô nhẹ đưa tay sờ bụng, con trai của cô mỗi ngày đều phát triển rất tốt. Ánh mắt vốn trong veo ánh lên tầng sương mỏng, liệu rằng cô có thể quên đi tất cả, một lòng một dạ ở cạnh Vương Khôi Vĩ, mỗi ngày đón nhận niềm vui, bình bình an an mà sống không? Tự hỏi nếu cô cứ mãi là một Lâm Tuệ Nghi vô lo vô nghĩ liệu có quá ích kỉ với người nhà họ Dịch? Chuyện này cô đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn là bị hận thù, ân oán của người đời trước đè nặng, cơ bản không thể buông bỏ.
Bên tai cô mơ hồ nghe thấy tiếng Vương Khôi Vĩ ở cạnh dịu dàng gọi tên mình. Có lẽ anh đã gọi rất nhiều lần mãi đến lúc không đủ kiên nhẫn nữa mới đưa tay vô nhẹ vào bờ vai đang khẽ run lên của cô.
- Em làm sao lại thất thần đến vậy, có phải đang lo lắng cho Khôi Lập nhà chúng ta không? - Anh nhẹ nhàng xoa xoa cái bụng đang mỗi ngày một lớn của Lâm Tuệ Nghi, cảm nhận được đứa trẻ đang đạp nhẹ trong bụng cô, khóe môi chợt cong lên một đường cong tuyệt mĩ, lòng chất chứa niềm vui của người sắp được làm cha.
Nhìn dáng vẻ này của Vương Khôi Vĩ cô thật tâm không nở, tự hỏi phải làm thế nào nếu một ngày bản thân thật sự rời đi. Con người anh trời sinh bản tính cố chấp, nếu như cô cứ lặng lẽ rời bỏ thì dù có đi đến cùng trời cuối đất Vương Khôi Vĩ cũng sẽ đến mang cô về, anh nhất định sẽ hỏi rõ nguyên do. Lại thêm đứa trẻ trong bụng, thằng bé vẫn là con trai của anh, trong người vẫn đang chảy huyết mạch Vương gia mãi mãi không thể chối bỏ. Cuối cùng cô chỉ có thể ngồi trên giường lớn lặng lẽ rơi nước mắt.
- Vĩ, nếu một ngày nào đó em thật sự rời bỏ hoặc làm tổn thương đến anh, liệu anh có hận em cả đời này không? - Lòng đầy thương tâm, giọng nói cũng vì thế mà trở nên nghẹn ngào, vốn định hỏi liệu anh có đi tìm em không nhưng lại thành ra thế này. Lâm Tuệ Nghi cô xứng đáng sao?
Nước mắt ấm nóng vô tình rơi trên mu bàn tay Vương Khôi Vĩ, tiếp đến là từng giọt, từng giọt rơi xuống trong suốt như viên pha lê lấp lánh rồi vỡ vụn. Nhìn gương mặt nhỏ thấm đẫm nước mắt, lòng anh chợt bối rối, không biết cô gái của mình là đang muốn ám chỉ điều gì? Vương Khôi Vĩ liền theo bản năng đưa tay lau đi giọt nước còn đọng ở khoé mắt cô, gương mặt nam tính vẽ cong một nụ cười ôn nhu.
- Em đang nói linh tinh gì đó? Có phải dạo gần đây vì thai kì nên có chút căng thẳng không, hay để anh gọi bác sĩ đến kiểm tra giúp em? - Vương Khôi Vĩ có chút khẩn trương, từ lúc biết Lâm Tuệ Nghi mang thai mỗi khi có thời gian rảnh anh đều tham khảo sách chăm sóc mẹ bầu. Cơ bản cũng hiểu được chút ít những bất an của người sắp làm mẹ.
Lâm Tuệ Nghi thoáng nở nụ cười tự giễu, lòng cô sớm đã quyết tâm phải bắt Vương Khôi Nguyên trả lại những gì mà ông ta nợ cả gia đình cô suốt thời gian qua. Cô không cho phép một kẻ đã nhẫn tâm dẫm đạp lên hạnh phúc của gia đình mình có cái quyền được sống nhởn nhơ vui vẻ từng ấy năm qua. Nhưng, cô quyết tâm là thế đến cuối cùng có làm được không? Không, cô không làm được, chính sự ôn nhu ấm áp mà Vương Khôi Vĩ dành cho cô suốt thời gian qua đã quật đổ mọi thứ.
- Chỉ là dạo gần đây cảm thấy có chút căng thẳng. Hôm nay em phải về nhà thu dọn vài món đồ của mẹ. - Lâm Tuệ Nghi mệt mỏi thở dài, đã rất nhiều lần cô muốn nói cho anh biết sự thật, cũng rất muốn chất vấn anh. Nhưng cuối cùng lại bị sự ôn nhu này làm cho yếu mềm, hết một lần lại thêm một lần dựa vào vai anh, mang cuộc đời gắn chặc vào Vương Khôi Vĩ, cơ bản không có cách nào rời khỏi.
Vừa nghe cô bảo muốn về nhà mẹ, Vương Khôi Vĩ vui vẻ gật đầu, anh không yên tâm để cô đi một mình liền lên tiếng.
- Hôm nay không phải đến công ty hay là để anh đưa em đi, như thế sẽ an tâm hơn - Từ ngày biết Lâm Tuệ Nghi mang thai, anh càng thêm quan tâm đến sự an toàn của cô hơn. Con người Lâm Tuệ Nghi vốn ham chơi lại có chút trẻ con, nhỡ không cẩn thận làm ảnh hưởng đến tình trạng của hai mẹ con thì thật không hay.
Cô lắc đầu từ chối. Nếu là ngày trước, Lâm Tuệ Nghi tuyệt nhiên gật đầu đồng ý nhưng hiện tại cô chính là muốn tự mình giải quyết vấn đề. Mỗi ngày cô đều cố gắng học cách tự lập, muốn bản thân thật sự rời khỏi Vương Khôi Vĩ, trở về làm Lâm Tuệ Nghi ở những năm tháng cũ, vừa quật cường lại thêm phần vô tư.
Quả thật, cuộc sống của cô đã bị đảo lộn kể từ ngày người đàn ông mang tên Vương Khôi Vĩ xuất hiện, nó thay đổi đến mức ngay cả thân phận hiện tại của bản thân, cô cũng không phân định được.
- Vĩ, em đã sắp làm mẹ rồi không còn trẻ con nữa. Những chuyện này anh để em tự làm được không? Tự thân vận động sẽ có sức khoẻ tốt để chăm sóc Khôi Lập của chúng ta chứ - Lâm Tuệ Nghi mỉm cười, nụ cười vẫn tươi như thế chỉ là ánh mắt đã không còn loại nồng nhiệt như bao lần.
Vương Khôi Vĩ cũng thôi không bắt ép cô nữa, bởi anh hiểu cô hơn ai hết. Người vốn sống vì nghệ thuật, trang phục cô vẽ ra đều dựa vào xúc cảm mà làm nên, anh làm sao có thể bó buộc khoảng trời tự do vốn có của cô.
Lại nói đến những thiết kế của Lâm Tuệ Nghi, người làm kinh doanh như anh thì chẳng đủ tinh tế để cảm thu. Nhưng dạo gần đây mỗi mẫu vẽ được Lâm Tuệ Nghi trình làng đã không còn nét phóng khoáng, phục cổ nhưng toát lên hơi thở thời đại nữa. Mà thay vào ấy là nét ưu tư mang chút hận thù đầy u uất. Có lẽ là do anh không hiểu ý tứ trong phong cách thiết kế của Lâm Tuệ Nghi.