Bảo Bối! Đời Này Hãy Ở Cạnh Tôi

Chương 55: Tiểu Sinh Linh




Từ sau buổi tiếc đêm hôm ấy đến nay đã hơn hai tháng Lâm Tuệ Nghi không còn nhìn thấy Mễ Mĩ Lệ nữa, đến cả Tiêu Thiên cũng chạy đi nước ngoài công tác làm cô mỗi ngày đến công ty luôn cảm thấy thiếu vắng. Cô không trách Mễ Mĩ Lệ bởi lẽ trong mỗi con người đều có lòng đố kị đến một thời điểm nhất định nó sẽ trổi dậy. Cô hiểu rõ quy luật ấy chỉ là bản thân cảm thấy có chút mất mác bởi vì hình tượng của Mễ Mĩ Lệ trong lòng Lâm Tuệ Nghi luôn thanh cao như vậy, cô nhất thời không có cách nào tiếp nhận.

Dạo gần đây cuộc sống của Lâm Tuệ Nghi vẫn bình lặng, buổi sáng đến công ty làm việc, hôm nào có lịch học sẽ chạy vội đến trường nghe giảng. Nếu hỏi trong hai tháng qua có gì thay đổi thì chắc hẵn là tình trạng sức khoẻ của cô.

Lâm Tuệ Nghi luôn không muốn ăn bất cứ thứ gì, mỗi ngày đều chỉ muốn ngủ thôi. Tình trạng này kéo dài đã hơn tháng nay, tuy mỗi ngày Vương Khôi Vĩ đều cau mài nghiêm khắc nhắc nhỡ cô phải đi viện kiểm tra nhưng cô cứ mặc kệ, một bước cũng không chịu đi cho đến hôm nay.

Buổi sáng Lâm Tuệ Nghi theo thói quen chạy ra vườn hoa tưới nước cho mấy cây thạch thảo nhỏ. Cuối cùng không biết vì sao lại ngất xỉu làm cả nhà rối lên. Vương Khôi Vĩ vừa nghe người giúp việc gọi báo, đến cả cuộc họp quan trong cũng hoãn lại, anh cứ như vậy mà chạy về nhà trong lòng không yên. Không những thế Vương Khôi Vĩ còn nổi cáu, không ngừng hối thúc Triệu Vĩnh chạy đến kiểm tra. Đối với chuyện liên quan đến Lâm Tuệ Nghi thì Vương Khôi Vĩ không thể nào giữ được bình tĩnh, anh vì cô mà đến cả qui tắc của bản thân cũng phá bỏ rồi. Một chút kiên nhẫn cũng không có, Triệu Vĩnh chưa kịp đến đã thấy Vương Khôi Vĩ sốt sắng trực tiếp mang Lâm Tuệ Nghi vào viện.

Bác sĩ ở trong phòng liên tục kiểm tra, Vương Khôi Vĩ ở ngoài không ngừng đi qua đi lại nếu sớm biết tình trạng của cô nghiêm trọng thế này anh đã không nhân nhượng mà bắt ép cô đi kiểm tra sớm hơn rồi.

Triệu Vĩnh làm bác sĩ lâu như vậy, không ít lần nhìn thấy người nhà bệnh nhân lo lắng bất an nhưng vẫn không nhịn được mà lên tiếng nhắc nhỡ Vương Khôi Vĩ.

- Có thể ngồi yên một chỗ không, không hoa mắt chóng mặt sao? Chẳng phải đã có bác sĩ rồi à, cậu còn lo gì nữa chứ? - Những lời này lẽ ra một bác sĩ không nên nói nhưng vừa rồi Triệu Vĩnh đã trao đổi cơ bản với bác sĩ chuyên môn, tình trạng của Lâm Tuệ Nghi căn bản không nghiệm trọng mấy.

Vương Khôi Vĩ sắp không kiên nhẫn được nữa rồi, anh rất tự tin về khả năng kiềm chế của bản thân nhưng lần này đã bị Triệu Vĩnh chọc cho tức chết rồi.

- Nếu ở bên trong đó là người quan trọng nhất của anh, anh còn có thế nói những lời này không?

Không thể nói thêm bất cứ lời nào, Triệu Vĩnh chỉ có thể đưa hai tay lên đầu hàng. Xem như anh đã sai, lẽ ra không nên nói những lời này với Vương Khôi Vĩ. Một tên siêu cuồng người yêu, đừng nói đến chuyện Lâm Tuệ Nghi bị đưa vào phòng cấp cứu, không chừng chỉ cần cô ho khan vài tiếng đã khiến Vương Khôi Vĩ lo lắng không ngừng gọi Triệu Vĩnh đến kiểm tra rồi.

Đúng lúc bác sĩ bước ra, gương mặt không chút gì lo lắng chỉ thấy ánh mắt có ý cười. Vị bác sĩ hiền từ nở nụ cười điềm đạm.

- Cô ấy đã có thai được bốn tuần, do nghỉ ngơi không đúng cách dẫn đến cơ thể suy nhược. Người nhà nên nhắc nhỡ cô ấy hạn chế vận động mạnh và ăn uống đúng giờ thì sẽ ổn - Nói rồi vị bác sĩ bước đến vỗ vai Vương Khôi Vĩ một cái thâm tình, anh còn chưa kịp phản ứng vị bác sĩ đã vội rời đi. Vị bác sĩ ấy hiểu rõ, bất kì người đàn ông nào trong khoảnh khắc nghe thông báo mình sắp được làm ba dù ít hay nhiều điều sẽ vui đến mức nghẹn ngào. Vừa nhìn một cái đã thấy Vương Khôi Vĩ vạn phần hạnh phúc.

Nhất thời chưa kịp tiếp thu được những gì bác sĩ nói Vương Khôi Vĩ gần như hoá đá. Cái gương mặt vốn thích bài ra nét nghiêm nghị nay cũng không còn nữa chỉ thấy nụ cười sáng lạn trên khoé môi. Anh xoay người bắt lấy hai đầu vai của Triệu Vĩnh không ngừng lắc.

- Vừa rồi, có phải bác sĩ bảo Nghi có thai đúng không? - Thật không ngờ con người vẫn hay điềm nhiên trước mọi thứ nay cũng có lúc không kiềm chế được mà náo loạn đến mức này.

Triệu Vĩnh bị lắc qua lắc lại đến chóng mặt rồi, anh thở dài một tiếng cố thoát khỏi Vương Khôi Vĩ.

- Đúng vậy cậu sắp được làm cha rồi, mau tha cho tôi đi - Triệu Vĩnh vừa nói vừa đẩy Vương Khôi Vĩ vào phòng bệnh của Lâm Tuệ Nghi sau đó liền chạy mất. Cái tên này, sáng nay anh còn định đến nhà báo tin vui nhưng xem ra vẫn là không bằng niềm vui này của Vương Khôi Vĩ.

Vương Khôi Vĩ bước vào bên trong đã thấy Lâm Tuệ Nghi tĩnh dậy, gương mặt nhỏ hướng về phía anh nở nụ cười ngọt ngào. Không kiềm được niềm hạnh phúc trong lòng, anh nhanh chân bước đến hôn vào bờ môi nhỏ sau đó lại hôn nhẹ lên cái bụng vẫn còn phẳng lì của Lâm Tuệ Nghi.

Nhất thời không hiểu được Vương Khôi Vĩ đang muốn làm gì, cô có phần lo lắng đặt tay lên má anh xoa xoa mấy cái.

- Có phải anh bị em doạ đến mức mất hồn rồi không? - Nếu Vương Khôi Vĩ cứ hôn môi cô thì cô sẽ thấy rất bình thường nhưng anh còn hôn cả bụng cô lại còn cười vui vẻ đến vậy, cô vào viện khiến anh vui đến mức này sao? Thái độ này của anh nhìn thật giống như anh vừa phát hiện ra được trong bụng cô có bảo bối vậy vừa vui mừng vừa hạnh phúc lại thêm có chút bất ngờ.

Không mấy để tâm đến loại ánh nhìn hoài nghi của Lâm Tuệ Nghi, Vương Khôi Vĩ mặc nhiên xoa xoa cái bụng phẳng lì của cô.

- Cảm ơn em, thật sự cảm ơn em - Anh luôn miệng nói cảm ơn, mỗi một tiếng liền thấy nụ cười thêm phần rạng ngời niềm hạnh phúc.

Mà người vừa được cảm ơn lại bài ra loại biểu cảm thắc mắc, Lâm Tuệ Nghi không biết vì sao Vương Khôi Vĩ lại luôn miệng nói cảm ơn. Cô càng ngạc nhiên hơn khi nhìn thấy ánh mắt vốn băng lạnh ấy khẽ động, thứ nước trong suốt nơi khoé mắt trực trào, Vương Khôi Vĩ của cô hôm nay sao lại dễ rơi nước mắt thế kia. Cô khẽ cau mài đưa tay lau đi mấy giọt nước không đáng có kia.

- Anh cảm ơn em vì chuyện gì? - Lâm Tuệ Nghi nghiêng đầu, ngốc nghếch hỏi người đối diện mình.

Vương Khôi Vĩ khẽ bật cười trước dáng vẻ của cô ngốc nhà mình. Thật không biết nói thế nào với cô, đến cả bản thân đã có mang rồi cũng không biết.

- Em có biết rằng em đang mang thai con của chúng ta không - Vương Khôi Vĩ dừng một chút, dịu dàng đặt tay lên bụng cô yêu thương.

- Con chúng ta đang ở đây - Câu từ phát ra chứa bao nhiêu yêu thương cũng chỉ có hai người cảm nhận rõ.

Ngay khoảnh khắc này đây Lâm Tuệ Nghĩ đã vui đến mức bật khóc mất rồi. Hoá ra được làm mẹ chính là loại cảm giác thiêng liêng này, bây giờ cô đã biết vì sao Vương Khôi Vĩ lại rơi nước mắt. Vì anh ấy đang hạnh phúc, giống cô. Cũng hiểu được vì sao mỗi lần cô hỏi mẹ về ngày mẹ mang thai cô bà ấy đều khóc, khóc đến thương tâm. Lúc đấy cô từng nghĩ phải chăng cô sai rồi, cô không nên nhắc đến để mẹ phải đau lòng hoá ra không phải vậy, bà ấy khóc vì niềm hạnh phúc lớn nhất cuộc đời mình.

Lâm Tuệ Nghi đặt tay lên tay Vương Khôi Vĩ, cả hai cùng nhau cảm nhận sinh linh bé nhỏ của họ.

- Anh, con chúng ta là con trai hay con gái vậy? Vừa rồi em ngất như vậy không ảnh hưởng gì đến con chứ? - Nghĩ đến chuyện này Lâm Tuệ Nghi lại bắt đầu rối lên. Cô tự trách bản thân không linh hoạt cứ thích ương bướng, nếu như cô ngoan ngoãn nghe theo Vương Khôi Vĩ đồng ý đến bệnh viện kiểm tra thì tình trạng sẽ tốt hơn bây giờ.

Vừa nhắc đến, Vương Khôi Vĩ liền muốn dạy dỗ Lâm Tuệ Nghi một trận. Cũng tại anh cưng chìu mà cô trở nên ương bướng đến mức sức khoẻ của bản thân cũng xem nhẹ mất rồi. Anh khẽ búng vào chóp mũi nhỏ của cô một cái rõ đau.

- Cái thai chỉ mới bốn tuần làm sao biết trai hay gái. Em đó, sau này phải biết ngoan ngoãn nghe theo anh không được bướng - Những lời này không biết có phải là đang trách đối phương không nữa chỉ thấy người nghe tỏ ra vô cùng ỷ lại.

Lâm Tuệ Nghi không những không để tâm mà còn bĩu môi tỏ thái độ chóng đối.

- Em cứ không nghe theo anh đó - Nét ương bướng này sao lại đáng yêu như vậy chứ làm Vương Khôi Vĩ không có cách nào nghiêm khắc hơn nữa.

Cảm thấy bất lực trước tính khí của cô Vương Khôi Vĩ chỉ còn cách đưa ra hình phạt.

- Em không nghe một câu, anh liền đánh em một cái cho đến khi em ngoan ngoãn - Vương Khôi Vĩ tỏ ra nhất định sẽ làm như vậy, anh tuyệt đối không cưng chìu Lâm Tuệ Nghi về mặc này nữa.

Cô còn có thể nghe theo anh sao, cô chính là vô cùng ỷ lại vào người đàn ông này. Bản thân đặc biệt ương bướng, anh đối với cô càng nghiêm khắc cô lại càng muốn kháng cự. Nhưng dù cô nghịch ngợm quậy phá đến trời lông đất lỡ thì Vương Khôi Vĩ vẫn sẽ vì cô mà thu dọn, cô đối với anh chính là loại cảm giác này, đặc biệt tin rằng anh sẽ mãi nhượng bộ cô. Gương mặt nhỏ phút chóc đã tỏ ra đáng thương ôm lấy bụng mình, đau lòng.

- Con à, có phải ba không còn thương mẹ con mình không? Ba con lại còn muốn đánh mẹ kìa - Lâm Tuệ Nghi xoa xoa cái bụng phẳng lì của mình, môi nhỏ mím chặt.

Được rồi xem như Vương Khôi Vĩ tâm phục khẩu phục. Ngày trước với dáng vẻ uỷ khuất đó đã đánh bại anh bây giờ Lâm Tuệ Nghi lại có thêm đồng minh bé nhỏ khiến anh chỉ có thể chấp nhận thua cô vạn lần. Có dự cảm, nếu đứa trẻ này ra đời anh nhất định sẽ bị mẹ con nhà này ức hiếp chết mất. Vương Khôi Vĩ khẽ thở dài.

- Được rồi, mẹ con em là nhất rồi, anh còn dám đánh sao? - Vương Khôi Vĩ dang tay ôm lấy Lâm Tuệ Nghi, anh luôn miệng mắng cô, lúc nào cũng tỏ ra nghiêm khắc nhưng suy cho cùng vẫn là đặc biệt thương cô.

Cô mỉm cười nhắm tịt cả mắt, đã sắp làm mẹ rồi mà sao cứ trẻ con mãi. Có lẽ bởi vì bản thân biết rõ, cho dù cô có không xuất sắc, đối với người khác đều không có tài hoa gì nhưng ở phía sau luôn có người một lòng ủng hộ, vì cô mà lo chu toàn tất cả. Đó chính là hạnh phúc, niềm hạnh phúc đơn giản nhất đời người.

Lại nhớ đến khoảng thời gian trước đây khi cô còn học phổ thông. Lúc đấy cả đám bạn hay truyền tay nhau xem mấy bộ phim lãng mạn thịnh hành. Cứ mỗi lần ngồi trước tivi Lâm Tuệ Nghi đều nghĩ "đến bao giờ cô mới có thể tìm được một người toàn tâm toàn ý với mình". Nhiều lần thử yêu đương nhưng luôn có cảm giác nhàm chán. Hoá ra không phải tình yêu nhàm chán mà là vì bản thân chưa tìm được người thích hợp khiến bản thân dụng tâm đến vậy. Cuối cùng, trong khoảnh khắc không muốn thử nữa thì anh lại xuất hiện, dốc lòng vì cô. Lại nhớ Vương Khôi Vĩ từng hỏi cô anh có phải là mối tình đầu không? Cô chỉ mỉm cười, đối với cô anh chính là tình đầu bởi lẽ những người trước đây đi qua đời cô chỉ vì từng thân thiết mà vội gọi nhau hai tiếng "người yêu", chỉ có mỗi anh đặc biệt, chỉ có mỗi anh mới đủ kiên nhẫn ở cạnh cô.