Bảo Bối! Đời Này Hãy Ở Cạnh Tôi

Chương 54: Đừng Bao Giờ Xuất Hiện




Hai người cùng nhau bước ra khỏi khách sạn, Vương Khôi Vĩ cẩn trọng mở cửa ghế phụ giúp Lâm Tuệ Nghi sau đó mới ngồi vào ghế láy của mình.

Đây là lần thứ hai Lâm Tuệ Nghi được anh đưa đến công ty, thật ra lần trước xem như đã nhìn được một mặt rộng lớn cũng như cách làm việc chuyên nghiệp của công ty nhưng lần này xem ra cô vẫn đang rất hào hứng. Vương Khôi Vĩ có chút không hiểu, một công ty rộng lớn như vậy cũng toàn người với người, ai làm việc ấy rốt cuộc có gì thú vị mà cô gái này cứ muốn đến. Anh đây mỗi ngày đều cảm thấy vô cùng nhàm chán.

- Công ty của anh có gì thú vị thu hút được em vậy - Lâm Tuệ Nghi của anh luôn lười biếng trong mọi hoạt động. Ngày nghĩ nếu tên bạn thân Hàn Chỉ Diên của cô không gọi điện rủ ra ngoài dạo thì cô nhất định sẽ ngủ cho đến tận trưa. Hôm nào Vương Khôi Vĩ bận việc, không có người để nghịch phá cô sẽ lười biếng nằm ường dài trong phòng đọc vài mẫu truyện vụng vặt. Nếu anh rảnh rỗi, cô sẽ chạy đến vùi đầu vào lòng anh ngủ ngon lành. Lâm Tuệ Nghi trước giờ hoàn toàn không có ý niệm khám phá bất cứ thứ gì vậy mà nay lại đặc biệt để tâm đến công ty nha.

Có gì thú vị sao? Chắc chỉ mỗi tủ rượu của anh là có sức hấp dẫn nhất đối với cô.

- Ở phòng làm việc của anh không phải có tủ rượu rất lớn sao? Em đặc biệt thích chúng - Lâm Tuệ Nghi mỉm cười thật tươi, đôi mắt tròn long lanh khiến người ở bên cạnh có cảm giác vô cùng thoải mái. Cô tựa như ánh mặt trời đơn thuần toả thứ nắng ấm áp làm ấm lòng người khác.

Rượu, nhắc đến vấn đề này lại làm cơn giận trong lòng Vương Khôi Vĩ được lúc bùng nổ. Buổi tiệc tối qua chẳng phải có người mượn rượu để giăng lưới hại Lâm Tuệ Nghi sao? Anh còn chưa muốn bàn luận về vấn đề này vậy mà vừa sáng Lâm Tuệ Nghi đã nhắc đến thức uống có men này.

Đã nhắc đến rồi Vương Khôi Vĩ cũng rất muốn hỏi rõ Lâm Tuệ Nghi. Hôm qua chẳng phải cô cùng Hàn Chỉ Diên ra ngoài nói chuyện với nhau sao? Cớ gì vừa rời khỏi tầm mắt anh một lúc đã bị người ta ra tay. Vương Khôi Vĩ tự hỏi Lâm Tuệ Nghi đơn thuần như vậy nếu hôm qua anh thật sự không đến kịp. Nếu người ở cùng với cô không phải anh thì sẽ thế nào đây.

- Em còn hứng thú với rượu như vậy sao? Hôm qua nếu anh không đến kịp thì hậu quả thế nào em biết không? - Thật ra con người Vương Khôi Vĩ một khi đã yêu ai đó thì cũng chỉ một lòng dành trọn vẹn tình cảm, anh hoàn toàn không để tâm đến vấn đề trinh tiết chỉ cần anh yêu cô ấy là đủ rồi. Nhưng anh biết hai từ "trinh tiết" ấy quan trong với người phụ nữ như thế nào.

Chuyện này cô biết chứ, cũng biết được mình bị người khác bỏ thuộc vào rượu. Nhưng cô nguyện ý quên hết đi còn hơn như bây giờ ôm một lòng bi thương chỉ muốn khóc một trận thật to. Buổi sáng, khi cô vừa thức giấc nghĩ đến những chuyện đêm qua liền hụt hẩn đến lạ. Tự hỏi bản thân đã làm điều gì sai, phải chăng cô đối với Mễ Mĩ Lệ không đủ tốt, tại sao cô ta lại một lòng hãm hại cô.

Lâm Tuệ Nghi không phản bát Vương Khôi Vĩ, cô im lặng khẽ xoay người sang bên cửa kính, mọi thứ trước mắt đã nhoè đi không còn nhìn thấy rõ nữa nhưng không có cách nào đưa tay lên gạt đi mấy giọt nước mắt kia, cô sợ Vương Khôi Vĩ nhìn thấy sẽ lo lắng.

Nhìn bờ vai nhỏ đang run lên thế kia anh còn không biết cô đang khóc sao. Chỉ là giả vờ không nhìn thấy, trong lòng khó chịu đến lạ. Anh còn chưa làm cho người phụ nữ của mình khóc kia mà, Mễ Mĩ Lệ cô ta xứng đáng để Lâm Tuệ Nghi đau lòng đến vậy sao?

Đến công ty, Lâm Tuệ Nghi ngoan ngoãn theo sau Vương Khôi Vĩ chút hào hứng ban đầu cũng không còn nữa.

Lần này, Lâm Tuệ Nghi đối với phòng làm việc của Vương Khôi Vĩ không còn loại cảm giác xa lạ nữa. Mọi thứ nơi đây đều mang hơi thở thân quen của anh, điều đó khiến cô cảm thấy nơi này thân thuộc đến lạ. Ánh mắt vô thức rơi trên chiếc giường ở góc phòng, chỗ này từ khi nào lại xuất hiên thêm chiếc giường rộng thế này. Lâm Tuệ Nghi mỉm cười, đặt một chiếc giường trong phòng làm việc có chút không thích hợp.

Vương Khôi Vĩ dựa người vào tường, ánh mắt vẫn không rời khỏi dáng hình của cô. Thấy Lâm Tuệ Nghi từng bước một tiến lại gần chiếc giường hơn anh mới lên tiếng.

- Lần trước em đến đây phải nằm ngủ trên ghế sofa thật không thoải mái - Được rồi, đây chính là lí do anh chọn thêm một chiếc giường để đặt trong phòng làm việc của mình mặc dù biết sẽ rất ít khi Lâm Tuệ Nghi có nhã hứng đến công ty nhưng anh luôn muốn mỗi khi cô đến nghịch phá mệt rồi liền có nơi ngủ một giấc thật thoải mái.

Cô ở trên giường lớn lăn qua lăn lại vài vòng, bản thân cũng sắp bị loại ôn nhu này của anh diềm chết rồi. Ngày trước Lâm Tuệ Nghi từng cho rằng người phụ nữ ở cạnh Vương Khôi Vĩ sẽ là người bất hạnh nhất thế gian thật không ngờ tất cả đều là do cô đánh giá sai lệch. Anh tuy có chút lạnh lùng, hướng nội nhưng luôn hết lòng luôn đặt biệt quan tâm đến từng chi tiết nhỏ trong cuộc sống của người anh thương.

- Không biết kiếp trước em đã làm bao nhiêu việc thiện để hiện tại được gặp người tốt như anh chứ? - Lâm Tuệ Nghi bước đến ôm lấy Vương Khôi Vĩ, cằm nhỏ tì vào vai anh, tự hỏi bản thân.

Bàn tay lớn vỗ nhẹ vào tấm lưng mảnh mai của Lâm Tuệ Nghi, người nên nói câu này chẳng phải là anh sao?

- Em không cần phải làm việc thiện gì cả vì anh luôn ở đây, nguỵ ý đợi em. Đến sớm hay đến muộn đều kiên trì vì em - Không biết phải nói bao nhiêu lần nữa để Lâm Tuệ Nghi thấu rõ tâm tư anh. Nếu ngày đó Lâm Tuệ Nghi không xuất hiện thì anh có thể vui vẻ như hiện tại không?

Nụ hôn ấm nóng rơi trên má Vương Khôi Vĩ, "không cần so đo em tốt hơn anh hay anh tốt hơn em chỉ cần em và anh là đủ". Những lời này Lâm Tuệ Nghi đều giữ trong lòng chi bằng dùng hành động sẽ thể hiện rõ thôi.

Cứ mỗi lần được Lâm Tuệ Nghi hôn Vương Khôi Vĩ liền không kiềm được, vui vẻ bật cười một cái.

- Được rồi, em ở đây đi, rượu tốt đều cho em hết. Anh họp ở phòng bên, có thể tìm anh bất cứ lúc nào - Sắp xếp xong Vương Khôi Vĩ liền rời đi.

Vừa đến phòng họp đã thấy Trình Nghiêm, Tiêu Thiên một mặc lạnh lùng ngồi đối diện Mễ Mĩ Lệ đang cúi thấp đầu hoàn toàn không nhìn ra được sắt mặt chỉ thấy hai tay cô ta đan chặc vào nhau. Gương mặt anh từ khi bước vào đã không còn loại bao dung như khi ở cạnh Lâm Tuệ Nghi nữa chỉ thấy sự lãnh khốc áp đảo người khác.

- Đến người phụ nữ của tôi mà cô cũng dám động vào cũng thật tài giỏi - Ngữ khí lạnh lùng đều đều vang lên khoả lấp không gian yên tĩnh. Vương Khôi Vĩ vốn không muốn nói quá nhiều với loại người như Mễ Mĩ Lệ chỉ là anh muốn xác nhận vài điều.

Thứ âm thanh này như gieo rắc vào Mễ Mĩ Lệ thêm hàn ngàn nổi sợ hãi. Cô ta lúng túng, bắt lấy cánh tay Vương Khôi Vĩ sau đó liền xuống, đến cả tôn nghiêm của bản thân cũng không cần nữa.

- Vương tổng xin lỗi, tôi... sau này tôi tuyệt đối không làm chuyện ngu xuẩn này nữa - Mễ Mĩ Lệ hết một câu lại một câu xin lỗi nhưng trong lòng không ngừng oán trách Lâm Tuệ Nghi.

Tiêu Thiên ở bên cạnh sắp nhìn không nổi cảnh này rồi. Tuy biết rõ Mễ Mĩ Lệ chính là kẻ muốn hãm hại Lâm Tuệ Nghi nhưng dù gì anh với cô ta đã cộng tác với nhau lâu như vậy lại thêm trước đây còn nảy sinh tình cảm, thật sự không nở, đành lên tiếng.

- Này này dù gì cô ta cũng là người của tôi, có hay không cậu vẫn nên cho tôi chút mặc mũi - Tiêu Thiên đạm nhạt buông một câu, chọc cho Vương Khôi Vĩ giận đến mức này còn mong anh để mặc mũi sao? Tiêu Thiên khẽ thở dài, Vương Khôi Vĩ không mang anh ra đánh cho một trận đã là nể tình lắm rồi.

- Cậu để người của mình tổn hại đến cô ấy, tôi còn không đánh cậu đã là chừa mặc mũi lắm rồi - Vương Khôi Vĩ cười lạnh một tiếng, nhắc đến càng thêm tức giận. Lẽ ra ngay từ đầu anh không nên đồng ý cho Lâm Tuệ Nghi làm nhân viên của Tiêu Thiên để cô ấy hạn chế tiếp xúc với Mễ Mĩ Lệ.

Tiêu Thiên nhúng vai, bất lực nhìn một thân Mễ Mĩ Lệ chật vật cầu xin Vương Khôi Vĩ.

Không để tâm đến cô ta, Vương Khôi Vĩ một tay đẩy người cô ta ra. Loại phụ nữ thâm độc như này có cầu xin vạn lần cũng không khiến anh động tâm.

- Chấm dứt hợp đồng với cô ta, sau này đừng bao giờ để tôi thấy cô ta xuất hiện với tư cách nhà thiết kế - Anh lạnh lùng ra lệnh cho Tiêu Thiên.

Không thấy Tiêu Thiên nói gì cứ thế mà gật đầu.

Không thế xuất hiện với tư cách nhà thiết kế vậy chẳng phải cuộc đời của Mễ Mĩ Lệ khép lại từ đây sau. Cô ta kiêng trì nhiều năm như vậy chỉ mong đến một ngày đứng trên đỉnh cao với tư cách nhà thiết kế. Không còn làm nhà thiết kế nữa thì cô ta chết còn tốt hơn.

Ngay khi Mễ Mĩ Lệ tuyệt vọng nhất thì cánh cửa phòng bật mở, Lâm Tuệ Nghi bước vào ánh mắt nhìn Mễ Mĩ Lệ vô cùng thất vọng.

- Đừng mà anh, trở thành nhà thiết kế nổi tiếng là ước mơ của chị ấy làm như vậy tàn nhẫn lấm - Còn đau đớn nào bằng không được sống trọn vẹn với niềm ước mơ của mình kia chứ. Vả lại chuyện lần này không ảnh hưởng gì cả cô vẫn nên xin anh cho Mễ Mĩ Lệ một cơ hội.

Đến Trình Nghiêm cũng không nhịn nổi nữa rồi, đứa em gái này của anh vì sao lại ngốc nghếch đến vậy.

- Cô ta đối với em không chút nhân từ, em còn ngốc nghếch giúp cô ta - Trình Nghiêm hắn giọng nhắc nhỡ Lâm Tuệ Nghi. Vậy mà cô nào có hay cứ một mực kiêng định.

- Em chưa bao giờ cầu xin anh điều gì cả lần này anh xem như... - Lâm Tuệ Nghi níu lấy tay áo Vương Khôi Vĩ, lời còn chưa nói hết đã bị Mễ Mĩ Lệ cười nhạo.

- Cô đừng vờ thánh thiện nữa, chẳng phải trước giờ cô luôn muốn đánh bại tôi sao? Bây giờ nhìn thấy tôi thảm hại thế này còn làm vẻ bao dung độ lượng - Một chút biết ơn cũng không có, cái dáng vẻ đáng thương bản đâu đã bị loại tàn độc âm hiểm này của Mễ Mĩ Lệ che mất.

Lâm Tuệ Nghi không ngờ đàn chị mà cô luôn tôn kính, trước giờ chưa từng xem cô là đàn em thân thiết. Mễ Mĩ Lệ đối với cô luôn ghét bỏ, xem thường cô vậy mà bản thân cô lại ngu ngốc tin rằng chị ta một lòng quan tâm đến cô. Lâm Tuệ Nghi bật khóc.

- Em chưa từng nghĩ sẽ đánh bại chị, trước giờ em vẫn luôn xem chị là tấm gương để học tập, em chưa từng có ý niệm cướp mất hào quang của chị - Ngoài những lời này ra Lâm Tuệ Nghi hoàn tìan không biết nói gì thêm nữa.

Nhìn thấy người phụ nữ của mình khóc thê lương đến vậy Vương Khôi Vĩ một chút cũng không chịu đựng được nữa. Anh luôn cô gắng để Lâm Tuệ Nghi mỉm cười thì hà cớ gì phải đứng đó nhìn cô đau lòng vì loại người này chứ.

- Tiêu Thiên, người là của cậu tôi thôi không can dự nhưng đừng bao giờ để cô ta xuất hiện trước mặt tôi - Gương mặt góc cạnh thể hiện rõ sự chán ghét, anh không nói thêm gì nữa cứ thế dìu Lâm Tuệ Nghi rời đi.