Vương Khôi Vĩ nói chuyện với Trình Nghiêm lâu như vậy mà Lâm Tuệ Nghi vẫn kiên trì ở trong chăn hoàn toàn không có ý định rời khỏi. Rốt cuộc không nhịn được nữa rồi, anhkhẽ bật cười không ngờ Lâm Tuệ Nghi cũng có lúc ngượng đến mức này, nhớ những ngày đầu tiên khi Lâm Tuệ Nghi mang thân hình chằn chịt vết thương đến nấp bên cạnh anh. Lúc đấy tất cả những việc từ thay băng, rửa vết thương cho đến việc đưa thuốc giảm đau cho cô uống cũng đều là một tay anh làm. Vì vết thương ở lưng đặc biệt nghiêm trọng, mỗi lần thay băng đều phải cởi bỏ áo những lúc đó chỉ thấy cô sợ hãi hoàn toàn không có loại cảm giác ngượng ngùng như thế này.
Anh bước đến ngồi bên mép giường khẽ kéo kéo tắm chăn bông mềm mịn khỏi đầu cô.
- Em ở trong đó không sợ bị ngạc chết sao? - Không biết Lâm Tuệ Nghi có cảm thấy nóng không nhưng anh thì sắp không chịu được rồi.
Lâm Tuệ Nghi thầm nghĩ cô thà bị nóng chết còn hơn là xuất hiện trước mặt anh với bộ dạng như thế này. Dù gì đây cũng là lần đầu tiên của cô, cô hoàn toàn bị động thật sự là làm người ta ngượng đến chín cả mặt.
- Em cảm thấy hôm nay đặt biệt lạnh, không muốn ra khỏi chăn chút nào - Nói rồi Lâm Tuệ Nghi tự đánh vào đầu mình. Thời tiết giữa tháng chín mà lạnh sao? Được rồi xem như cô ngốc nghếch tự lấy búa đập vào đầu mình đi.
Vương Khôi Vĩ được trận cười sản khoái, anh phục cô rồi. Chẳng phải chỉ là đêm qua hai người cùng nhau trải qua ngọt ngào sao? Đều là lần đầu tiên tại sao phải xấu hổ đến mức này.
Anh nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh, ôm lấy thân thể nhỏ nhắn đang cuộn tròn trong chăn bông của cô.
- Em ngượng sao? - Là anh cố tình chọc cô đấy, nhất định phải làm cho cô bùng nổ như vậy cô mới chịu ra ngoài nếu không sẽ như con thỏ nhỏ cứ thích trốn mãi trong hang động.
Ngay lúc này đây Lâm Tuệ Nghi thật muốn đánh một cái thật mạnh vào người Vương Khôi Vĩ. Con người anh sao lại thích trêu chọc cô đến vậy, anh chẳng phải biết rõ câu trả lời rồi sao lại còn cố tình vặn vẹo cô. Lâm Tuệ Nghi cố tình dịch người rời khỏi cái ôm của anh, là anh cố tình khiêu khích cô đây mà.
- Ai nói với anh là em ngượng chứ? - Cô khẽ hắn giọng, nói đến mức này mà vẫn cứng miệng một mực không chịu thừa nhận khuyết điểm của bản thân.
Vương Khôi Vĩ thầm nghĩ hay là cứ chịu thua đi, không đấu khẩu với cô nữa. Cứ giả vờ bận việc đi trước để cô tự thân vận động, anh sẽ gọi người đến đón cô về. Nhưng nghĩ lại vẫn là không an tâm, vẫn nên tự mình đưa cô về nhà. Anh cười tà mị, nhẹ nhàng buông một câu, đài từ vô cùng tốt.
- Em ngượng gì kia chứ, đêm qua cái cần thấy anh cũng đã thấy rồi - Đúng, phải như thế này mới đánh bại Lâm Tuệ Nghi. Từ ngày gặp cô cho đến khi hai người bước vào giai đoạn yêu đương, trong mỗi cuộc cãi vả đều là Lâm Tuệ Nghi dành thế áp đảo hoặc Vương Khôi Vĩ tự nhận sai về mình anh chưa bao giờ tranh luận thắng cô, lần này xem như có chút thành tựu.
Quả thật đã khiến Lâm Tuệ Nghi bùng nổ, cô còn chẳng quan tâm đến việc bản thân chỉ có mỗi cái chăn này che kín, cứ như vậy mà ương bướng đưa đầu nhỏ ra ngoài giương mắt nhìn Vương Khôi Vĩ.
- Cái đồ biến thái nhà anh, sao có thể nói ra được những lời này - Trong lòng cô vô thức xuất hiện tầng tầng lớp lớp bi thương. Tự dưng lại thấy hình tượng một Vương Khôi Vĩ luôn lạnh lùng, uy nghiêm trước đây của cô đã biến mất chỉ sau một giấy. Người này, thật làm cô tức chết mà.
Anh chỉ mỉm cười, không tranh với cô nữa, rồi dịu dàng đặt nụ hôn lên cánh môi nhỏ ửng hồng của cô. Lâm Tuệ Nghi nhất thời bị chút ngọt ngào này biến thành hoá thạch mất rồi, lửa giận trong người cùng chút xấu hổ cuối cùng cũng tan biến mất chỉ còn mỗi niềm hạnh phúc như nhựa sống lan toả khắp cơ thể thiếu nữ.
Đôi môi nam tính khẽ nhuếch lên nụ cười chiến thắng.
- Cuối cùng cũng lừa được em ra khỏi chăn - Cách nói này rõ ràng là vô cùng đắt thắng mà.
Lâm Tuệ Nghi bĩu môi, chẳng buồn nói với anh, người gì mà cứ như trẻ con suốt ngày chỉ biết tranh với cô thôi. Nếu để người khác biết Vương Khôi Vĩ thật sự không lạnh lùng, uy nghiêm như cái cách họ vẫn thường thấy ở anh thì sẽ thế nào nhỉ? Có phải sẽ ôm một lòng bi thương như cô không đây.
- Ở bên cạnh anh lâu như vậy, cuối cùng em đã nhận ra một chuyện. Vương Khôi Vĩ, anh có biết anh rất trẻ con không hả? - Cô đưa tay xoa xoa mái tóc bóng mượt của anh như cái cách anh vẫn thường làm mỗi khi muốn biểu đạt yêu thương đối với cô vậy.
Cô thích xoa đầu thì anh cứ để cô xoa, cô nói anh trẻ con cũng không sao. Anh chính là như vậy, chỉ khi tìm được người anh một lòng yêu thương, anh có thể tin tưởng thì mới dễ dàng để lộ bản chất con người thật của mình. Dù gì cũng là con cháu Vương gia, từ nhỏ anh đã được người lớn dạy rằng đừng bao giờ để người khác nhìn thấu khuyết điểm của mình càng không được đặt lòng tin ở bất kì ai. Ngày trước, duy chỉ mỗi mẹ anh, bà ấy luôn nói sau này anh nhất định phải tìm một người anh thực lòng tin tưởng, an yên ở cạnh người đó không cần đề phòng, không cần nguỵ trang tự do tự tại thể hiện con người anh. Thật không ngờ bây giờ anh đã tìm được cái sau này mà mẹ anh nói rồi.
- Anh chỉ trẻ con với mỗi em và chỉ có em mới được phép bước vào cuộc sống của anh, em hiểu không? - Cuộc đời Vương Khôi Vĩ chỉ có ba người phụ nữ ảnh hưởng sâu sắc nhất. Một là mẹ anh, người luôn dành cho anh tất cả những gì tốt đẹp nhất, hai là Tiểu Lam cô em gái nhỏ - mối tình đầu và là người đã cùng anh vẽ nên cả tuổi thơ khó phai, cuối cùng chính là Lâm Tuệ Nghi, người phụ nữ anh đã định sẽ nắm tay đi hết đời này.
Ánh mắt to tròn của cô khẽ dao động, ân ẩn thứ nước hạnh phúc. Người như Vương Khôi Vĩ không thể tuỳ tiện nói những lời như thế này nhưng một khi anh đã lên tiếng thì cô chính là người đặc biệt đối với anh.
Không để Lâm Tuệ Nghi nói thêm bất cứ lời nào, anh liền bế cả người lẫn chăn vào phòng tắm còn không quên mang theo bộ đồ mới giúp cô.
- Được rồi, anh chờ em bên ngoài - Nói rồi Vương Khôi Vĩ liền xoay người đi ra ngoài không làm Lâm Tuệ Nghi ngượng ngùng nữa.
Lâm Tuệ Nghi ý thức được việc anh phải đi làm, còn cô ban đầu có kế hoạch ở trường nhưng hôm qua vừa hay Hàn Chỉ Diên nói tạm hoãn kế hoạch, xem ra hôm nay cả ngày đều sẽ rất nhàm chán. Lại nhìn đến chi chít ấn kí mà Vương Khôi Vĩ để lại trên người, cô thực lòng không còn ý niệm rủ Hàn Chỉ Diên ra ngoài chơi.
Cô nhanh chóng thay chiếc váy mới, đúng là người chọn rất có mắt thẩm mỹ nha. Chiếc áo sơ mi trắng đi với chân váy xếp li màu đen mặc trên người thoạt nhìn cô có chút thanh thuần, đơn giản nhưng vô cùng ấn tượng. Cổ áo sơ mi cao như vậy đã che đi được ấn kí màu đỏ bắt mắt trên cổ cô, Lâm Tuệ Nghi thầm cảm ơn người đã chọn váy giúp mình.
Lâm Tuệ Nghi đẩy cửa phòng tắm bước ra ngoài với dáng vẻ trong trẻo vô cùng đáng yêu.
- Vương Khôi Vĩ, giờ anh đi đến công ty đúng không? - Lâm Tuệ Nghi vừa loay hoay lục lội trong túi đồ xem có giày không vừa đặt câu hỏi.
Thấy cô đi chân trần, anh liền cau mày, cô lúc nào cũng tuỳ tiện như vậy đến cả dép cũng chẳng buồn mang vào, sàn nhà sạch lắm sao? Nhịn không được, anh bước đến giành lấy túi đồ rồi kéo Lâm Tuệ Nghi đặt lên giường, tự tay mang giày giúp cô.
- Anh đưa em về rồi sẽ đến công ty sau.
Cô ở trên giường, được người khác mang giày giúp cho lại còn nghịch ngợm không yên, tay nhỏ tuỳ ý xoa xoa đầu Vương Khôi Vĩ.
- Anh cho em đi theo với, lần trước em còn chưa được đi thăm quan công ty của anh - Nghĩ đến lần đó, cô rất muốn đi thăm quan nhưng thấy Vương Khôi Vĩ bận như vậy, anh lại còn mới ra viện cô có chút ái ngại. Lần này đến nhất định sẽ thăm thú hết để xem JK của anh lớn đến mức nào. Thêm phần lần trước cô có để ý tủ rượu của anh, có mấy loại cô rất thích, rất muốn nếm thử.
- Em không đến trường sao? - Cưng chìu Lâm Tuệ Nghi giường như là bản năng của Vương Khôi Vĩ nhưng ở một góc độ nào đó anh sẽ nghiêm khắc với cô. Giống như việc học, anh sẽ luôn chìu theo ý cô nhưng nếu cô nghịch ngợm muốn bỏ học đi chơi thì anh nhất định sẽ không chìu theo.
Nói đến chuyện này có chút nhàm chán, chẳng phải mọi người hứa sẽ mở tiệc đầu năm sao? Vậy mà cuối cùng lại huỷ làm cô tiếc nuối không ngừng.
- À, kế hoạch bị huỷ mất rồi - Lâm Tuệ Nghi chóng tay lên cầm bày tỏ một chút nhàm chán của bản thân.
- Được rồi, sẽ mang em theo vậy - Vương Khôi Vĩ tỏ thái độ bất đắc dĩ sau đó liền nắm tay Lâm Tuệ Nghi rời đi.