Căn phòng hoa lệ vẫn còn thoang thoảng mùi hoa hồng. Trên giường lớn, một thân thiếu nữ mỏng manh được đôi vòng tay ôn nhu của Vương Khôi Vĩ bao bộc. Nắng nhẹ qua rèm cửa rơi xuống gương mặt nhỏ phính hồng đánh thức Lâm Tuệ Nghi khỏi giấc mơ ngọt ngào, cô cựa mình liền phát hiện ra cả thân người đã nằm gọn trong lòng anh.
Vương Khôi Vĩ cũng bởi vì chút tiểu tiết này mà tĩnh giấc, anh theo thói quen xoa đầu Lâm Tuệ Nghi một cái. Vì chút hành động này, thêm hình ảnh dịu dàng của anh vào đêm qua mà Lâm Tuệ Nghi nhất thời có chút ngượng, cứ thế kéo chăn che khỏi mặt mình.
Người như Vương Khôi Vĩ chẳng bao giờ thấu rõ con gái, cô đây chẳng phải đang ngượng đến chín cả mặt sao? Vậy mà anh lại nghĩ theo hướng khác cho rằng Lâm Tuệ Nghi tủi thân, trong lòng đang tức giận về việc xảy ra đêm hôm qua rồi cứ như vậy mà cuống cuồng cả lên.
- Nghi, có phải em đang nghĩ anh là người cơ hội nhân lúc em không chóng cự được mà chiếm đoạt em không? Nghi, anh thật lòng xin lỗi, thật ra anh... anh - Vương Khôi Vĩ cảm thấy thật buồn cười, anh tự cho bản thân mình thật ngu ngốc. Trước nay ở trước mặt người khác, nói chuyện mạch lạc rõ vấn đề nhưng hiện tại ở bên cạnh người phụ nữ của mình lại chẳng thể tìm được bất kì câu chữ nào để giải thích với cô về hành động vô lễ kia, anh cũng chỉ có thể ấp úng nói một vài câu lộn xộn, thật chẳng ra làm sao.
Cô ở trong chăn, hai bàn tay trắng mịn nắm chặc chăn bông, đôi mắt nhắm tịt, hàng mi cong khẽ rung lên. Chuyện đêm qua, cô là trao thân cho người đàn ông mình thương yêu nhất, cô nguyện ý mang cuộc đời mình phó thác vào anh hoàn toàn không có ý niệm xem anh là loại đàn ông cơ hội đó. Cô ngập ngưng, nói đến chuyện này thật sự có chút ngượng.
- Em biết anh không phải loại người đó, em cũng không phải loại con gái tuỳ tiện. Nếu sáng nay tĩnh dậy người nằm bên cạnh em không phải anh mà là một người khác thì chắc giờ này em đã tự vẫn mất rồi. Em vì yêu anh mà nguyện ý giao phó cho anh, em không trách anh - Lâm Tuệ Nghi khẽ mĩm cười, có chút ngọt trong từng câu từ. Cô là loại con gái có lòng tự tôn cao đến như nào chỉ cô mới biết. Nếu thật sự như lời đã nói, người cùng cô đêm qua không phải anh thì hẳn là giờ này cô đã tự giết chết mình rồi.
Vương Khôi Vĩ hiểu ý cô, anh đã phần nào hiểu được lí do vì sao cô không muốn nhìn thấy anh rồi.
- Vậy em ngủ tiếp đi, anh không phiền em nữa, anh vào nhà vệ sinh - Anh khẽ hắn giọng điều chỉnh lại nhịp thở sau đó gom vội mớ quần áo hỗn độn dưới sàn mang vào phòng. Thuận tay với lấy thêm cả chiếc di động trên bàn nhắn gửi cho Trình Nghiêm vài dòng tin nhờ anh ấy mang đến khách sạn một chiếc váy mới giúp Lâm Tuệ Nghi, bởi vì hôm qua anh vụng về đã làn hỏng mất Tiệm Ẩn của cô ấy rồi.
Ở trên giường êm nghe thấy tiếng nước chảy trong nhà vệ sinh Lâm Tuệ Nghi mới dần hé tấm chăn đưa mắt liếc nhìn xung quanh, lại nhìn đến vết máu đã khô, thật không biết trong lòng là đang xuất hiện loại xúc cảm mơ hồ gì. Cô tự hỏi liệu tiến độ phát sinh trong mối quan hệ yêu đương của hai người có nhanh quá không.
Buổi sáng vừa ngủ dậy tinh thần có chút mong lung, cô còn chưa kịp nghĩ ra vấn đề mình đang quan tâm thì tiếng gõ cửa đã vô tình xua đi mọi suy nghĩ kia. Lâm Tuệ Nghi theo phản xạ mà kéo chăn che kín cơ thể mềm mại của mình.
- Anh, có người gõ cửa - Cả người chẳng có lấy mảnh vải che thân, Lâm Tuệ Nghi đành lớn tiếng nhắc nhỡ người nào đó. Trong lòng không ngừng trách thầm kẻ đang gõ cửa ngoài kia, vừa sáng đã chạy đến quấy rối thật muốn chỉnh đốn một trận!
Biết rõ ai đang gõ cửa phòng Vương Khôi Vĩ nhanh chóng bước ra, anh còn không nhanh nữa thì chắc người kia sẽ đạp cửa đi vào mất. Người duy nhất lo lắng chuyện anh và Lâm Tuệ Nghi ở cùng một phòng chắc hẵn chỉ có mỗi Trình Nghiêm. Cái tên này, từ nhỏ đã rất muốn có đứa em gái dễ thương để cưng chìu nhưng không được. Đến lúc gặp Lâm Tuệ Nghi, thân nhau như ruột thịt thì liền ra sức bảo vệ.
Nhớ những lần Vương Khôi Vĩ muốn ôm Lâm Tuệ Nghi ngủ đều là chờ đến giữa đêm mà chạy đến phòng cô nếu không nhất định sẽ bị Trình Nghiêm ngăn cản.
Trình Nghiêm ở bên ngoài gõ đến tiếng thứ ba vẫn chưa thấy động tĩnh, nóng lòng muốn xông vào đúng lúc Vương Khôi Vĩ bước ra. Nhìn một thân âu phục phẳng phiu vô cùng lịch lãm trên người Vương Khôi Vĩ, Trình Nghiêm cũng thôi loại suy nghĩ lung tung.
Lại nói Vương Khôi Vĩ là ai chứ, Trình Nghiêm luôn tin vào khả năng chịu đựng của người này. Nếu không thì làm sao có thể giữ thân suốt từng ấy năm khi bên cạnh luôn có những bóng hồng theo đuổi. Nhưng nhìn đến chiếc váy anh đang cầm trên tay thì mọi lập luận ban đầu đều bị đạp đỗ.
Trình Nghiêm cố tình đưa mắt nhìn vào bên trong xem động tĩnh như nào, có phải đứa em gái nuôi tội nghiệp của anh đêm qua đã bị người nào đó động đến rồi không. Nhưng dù anh có làm cách nào thì cũng không thể nhìn thấy chỉ có một thân hình cao lớn nghiêm khắc đứng đối diện thôi.
Từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh nhau, Vương Khôi Vĩ đối với Trình Nghiêm còn thân thiết hơn cả anh em ruột thịt, chỉ cần một cái liếc mắt anh đã có thể nhìn ra Trình Nghiêm đang nghĩ gì.
- Giữa em và Nghi đêm qua không có chuyện gì cả? Lúc em vào đã thấy em ấy ngủ rồi nên ngại đánh thức... chỉ có vậy thôi! - Vương Khôi Vĩ thường ngày thích gì làm ấy cũng rất khó chịu khi phải giải thích với ai đó vấn đề riêng tư cá nhân hôm nay rất kiêng nhẫn, chọn lộc từ ngữ hợp lí như này thật làm Trình Nghiêm bất ngờ.
Lại nhìn đến túi đồ trên tay, thêm lời giải thích của Vương Khôi Vĩ xem ra có chút mâu thuẫn. Đêm qua không xảy ra chuyện gì vậy cớ sao lại nhờ anh mang quần áo mới đến cho Lâm Tuệ Nghi, chẳng phải Tiệm Ẩn của cô rất đẹp sao? Còn không nhân cơ hội mặc thêm lúc nữa để giới thiệu cho người khác biết.
- Vậy bộ đồ này là như nào? - Trình Nghiêm thoải mái dựa người vào tường, tay cầm túi đồ ung dung đưa đến trước mặt Vương Khôi Vĩ dáng vẻ là đang muốn nghe một lời giải thích hợp lí.
Dù Vương Khôi Vĩ có xuất sắc trong việc thảo luận về sản phẩm mới của công ty với đối tác khác thì trong tình huống này, với loại câu hỏi của Trình Nghiêm thật có chút không thể diễn đạt. Anh khẽ ho khan.
- Cảm thấy trang phục của cô ấy có chút không thoải mái, mặc như vậy đi trên đường có phần không hợp lí lắm! - Được rồi, xem như anh tự khâm phục mình đi, đến lí do này cũng có thể mang ra nói được.
Mà Trình Nghiêm đứng một bên nghe thấy mấy lời này cảm thấy rất đúng. Tuy Tiệm Ẩn của Lâm Tuệ Nghi mang đến cho người ta loại cảm giác khó phân định, mong lung trong vẻ huyền bí ẩn hiện nhưng do đặc thù là váy dạ hội nên phần đuôi có chút cầu kì khiến người mặc di chuyện không thuần thục. Lại thêm do váy là để mặc đến những buổi tiệc sang trọng, dùng nó đi ra đường cũng quá là phô trương rồi.
Trình Nghiêm gật đầu mấy cái rồi ném túi đồ vào người Vương Khôi Vĩ.
- Vậy anh đi trước đây, sắp muộn giờ làm. Sáng nay tiểu Nghi có giờ học ở trường đừng làm nó muộn - Trình Nghiêm chỉ tay vào mặt đồng hồ vàng. Anh có trể việc một chút cũng chẳng sao vì căn bản anh là đang mang đồ đến cho ông chủ của mình. Nhưng về phần Lâm Tuệ Nghi, cô gái này tuy có chút lười biếng cũng hay tuỳ hứng nhưng luôn khắc khe về mặt thời gian. Trong một số trường hợp cô luôn quan niệm bản thân chờ đợi một chút không sao cả nhưng để người khác phải chờ đợi mình là cả vấn đề. Chính vì vậy Trình Nghiêm không muốn Lâm Tuệ Nghi muộn học như vậy sẽ làm nất tác phong tốt này của cô.
Vương Khôi Vĩ gật đầu mấy cái, không biết Lâm Tuệ Nghi có từng cảm thấy phiền vì sự quan tâm này của Trình Nghiêm không? Nhưng riêng anh, thật sự là phục Trình Nghiêm rồi, cái kẻ này còn lo cho em gái nuôi chu toàn hơn lo cho chính bản thân mình.
Đúng lúc Trình Nghiêm xoay người đi Vương Khôi Vĩ nhớ đến cần có việc quan trọng hơn, anh khẽ cau mày, đôi con người màu hổ phách khẽ động ánh lên vài tia tức giận.
- Chuyện hôm qua em nhờ, anh đã điều tra chưa? - Nói đến chuyện này Vương Khôi Vĩ không còn loại phong thái tuỳ ý như ban đầu mà thay vào đó là nét mặt nghiêm túc.
Đến cả Trình Nghiêm cũng không nói cười vui vẻ nữa, người có bản chất vui vẻ linh hoạt như Trình Nghiêm lại trầm mặc đến vậy thì đây hẵn là vấn đế nghiêm trọng.
- Còn cần phải điều tra sao? - Trình Nghiêm nở nụ cười khinh bỉ, chuyện đêm qua chẳng phải là có người cố tình sao, dựa trên nhưng lời Hàn Chỉ Diên nói đã đủ đưa ra kết luận. Chỉ trách kẻ này ngu ngốc làm việc không cẩn thân để người khác nhìn thấu âm mưu hại người thật đáng khinh bỉ cho loại đàn bà có giả tâm.
- Vậy anh đến công ty chờ ở phòng họp em đưa cô ấy về sẽ đến ngay. Nhớ gọi Tiêu Thiên - Đối phương còn chưa kịp xác nhận thông tin đã thấy Vương Khôi Vĩ cương nghị bước vào bên trong, âm thanh đóng cửa có phần không êm tai.