Vương Khôi Vĩ đẩy cửa bước vào trong với tâm trạng lo lắng. Vừa rồi nghe báo lại, anh chỉ biết hiện tại Lâm Tuệ Nghi đang trong trạng thái không tốt lại được đàn ông dìu vào phòng trong lòng liền xuất hiện tầng tầng lớp lớp lo lắng. Hẳn là do chuyện của nhiều tháng trước, hình ảnh Lâm Tuệ Nghi bị đạn bắn một thân sặc mùi máu tanh đã hoá thành nổi ám ảnh trong lòng Vương Khôi Vĩ, anh lo sợ cô gái của mình một lần nữa lại gặp nguy hiểm nên chẳnh kịp suy nghĩ đã vội chạy đi tìm cô.
Nhìn thấy Lâm Tuệ Nghi đang nằm trên giường lớn an yên, Vương Khôi Vĩ mới nới lỏng phòng bị cũng thôi không lo lắng nữa.
Anh bước đến dịu dàng bế Lâm Tuệ Nghi vào lòng, như cảm nhận được hơi ấm thân quen cô cựa mình miệng nhỏ lên tiếng.
- Vương Khôi Vĩ, em nóng lắm! Có phải em cảm rồi không? - Thầm nghĩ có phải lần này cô cảm rất nặng không? Vừa rồi chẳng phải đang nói chuyện vui vẻ với Hàn Chỉ Diên sao, chỉ uống một ly rượu nhỏ đã thấy khó chịu, cơ thể trở nên nhạy cảm đến khác thường. Vẫn là cái ôm ấm áp mọi ngày, vẫn là hơi thở nam tính, vẫn là Vương Khôi Vĩ mà cô thân thuộc đến từng đường vân tay kia mà nhưng sao lại thấy cuồng si anh đến lạ, cơ thể của cô giường như muốn anh yêu nhiều hơn bằng một cách khác.
Vương Khôi Vĩ đưa mắt nhìn cô gái nhỏ trong lòng, Tiểu Nghi của anh hôm nay hình như có điều rất khác. Ánh mắt nhìn anh như chứa cả bầu trời sao rực rỡ khiến anh không có cách nào thoát ra được sự mê đấm, đôi môi đỏ mộng luôn hiện hữu nụ cười say lòng. Anh vờ nghiêm khắc nhắc nhỡ.
- Đừng làm loạn nữa, anh bảo em uống rượu sao? Em thật không biết nghe lời - Ngoài giả vờ nghiêm khắc nói một vài câu mỗi lúc Lâm Tuệ Nghi làm sai ra thì Vương Khôi Vĩ chẳng còn cách nào khác với con người vốn ương bướng như cô.
Không biết có phải do mem rượu không mà hôm nay Lâm Tuệ Nghi đặc biệt không nghe lời. Thường ngày mỗi lần Vương Khôi Vĩ tỏ thái độ không hài lòng, dù cho bản thân rất muốn làm theo ý mình nhưng cô nhất định sẽ gạt bỏ cái tôi cá nhân, ngoan ngoãn nghe theo lời anh. Nhưng hôm lại khác, cô mặc cho Vương Khôi Vĩ nghiêm mặt không vui bản thân vẫn cứ cố vùng vẫy thoát khỏi cái ôm của anh.
- Anh đang mắng em sao? Anh còn mắng nữa em nhất định sẽ ăn anh, ăn sạch anh mới thôi - Lâm Tuệ Nghi nở nụ cười vui vẻ, ngón tay thon dài tinh nghịch vẽ một đường tròn trên bờ ngực Vương Khôi Vĩ.
Câu nói vừa phát ra đã khiến Vương Khôi Vĩ bật cười, rõ ràng câu này có rất nhiều hàm ý lại thêm cả hai đang cùng ở trong căn phòng lớn phủ đầy những cánh hoa hồng mùi hương dịu nhẹ, dù nghĩ thế nào vẫn không thoát khỏi loại ý nghĩ khiến con người ta không thể kiềm chế. Anh cúi đầu, hôn lên chóp mũi nhỏ của Lâm Tuệ Nghi.
- Là ai dạy em nói những lời hư đốn này đây? - Lâm Tuệ Nghi của anh vốn là cô gái đơn thuần, suy nghĩ đơn giản cũng chưa bao giờ nói ra những lời này trước mặt anh, không ngờ hôm nay lại mượn rượu mà to gán bảo muốn ăn anh.
Lâm Tuệ Nghi lắc đầu không nói, môi nhỏ ương bướng hôn anh. Cô không rõ vì sao vừa nhìn thấy Vương Khôi Vĩ thì cái ý niệm không đứng đắn đấy lại được lúc trổi dậy, cơ thể cũng trở nên có phản ứng rất khó điều khiển, có cảm giác giống như không còn là chính mình nữa.
Nhất thời bị cái hôn bất ngờ này của Lâm Tuệ Nghi làm cho giậc mình, Vương Khôi Vĩ không còn nghĩ được gì hơn là hôn đáp trả cô. Hôm nay Lâm Tuệ Nghi rất khác lạ, cô trước nay rất ít khi chủ động hôn anh lại nói nếu có cũng là một cái hôn phớt lờ không có ý vị. Vậy mà hiện tại cô không những hôn anh mà còn rất chủ động tấn công.
Ân cần đặt Lâm Tuệ Nghi trở lại giường êm, Vương Khôi Vĩ dịu dàng đáp lại cái hôn nồng nhiệt từ cô, dây dưa triền miên không dứt.
Cái hôn nồng nàn ngày càng mất kiểm soát trong chuyện này, trước sau chỉ có Lâm Tuệ Nghi chủ động , Vương Khôi Vĩ ngoài đáp trả ra không có ý niệm nào khác. Cô không nhưng nồng nhiệt hôn anh mà bàn tay cũng không an phận đùa nghịch trên cơ thể anh. Như nhận ra có điều không đúng, Vương Khôi Vĩ ngồi bật dậy bắt lấy tay Lâm Tuệ Nghi.
- Em bị bỏ thuốc? - Vương Khôi Vĩ đặc biệt nghiêm trọng buông một câu nghi vấn.
Ở trạng thái hiện tại Lâm Tuệ Nghi hoàn toàn không suy nghĩ được gì nhiều hơn nữa, cô chật vật lắc đầu.
- Em không biết, em nóng lắm! - Cô không hiểu bản thân rốt cuộc muốn gì, thật sự rất không hiểu.
Nhìn một thân mảnh mai chật vật trên giường lớn, Vương Khôi Vĩ có phần không nỡ nhưng nếu muốn giúp cô chỉ có một cách mà anh thì lại không muốn làm mất đi lòng tự tôn của người phụ nữ mình yêu.
Anh bước lùi về sau một vài bước, khẽ hắn giọng để bình ổn hơn một chút mới đề nghị với Lâm Tuệ Nghi.
- Anh ra ngoài, bao giờ em hết anh sẽ vào đưa em về nhà - Một thân to lớn kiêng quyết quay lưng rời đi, anh vốn là đàn ông cũng có giới hạn nhất định nhưng Lâm Tuệ Nghi vẫn chưa chính thức trở thành vợ anh, anh tuyệt đối không thể làm ra chuyện như vậy được.
Cuối cùng Lâm Tuệ Nghi cũng biết được rốt cuộc bản thân là bị người khác bỏ thuốc gì. Cô đủ thông minh để biết thứ có thể giúp cô ngay lúc này, một là anh, hai là thời gian, loại thuốc này Lâm Tuệ Nghi căn bản không thể dùng cách thứ hai, thời gian nhất định sẽ giày vò cô tới mức nào cô căn bản đã hình dung ra được.
- Vương Khôi Vĩ giúp em được không, anh đừng lo em sẽ chịu trách nhiệm - Không những yêu cầu anh giúp đỡ mà Lâm Tuệ Nghi còn dùng một giọng chắc nịch hứa sẽ chịu trách nhiệm.
Chỉ biết cười khổ mà lắc đầu, cô thì chịu trách nhiệm gì được chứ, trong chuyện này người chịu thiệt thòi cũng chỉ có mỗi cô. Anh bước đến dùng tay lao đi mản mồ hôi trên trán cô, mái tóc đen mượt cũng vì thế mà bết lại.
- Không phải anh không thể chỉ là anh sợ sau đêm nay em sẽ hối hận - Vương Khôi Vĩ nói bằng giọng than thở, chuyện giúp cô bằng khả năng nguyên thuỷ nhất anh có thể làm được nhưng ngày mai liệu cô sẽ không nhìn anh bằng loại ánh mắt khác.
Lâm Tuệ Nghi đặt tay lên má anh, trong ánh mắt sáng ngời ấy chỉ có mỗi hình ảnh Vương Khôi Vĩ.
- Chỉ cần người đó là anh, em tuyệt đối không hối hận - Lâm Tuệ Nghi mỉm cười, nụ cười của cô còn đẹp hơn cả ánh trăng ngoài cửa sổ kia.
Một câu này của cô thôi đã đủ chạm đến dây thần kinh mềm yếu nhất trên người Vương Khôi Vĩ, bao nhiều nghĩ suy về hậu quả của một phút trầm luân này đều theo nụ cười của cô hoá hư không, trong mắt anh giờ đây chỉ có mỗi Lâm Tuệ Nghi mỏng manh mà quyến rũ đến say lòng.
Nụ hôn cuồng nhiệt lại được hai tâm hôn đồng điệu đốt cháy nồng nàn. Vương Khôi Vĩ chủ động dẫn dắt Lâm Tuệ Nghi đi đến nấc thang cuối cùng của tình yêu, nụ hôn mang tính chiếm hữu của anh rơi xuống sương quai xanh, yêu thương nơi sâu kín nhất của cô.
Ánh trăng ngoài cửa sổ dịu dàng soi chiếu vạn vật, gửi chút yêu thương đơn thuần lên hai cơ thể đang lấp đầy nhau.
Sự cuồng nhiệt vụng về của Vương Khôi Vĩ, cái đón nhận e ấp rụt rè của Lâm Tuệ Nghi. Lần đau đớn đầu tiên, máu đỏ tựa hoa mẫu đơn rơi trên ga giường xen lẫn mùi hương dịu nhẹ của hồng nhung. Không gian yên tĩnh đêm nay chỉ có mỗi hai người họ hiểu, khi hai cơ thể giao thoa họ mới cảm nhận được tất cả những yêu thương mà đối phương giành cho mình.