Bảo Bối! Đời Này Hãy Ở Cạnh Tôi

Chương 50: Bị Chuốc Say?




Lâm Tuệ Nghi ôm một đầu đau nhức bước vào nhà vệ sinh, cô dùng nước phả lên mặt cho tĩnh táo nhưng đâu đó từ nơi sâu thẩm nhất đang bùng lên ngọn lửa mãnh liệt, nó gần như thiêu đốt cô càng khiến cơ thể thiếu nữ thêm phần mong muốn mơ hồ. Giữa lúc loay hoay vô tình nhìn thấy Mễ Mĩ Lệ nhẹ nhàng đặt từng bước chân từ tốn bước vào. Tìm cho mình chút tĩnh táo sau cùng, cô khẽ mĩm cười, men rượu nồng khiến đôi má thêm phần ửng hồng, nếu để bất kì người đàn ông nào nhìn thấy loại ánh mắt nhu tình, nụ cười quyến rũ này của Lâm Tuệ Nghi thì chắc sẽ ôm đấm say.

Đôi môi đậm màu son khẽ nhếch, Mễ Mĩ Lệ bước đến vờ buông một câu quan tâm.

- Em ổn không, sao lại uống nhiều thế này? - Cái nụ cười kia lại đậm nét âm hiểm. Mễ Mĩ Lệ căn bản không yêu thích Lâm Tuệ Nghi, càng chán ghét chuyện phải quan tâm đến cô chỉ là trong cô ta từ lâu đã có một kế hoạch để dập tắt mọi thứ tốt đẹp mà Lâm Tuệ Nghi đang có và đây chính là thời cơ thích hợp nhất.

Lâm Tuệ Nghi đơn thuần, cô căn bản không biết nhìn sắc mặt người khác, nhất là trong thời điểm này lại càng mong lung. Cô đưa tay xoa xoa huyệt thái dương, miệng nhỏ khô khốc buông câu trả lời.

- Em nóng lắm! Rất khó chịu - Ngọn lửa lớn ngày một bùng cháy, Lâm Tuệ Nghi cần một thứ gì đó để dập tắt nó, cô rất khó chịu.

Mễ Mĩ Lệ cau mài tỏ ra lo lắng, cô ta bước đến đỡ lấy thân thể đang chao đảo của Lâm Tuệ Nghi.

- Hay để chị đưa em lên tầng trên nghỉ? - Vì đây là một chuỗi nhà hàng khách sạn năm sao, đại sảnh dùng để tổ chức tiệc còn tầng trên dành cho khách lưu trú, điều kiện thuận lợi thế này Mễ Mĩ Lệ tin chắc kế hoạch của mình sẽ thành công.

Đúng, Lâm Tuệ Nghi cần nơi nào đó thích hợp để nghỉ một lúc, quả thật đàn chị của cô rất biết cách quan tâm người khác mà. Lâm Tuệ Nghi rất nhanh đã gật đầu còn luôn miệng nói cảm ơn, cô căn bản không biết bản thân đang dần lọt vào bẫy mà Mễ Mĩ Lệ đã ngấm ngầm bày ra sẵn.

Bên ngoài buổi tiệc, ánh đèn chan hoà, váy hoa sang trọng, mọi thứ đang diễn ra rất thuận lợi. Vương Khôi Vĩ cùng Tiêu Thiên trò chuyện với các trưởng bối nhưng ánh mắt vẫn không ngừng đảo quanh tìm kiếm cô gái nhỏ của mình.

Hàn Chỉ Diên vẫn ngồi ở ghế gỗ phía ngoài hướng mắt đến lối đi dẫn vào nhà vệ sinh. Cũng không biết cô bạn của mình đã vào đấy làm gì mà đến tận bây giờ vẫn chưa ra nhưng thân là đàn ông cậu không thể tuỳ tiện bước vào đành an tĩnh ngồi đây chờ người.

Cuối cùng cũng bước ra rồi lại còn được đàn chị dìu đi, Hàn Chỉ Diên chẳng buồn bước đến, biết cô bạn thân của mình đang giở trò để được đàn chị yêu chìu mà. Ngẫm nghĩ một lúc vẫn không thể không bật cười vì cái trò trẻ con của cô nhóc này.

Nhưng nụ cười còn chưa kịp tắt Hàn Chỉ Diên đã thấy Mễ Mĩ Lệ rẽ hướng khác bước đến thang máy dẫn lên tầng trên. Không phải đại sảnh ở đây sao, chị ta đưa Lâm Tuệ Nghi lên dãy phòng nghỉ làm gì? Cảm thấy có điều không đúng Hàn Chỉ Diên liền nhanh chân chạy theo nhưng vẫn là trể một bước, cửa thang máy đã đóng lại.

Không đủ kiên nhẫn chờ lượt tiếp theo Hàn Chỉ Diên vội đi bằng lối thang bộ. Thật không uổng công mỗi sáng cậu đều kiên trì chạy bộ, chẳng mấy chóc đã đến tầng trên đúng lúc nhìn thấy Mễ Mĩ Lệ đẩy cửa phòng đưa Lâm Tuệ Nghi vào trong.

- Này, chị đưa Lâm Tuệ Nghi lên đây làm gì? - Không kịp suy nghĩ nhiều, Hàn Chỉ Diên bước đến đón lấy thân thể Lâm Tuệ Nghi ôm trong lòng như báo vật.

Gương mặt trang điểm xinh đẹp lộ ra một phần bất ngờ sau đó liền bình tỉnh quay trở về nét kiêu ngạo thường ngày.

- Chỉ là muốn đưa em ấy đến phòng nghỉ một lúc, cậu đến rồi đành giao cho cậu chăm sóc vậy - Câu nói rõ ràng có phần tức giận nhưng sau cùng Mễ Mĩ Lệ nghĩ lại vẫn là thấy rất hợp lí, suy cho cùng Hàn Chỉ Diên cũng là đang ông căn bản không thể phản khác nổi dục vọng trong lòng, cô ta xem như đã thành công một bước nữa. Tiện tay lại đưa thêm chìa khoá phòng rất tốt bụng chỉ cho Hàn Chỉ Diên phòng mà cô ta đã đặt.

Giao người xong Mễ Mĩ Lệ liền vội vội vàng vàng rời đi như thể sợ chỉ cần chậm một bước sẽ bị nhìn thấu âm mưu huỷ hoại người khác của cô ta.

Một mình xoay sở Hàn Chỉ Diên nào còn tâm trí để quan sát chút hành động khác thường của Mễ Mĩ Lệ. Cậu một thân đỡ lấy Lâm Tuệ Nghi đang không yên phận cứ thích náo loạn, khó khăn lắm mới đưa cô vào phòng đặt nằm trên chiếc giường lớn trãi hoa hồng. Trong lòng Hàn Chỉ Diên có chút cảm thán, khách sạn hạng sang bật nhất thành phố có khác, chỉ là phòng lưu trú cho khách qua đường cũng đã cẩn trọng bày trí chu đáo đến từng cánh hoa mỏng thế này, chẳng biết phòng dành cho khách vip sẽ thế nào? Thực lòng rất tò mò, cậu tự nghĩ hay hôm nào nhờ người đó đưa đi một chuyến nếm thử chút hào nhoáng của giới thượng lưu. Nhưng lại vội xua đi chút ý nghĩ không nên có, nếu thực làm vậy chẳng phải cậu đã ngầm đồng ý cho người ta động tay động chân sao? Chuyện này tuyệt đối không thể, đúng chính là phải thủ thân như ngọc.

Ý nghĩ còn chưa kịp hoàn thiện đã thấy bàn tay mềm mịn của Lâm Tuệ Nghi lân la đến gần. Cô gái này rõ ràng là đang mượn rượu làm loạn mà. Cậu nghiêm mặt không thương tiếc hất tay Lâm Tuệ Nghi sang một bên.

- Đến ý nghĩ của tôi bà cũng muốn trêu chọc sao? - Trong lòng tự thấy ngay từ đầu không nên kết giao với Lâm Tuệ Nghi. Con người cô vốn hoạt bát, mang chút ương nghạnh hiếu thắng vốn có ở tuổi hai mươi lại thêm cô từ lâu đã mang chuyện chọc giận câu biến thành loại niềm vui, tuyệt nhiên nhiều lần khiến cậu tức đến đỏ mặc tía tai.

Cứ nghĩ Lâm Tuệ Nghi chỉ trong men say mà làm loạn, một lúc nữa chắc hẵn sẽ ngủ nhưng Hàn Chỉ Diên càng lúc càng thấy có gì đó không đúng lắm. Lâm Tuệ Nghi xưa nay tuy hay trêu chọc cậu nhưng chưa từng làm điều gì vượt quá giới hạn. Lại nói, trước đây có một lần không rõ vì sao Lâm Tuệ Nghi lại uống rất nhiều, uống đến say mềm cũng chỉ nói vài ba câu linh tinh sau đó liền chiềm vào giấc ngủ. Nhưng lần này lại khác, cô ngày càng tiến lại gần cậu hơn, cả thân hình mềm mại dáng sát vào người cậu. Hàn Chỉ Diên theo phản xạ mà đẩy người Lâm Tuệ Nghi ra, cậu đứng bật dậy nghi hoặc.

- Mau ngủ đi, bà còn không biết chừng mực nữa là tôi ném bà ra ngoài đó - Căn bản chỉ có thể nói một vài câu tỏ thái độ cứng rắn thôi! Riêng Hàn Chỉ Diên biết rõ hơn ai hết Lâm Tuệ Nghi tuyệt đối không thể vượt quá giới hạn.

Nhìn Lâm Tuệ Nghi một thân chật vật luôn miệng bảo nóng, Hàn Chỉ Diên mơ hồ cảm nhận có điều gì không đúng nhưng nghĩ mãi vẫn không sao tìm ra được nguyên nhân. Cậu toan bước đi gọi cho Lâm Tuệ Nghi ly nước mát lại đúng lúc di động trong túi rung lên như tìm được vị cứu tinh, đôi mắt tròn khẽ động, môi mỏng vẽ cong một nụ cười dịu dàng.

- Em đây - Câu nói phát ra chứa muôn phần yêu thương, không biết người bên kia là ai lại khiến Hàn Chỉ Diên có thể phát ra thứ đài từ động lòng như vậy.

Hàn Chỉ Diên ngập ngừng rất lâu, dáng vẻ là đang lắng nghe sau đó là tiếng thở dài.

- Em đang ở phòng hai lẻ một của khách sạn, Lâm Tuệ Nghi có vẻ rất say anh mau gọi vị kia đến mang con nhóc này về đi - Tuy than phiền nhưng giọng nói thập phần quan tâm, Hàn Chỉ Diên dựa lưng vào tường nhìn Lâm Tuệ Nghi, không biết con nhóc này đã uống bao nhiêu mà bộ dạng thảm hại thế này. Nghĩ mãi vẫn chỉ có thể thở dài, biết rõ tửu lượng không tốt sao cứ cố uống như thế.

Cuộc gọi kết thúc, Hàn Chỉ Diện vội bước ra ngoài. Suy cho cùng người khác nhìn vào sẽ cho rằng hai người có mối quan hệ không đứng đắng chi bằng cậu thận trong một chút mà bước ra ngoài chờ đợi.

Quả không hổ danh Vương tổng cưng chìu Lâm Tuệ Nghi vô hạn, vừa nghe nhắc cô không ổn liền vội vội vàng vàng chạy đến. Anh còn chẳng nói với Hàn Chỉ Diên một câu đã đẩy cửa đi vào bên trong.

- Xem ra anh ta rất thực lòng với Lâm Tuệ Nghi - Hàn Chỉ Diên đưa mắt nhìn vào cánh cửa đang khép hờ khẽ lên tiếng nói với Trình Nghiêm vừa chạy đến.

Mà người nào đó hoàn toàn không có chút hứng thú về vấn đề tình cảm của người khác chỉ thuận mắt liếc nhìn Hàn Chỉ Diên một cái.

- Sao hai người ở cùng với nhau? - Trình Nghiêm khẽ hắn giọng, anh nghiêm khắc nhìn Hàn Chỉ Diên.

Bị loại ánh nhìn này dáng lên người trong lòng cậu có chút không yên, rõ ràng bản thân đường đường chính chính vậy mà khi đối diện với loại ánh nhìn nghi hoặc này của Trình Nghiêm, cậu lại có cảm giác mình vừa phạm tội không bằng.

- Vừa rồi chẳng phải Mễ Mĩ Lệ đưa Lâm Tuệ Nghi lên đây sao? Sợ chị ta giỡ trò với con nhóc đó nên mới vội chạy lên đây - Hàn Chỉ Diên nhúng vai một cái tỏ ý vốn dĩ cậu phải làm vậy.

Nhìn xem cái dáng vẻ này của Hàn Chỉ Diên thật có chút trẻ con. Tuy vừa nhìn cứ nghĩ cậu đang rất bình thản nhưng Trình Nghiêm có thể nhìn ra một tia lo lắng trong đáy mắt của Hàn Chỉ Diên, khoé môi anh khẽ nhếch sau đó lại đạm nhạt buông một câu.

- Muộn rồi mau về nghỉ đi, đừng lo Tiểu Nghi đã có Vương Khôi Vĩ chăm sóc - Trình Nghiêm bước đến thân mật vỗ vai Hàn Chỉ Diên một cái.

Cậu cũng chỉ có thể mỉm cười gật đầu, cái gì mà lo lắng chẳng phải chỉ uống nhiều hơn một ít thôi sao, ngủ một giấc là Lâm Tuệ Nghi lại có thể chạy đến tìm cậu đấu khẩu rồi.

Hàn Chỉ Diên xoay lưng bước đi, bóng lưng thẳng tấp khuất dần sau cánh cửa thang máy. Vậy mà Trình Nghiêm vẫn đứng đấy lặng nhìn rất lâu không biết anh đang nghỉ đến đều gì chỉ thấy nụ cười trở nên vô cùng xán lạng.