Bảo Bối! Đời Này Hãy Ở Cạnh Tôi

Chương 33: Một Phần Quá Khứ




Triệu Vĩnh đã đứng trước phòng sách nhưng không đẩy cửa bước vào. Anh dựa người vào cửa, lặng im lắng nghe tiếng rơi vỡ của đồ đạc bên trong. Sở dĩ anh không vào là vì muốn để Vương Khôi Vĩ trút hết tâm tư trong lòng theo cách của riêng mình.

Trình Nghiêm bất lực nhớ đến chuyện của bốn năm trước, khi Vương Khôi Vĩ tường tận về cái chết của mẹ và đại gia tốc nhà họ Dịch. Lúc ấy, anh cũng như thế này tức giận, uất hận đến không kìm chế được bản thân mà tổn thương đến người bên cạnh. Sau lần đó Vương Khôi Vĩ đã ban lệnh mỗi khi anh mất không chế thì hãy để anh một mình, tuyệt đối không được tiếp cận. Những lần như thế Trình Nghiêm đứng ở bên ngoài phòng sách không biết làm gì hơn là gọi điện bảo Triệu Vĩnh mau đến để nhỡ như Vương Khôi Vĩ bị thương cũng kịp thời xử lí. Lâu dần điều này trở thành thói quen, ban đầu từ Trình Nghiêm cho đến người giúp việc đều căng thẳng, trong lòng không thôi sợ Vương Khôi Vĩ bị thương. Nhưng bây giờ họ đã có thể điềm nhiên lặng người đứng một góc trước phòng sách chờ đợi người bên trong. Bởi lẽ họ biết chắc Vương Khôi Vĩ tuy nóng giận nhưng anh biết cách áp chế bản thân sẽ không làm gì ảnh hưởng nghiêm trọng đến chính mình. Nếu có cũng chỉ là một vài vết sướt nhỏ.

Lâm Tuệ Nghi mới lấy bánh kem về, vừa bước vào khu nhà chính đã nghe thấy tiếng động trên tầng liền đặt vội chiếc bánh kem xuống bàn rồi chạy lên xem là đang xảy ra chuyện gì.

Bước đến nơi chỉ nghe thấy tiếng đồ gốm vỡ vụng cùng dáng hình thân quen của Trình Nghiêm đang khoanh tay tựa người vào tường đứng đối diện cửa phòng sách. Bộ dạng lười biến có phần cam chịu này của Trình Nghiêm lại càng khiến Lâm Tuệ Nghi thắc mắc và hơn hết là tức giận.

Một Trình Nghiêm ấm áp luôn chu toàn mọi thứ sao lại có thể thản nhiên đứng đấy chẳng mãi mai người kia là đang làm gì ở bên trong đấy.

- Vương Khôi Vĩ lại không vui? Sao anh có thể bình tĩnh đứng đây mau vào xem anh ấy như thế nào đi - Lâm Tuệ Nghi khẩn trương đẩy đẩy cánh tay Trình Nghiêm nhưng anh ngoài lắc đầu cũng chẳng nói thêm gì.

- Ruốt cuộc là anh đang nghĩ gì đấy nhỡ như Vương Khôi Vĩ ở trong đó vô tình bị thương thì biết làm sao. Hoặc không bị thương thì cũng không nên dung túng cho anh ấy đập đồ lung tung như thế - Lâm Tuệ Nghi khẩn trương đến phát cuồng, cuối cùng Vương Khôi Vĩ là đang tức giận chuyện gì?

Không đành lòng nhìn thấy dáng vẻ lo lắng này của Lâm Tuệ Nghi, Trình Nghiêm đứng thẳng người hít lấy một ngụm khí thật sâu sau đó mới thả lỏng.

- Đây là cách duy nhất, nếu vào đó không chỉ cậu ấy mà đến cả chúng ta cũng sẽ bị thương. Vương Khôi Vĩ từng nói đây là lệnh cho nên em hãy như anh an tĩnh chờ đợi - Trình Nghiêm cũng muốn vào bên trong xem xem Vương Khôi Vĩ có bị thương không hoặc vào để can ngăn anh. Nhưng anh biết cho dù là ai đi nữa cũng không đủ kiên dũng áp chế lửa giận trong lòng Vương Khôi Vĩ.

Câu nói vừa dứt bên trong liền truyền đến tiếng giá sách bị đẩy ngã, sau đó chỉ còn một tầng im lặng. Lâm Tuệ Nghi lại càng thêm lúng túng, cô muốn biết Vương Khôi Vĩ có phải đã bị thương không?

Không nghĩ ngợi nhiều Lâm Tuệ Nghi mở cửa bước vào bên trong. Không gian vốn ngăn nắp, được bày trí theo lối cổ điển với những kệ sách cao cùng đồ gốm sứ tinh tế trong phút chốc đã trở thành một mớ hỗ độn.

Lại nhớ đến chuyện lần trước Lâm Tuệ Nghi cất giọng mềm mại như nhắc nhỡ Vương Khôi Vĩ.

- Tôi là Lâm Tuệ Nghi đây, anh từng hứa sẽ không ném đồ lung tung anh nhớ không? - Lâm Tuệ Nghi không thôi kinh hãi khi nhớ đến chuyện lần trước mình vừa đẩy cửa bước vào đã bị Vương Khôi Vĩ ném ngay một chiếc bình gốm đến bây giờ trên trán cô vẫn còn vết sẹo mờ mờ do lần đó để lại.

Cảm nhận được an toàn Lâm Tuệ Nghi lại bước thêm vài bước vào giữa phòng. Bởi vì không bật đèn mà cả căn phòng như chiềm ngập trong bóng tối tịch liêu. Lâm Tuệ Nghi không quen bóng tối, cô thích cái sáng ôn hoà của đèn trần nên vội bước đến định bật công tắc.

- Đừng bật đèn - Trong không gian yên tĩnh vang lên giọng nói trầm thấp có chút nghẹn ngào của Vương Khôi Vĩ. Anh không muốn Lâm Tuệ Nghi nhìn thấy bộ dạng này của mình. Anh muốn ở trong mắt cô anh vẫn luôn điềm tĩnh kín đáo và hoàn mĩ đến không nhìn ra khuyết điểm.

Nếu là ngày thường Lâm Tuệ Nghi nhất định ngang bướng không để tâm đến lời của Vương Khôi Vĩ nhưng giờ lại ngoan ngoãn. Cô nương theo thanh âm phát ra mà bước đến một góc trong phòng, yên lặng ngồi bên cạnh anh.

Cô không nói chỉ lặng im như thế, bởi cô biết anh cần thời gian bình ổn tâm tư.

Hai người ngồi cạnh nhau rất lâu, một lúc sau Lâm Tuệ Nghi cảm thấy bả vai Vương Khôi Vĩ khẽ run, vô thức nghe được tiếng nấc nghẹn của người bên cạnh.

- Anh khóc? Vì chuyện gì? - Đây là lần đầu tiên Lâm Tuệ Nghi nhìn thấy Vương Khôi Vĩ yếu đuổi như một con người thật sự. Nhớ lần đầu tiếp xúc với anh cô đã từng cho rằng cả đời con người này sẽ không biết đến cái gì gọi là cảm xúc. Nhưng cô sai rồi, bất kì ai cũng đều mang tâm tư riêng chỉ là cách nguỵ trang của anh quá hoàn hảo. Chỉ đến khi không chịu đựng nổi mới yếu lòng mà buông bỏ để mặc xúc cảm thăng hoa.

Vương Khôi Vĩ một câu cũng không nói. Anh từng nghĩ mình đã đủ sắt đá để đương đầu với mọi tổn thương, anh từng hứa sẽ thôi khóc vì chuyện của năm xưa. Vậy mà Lâm Tuệ Nghi vừa bước đến ngồi bên cạnh, anh đã bật khóc. Chính là vì ỷ lại vào cô, là muốn cùng cô sẻ chia và muốn được ủi an mà không kiềm lòng bật khóc.

Thấy anh không phản ứng lại Lâm Tuệ Nghi chỉ biết xoay người ôm lấy thân thể rắn rỗi đang run lên vì muốn kiềm chế nước mắt đang rơi kia vào lòng. Cô đưa tay vỗ vỗ vào lưng anh như cái cách mẹ cô vẫn làm mỗi khi muốn ủi an rồi thương tâm nói.

- Khóc đi, khóc thật nhiều sau đó lại vui vẻ cùng tôi đón sinh nhật hai mươi hai tuổi của anh. Hoặc nếu có thể hãy kể cho tôi nghe những điều anh đang cất giữ trong lòng, đừng mãi ôm buồn thương.

Không hiểu sao vừa nghe thấy những lời này Vương Khôi Vĩ đã siết chặc Lâm Tuệ Nghi cứ thế mặc tình để nước mắt rơi. Có thể là vì cảm nhận được ở bên cạnh vẫn có người đau lòng vì anh mà sinh ỷ lại, không phòng bị để cho cô nhìn thấy một mặt yếu đuối của mình.

Nhưng chẳng được bao lâu Lâm Tuệ Nghi lại đẩy Vương Khôi Vĩ khỏi người cô. Vô tình tạo một cảm giác hụt hẩng trong lòng anh. Lâm Tuệ Nghi bắt vội bàn tay phải của Vương Khôi Vĩ. Ánh trăng ngoài kia không đủ sáng để cô nhìn thấy chỉ cảm nhận được cái ẩm ướt trong lòng bàn tay. Cô vội bật đèn, nhất thời hốt hoảng mà cầm lấy tay Vương Khôi Vĩ.

- Tay anh bị thương rồi để tôi gọi anh Nghiêm vào sơ cứu cho anh - Lâm Tuệ Nghi nhẹ nhàng đặt tay Vương Khôi Vĩ xuống rồi cẩn thận cất bước ra ngoài.

Nhưng Vương Khôi Vĩ rất nhanh đã bắt lấy tay cô, anh siết chặc cái nắm tay của mình hơn làm máu nơi vết thương càng nhiều.

- Ở đây với tôi - Đừng gọi ai hết ngay giờ phút này anh chỉ muốn ở cùng cô. Ánh mắt Vương Khôi Vĩ mệt mỏi hướng đến gương mặt căng thẳng của cô.

Lâm Tuệ Nghi biết rõ Vương Khôi Vĩ là vì sợ loại cảm giác ở một mình, sợ phải đối mặt với chuyện làm anh thương tâm nhất. Và vì anh tin tưởng cô nên chỉ cho phép mỗi cô được nhìn thấy anh suy sụp. Cô đành bất lực quay trở về ngồi cạnh Vương Khôi Vĩ nhưng trong lòng vẫn e ngại vết thương của anh nếu không sơ cứu nhỡ nhiễm trùng thì phải làm thế nào?

- Hãy để tôi lấy dụng cụ y tế vào xử lí vết thương cho anh được không? - Lâm Tuệ Nghi cố tìm ngôn từ thuyết phục con người vốn cố chấp như Vương Khôi Vĩ.

Một chút đau đớn Vương Khôi Vĩ cũng không để lộ, anh kiên quyết siết chặc tay cô.

- Như thế này không giết tôi chết được đâu đừng lo - Vương Khôi Vĩ nở nụ cười nữa miệng.

Phải nói anh cười rất đẹp nhưng sau Lâm Tuệ Nghi lại ghét nụ cười này đến thế. Cô ghét cái thái độ quật cường này của anh, cô ghét nhìn thấy anh cam lòng ôm đau đớn cũng sẽ không để người ở cạnh chen vào.

Cô cũng không còn cách nào khác là dùng chiếc băng đô trên đầu quắn quanh vết thương để nó thôi không rĩ máu và hạn chế tiếp xúc với những thứ hỗn độn xung quanh để trách việc nhiễm trùng.

- Hôm nay anh làm sao thế, đang gặp phải rắc rối? Không thể kể tôi nghe sao? - Lâm Tuệ Nghi tinh tế, dịu dàng nói với Vương Khôi Vĩ. Cô không bắt ép hay tỏ thái độ muốn xen vào việc của anh chỉ là ngụ ý muốn nói sẽ kiên nhẫn cùng anh sẻ chia.

Vương Khôi Vĩ lặng người ngắm nhìn bộ dạng Lâm Tuệ Nghi quan tâm anh. Anh đưa tay miết nhẹ hàng chân mài đang nhíu chặt của Lâm Tuệ Nghi rồi thâm trầm kể lại chuyện năm xưa.

Ngày trước Vương gia và Dịch gia là hai danh gia có tiếng trong giới thượng tầng của thành phố. Giới kinh doanh không ai không biết đến hai cái tên Vương Khôi Nguyên và Dịch Lam Phong.

Hai người không những hợp ý nhau trên bàn giao dịch mà còn hiểu tính nhau trong cái gọi là tình bạn. Lại thêm vợ của họ là bạn thân từ thời trung học, tình cảm đã tốt nay lại càng thêm khắn khích.

Giao tình tốt đến mức họ bắt tay hứa hôn cho lớp trẻ. Nhắc đến đây Vương Khôi Vĩ không khỏi cười chua xót. Nếu như không có chuyện xảy ra thì chắc giờ này anh đã hạnh phúc ở cạnh Tiểu Lam rồi.

Từ nhỏ Vương Khôi Vĩ đã được mặc định rằng đại tiểu thư nhà họ Dịch - Dịch Nhã Lam sẽ là vợ của anh. Ngày bé trẻ con ngây ngô biết cái gì gọi là vợ, anh đơn thuần chỉ là theo sự yêu thích của bản thân mà đối đãi với Tiểu Lam rất tốt.

Cho đến năm mười sáu tuổi, lần đầu anh biết cảm giác yêu một người là như thế nào. Vương Khôi Vĩ đã lấy hết dũng khí nhờ mẹ mời Tiểu Lam đến dự sinh nhật cùng, anh là muốn thổ lộ tấm chân tình này của mình.

Có mấy ai biết được cảm giác vui sướng cùng hồi hợp trong lòng Vương Khôi Vĩ là như thế nào. Anh đã vui vẻ ngồi trước bàn tiệc nhỏ chờ mẹ mời người đến. Cứ thế ngốc nghếch chờ đợi cuối cùng lại nghe được tin Dịch gia bị hoả hoạn toàn bộ người nhà họ Dịch đều chết trong lửa đỏ. Hơn hết trong số những người đó còn có cả mẹ anh.

Tình yêu ban sơ, sự chăm chút của mẹ phút chốc đã biến mất trong đêm sinh nhật lần thứ mười sáu của anh.

Suốt một thời gian dài Vương Khôi Vĩ chẳng buồn bước chân khỏi phòng. Anh dần thu mình, bó buộc bản thân trong không gian u uất của chính mình.

Vương Khôi Vĩ không hiểu vì sao đang yên lành lại xảy ra hoả hoạn. Phải biết nơi bị thiêu rụi là Dịch gia, chẳng lẽ một hào môn như Dịch gia lại không có biện pháp ứng phó sao? Nhiều lần anh thử hỏi cha mình liệu có biết nguyên nhân không nhưng đổi lại chỉ là cái lắc đầu cùng gương mặt thương tâm của cha mình.

Anh không cam tâm nên đã âm thầm cho Trình Nghiêm tìm hiểu, dựa trên mối quan hệ vốn có cuối cùng họ đã tra ra được nguyên nhân.

Trận hoả hoạn đêm hôm ấy là do cha anh gây nên. Cũng bởi vì tham vọng độc chiếm thị trường dầu mỏ, thu tóm thế lực về tay mình mà không từ thủ đoạn giết chết cả một đại gia tộc.

Sau khi biết chuyện việc đầu tiên Vương Khôi Vĩ làm chính là tìm cha mình để hỏi cho rõ. Anh không lớn tiếng tra hỏi lí do vì sao giết chết đại gia tộc nhà họ Dịch, cái mà anh quan tâm nhất chính là vì sao lại ra tay khi mẹ anh vẫn đang ở trong đó. Lúc đấy Vương Khôi Vĩ không nhìn rõ gương mặt thương tâm kia của cha mình là thật hay giả chỉ nghe một câu "ta không biết" của ông ấy.

Chính sự cố chấp và thương tâm trong lòng khiến Vương Khôi Vĩ không còn đủ dũng khí sống trong căn nhà từng dung dưỡng tiếng nô đùa của một thời thơ ấu.

Một đứa trẻ mười sáu tuổi thì làm sao có đủ bản lĩnh để tự thân kiếm sống. Lại thêm sự cản trở từ cha mình, Vương Khôi Vĩ cũng đành cúi đầu nghe theo sắp xếp của cha.

Có lẽ Vương Khôi Nguyên phần nào hiểu được tâm tư Vương Khôi Vĩ nên không bắt ép anh trở về nhà mà chấp nhận cho anh sống bên ngoài dưới sự bảo hộ của ông.

Căn biệt thự Vương Khôi Vĩ đang ở chính là do ông ấy mua. Ngoài nó ra Vương Khôi Vĩ không chấp nhận bất cứ sự giúp đỡ nào từ người nhà họ Vương.

Nghe đến đây Lâm Tuệ Nghi không khỏi ôm lấy Vương Khôi Vĩ mà ủi an. Đến cả người ngoài như cô mà con thấy thương tâm thử hỏi Vương Khôi Vĩ đã cần bao nhiêu dũng khí để vượt quá.