Lâm Tuệ Nghi bắt đầu quay cuồng với bài tập, chuẩn bị cho kì thi cuối năm. Cô gần như sống cùng với những mẫu, mẫu thiết kế.
Dạo gần đây Vương Khôi Vĩ bắt đầu bận rộn với kế hoạch ra mắt dòng sản phẩm mới. Hai người cứ thế, lặng thầm giải quyết việc của riêng mình. Cả hai cũng thôi không nhắc đến cái gì mà theo đuổi hay yêu thương chỉ là một ngày có thời gian rảnh Vương Khôi Vĩ sẽ tự láy xe đến trước cổng trường, âm thầm bảo vệ sĩ gọi cô ra ngoài thế rồi cả hai cùng ăn uống, dạo phố.
Thật ra con người Vương Khôi Vĩ trước này rất hay làm việc tuỳ hứng cũng chẳng mãi mai quan tâm đến đối phương có thích việc mình làm hay không. Nhưng vì Trình Nghiêm bảo muốn theo đuổi con gái thì phải dịu dàng, luôn tạo cho đối phương bất ngờ. Mà anh lại chẳng biết làm thế nào cho bất ngờ nên cứ mỗi khi có thời gian lại cùng Lâm Tuệ Nghi dạo phố, cùng cô thưởng thức ẩm thực đường phố ấy thế mà lại có loại cảm giác yêu thích.
Đối với việc đột nhiên Vương Khôi Vĩ đến trường tìm rồi lại tốt bụng đưa đi ăn, còn chủ động hẹn đi công viên, ban đầu Lâm Tuệ Nghi có chút thụ sủng nhược kinh nhưng lâu dần đã trở thành thói quen. Cứ đến chủ nhật mỗi cuối tuần cô lại làm loạn lên đồi Vương Khôi Vĩ đưa đi chơi.
Dần dần loại cảm giác sợ hãi mỗi khi đứng trước Vương Khôi Vĩ cũng không còn nữa thay vào đó chính là cảm giác vô cùng thân thiết.
Thời gian tựa dòng chảy, âm thầm trôi qua thoáng đã đến sinh nhật Vương Khôi Vĩ.
Đây là ngày kinh hoàng nhất trong cuộc đời Vương Khôi Vĩ, chính cái ngày đáng ra phải chúc mừng này đã ấn định một chuỗi thương tâm trong lòng anh.
Buổi sớm khi mặt trời còn chưa ló dạng Vương Khôi Vĩ đã vội vội vàng vàng rời khỏi biệt thự. Anh cố tình ghé vào một hàng hoa chọn một bó hồng trắng rồi lại chăm chút chọn một bó thạch thảo vẫn còn sương.
Người đàn ông có tướng mạo ung dung, thần sắc trên gương mặt vẫn luôn lạnh lùng bức người hôm
nay lại mang chút nặng nề. Anh im lặng láy xe trên con đường quốc lộ rộng lớn hướng đến khu mộ của nhà họ Vương. Gió thổi miên mang vuốt ve từng đường nét ưu tú trên gương mặt ảm đạm kia. Con người này như muốn đấm chiềm mãi trong thế giới ưu tư của riêng mình.
Đôi chân thon dài đạp trên cỏ, bước từng bước nặng trích hướng đến ngôi mộ khắc dòng chữ Tịch Tuyết Lan, anh đưa tay miết nhẹ lên di ảnh người phụ nữ trung niên.
- Mẹ, con đến rồi, người vẫn xinh như thế chẳng thấy già đi - Vương Khôi Vĩ nở nụ cười đắng ngắt, bao năm qua cứ vào ngày này anh lại đến tìm mẹ. Anh kể cho bà ấy nghe về cuộc sống hiện tại và kể cả chuyện về Vương Khôi Nguyên - người mà mẹ anh dùng cả đời để yêu thương và cũng là người tự tay giết chết bà ấy.
Anh ngồi cạnh mộ mẹ mình rất lâu sau đấy mới rời đi, cứ như một cỗ máy được lập trình sẵn. Cứ thế đi đến phần mộ của Dịch gia, bao năm qua cũng duy mỗi anh và Trình Nghiêm lui đến đây.
- Còn nhớ anh không, Tiểu Lam - Vương Khôi Vĩ đặt bó thạch thảo trước ngôi mộ có tên Dịch Nhã Lam, trong lòng anh thôi không còn chua xót có chăng chỉ là nổi buồn thương sâu kín.
Giữa không gian tĩnh mịch, Vương Khôi Vĩ lặng người trước ngôi mộ lạnh ngắt, một mình đọc diễn.
Anh nói với Dịch Nhã Lam rất nhiều, anh nhắc về tuổi thơ của họ, nói đến đoạn tình chóm vươn mầm trong lòng anh và kể cả việc anh gặp được Lâm Tuệ Nghi.
Nhắc đến người này Vương Khôi Vĩ vô thức mà bật cười.
- Tiểu Lam em biết không? Cô gái tên Lâm Tuệ Nghi này có tính cách ương bướng như em vậy, cô ấy rất thích chóng đối anh - Vương Khôi Vĩ khom người nhổ đi mấy bụi cỏ nhỏ mộc quanh mộ, nhớ lại chuyển của hai người ngày còn bé. Ngày ấy Tiểu Lam rất đáng yêu, gương mặt bầu bỉnh cùng nụ cười mỉm ngọt ngào vẫn luôn khắc sâu tận trong lòng anh. Anh vẫn nhớ cô gái nhỏ năm nào ương bướng đòi anh đưa đi chơi, anh vì không yêu thích chốn đông người mà từ chối yêu cầu của Tiểu Lam để rồi cô uất ức mà lăn ra khóc một trận thật to mãi đến khi anh đưa đến công viên mới thôi không khóc nữa. Vương Khôi Vĩ mỉm cười rồi lại tiếp tục câu chuyện của riêng mình.
Anh âm thầm nói rằng đã phụ lòng Tiểu Lam, là anh bội ước trước hẹn thề của chính mình. Ngày trước khi biết tin Tiểu Lam qua đời Vương Khôi Vĩ đến một giọt nước mắt cũng chẳng rơi vì mối tình đầu của mình. Anh đơn thuần chỉ là đứng trước mộ cô rất lâu lẵng lặng nguyện rằng cả đời này sẽ vì cô mà khoá chặc tim mình đến lúc chết đi cũng sẽ vì Tiểu Lam mà ôm tương tư. Nhưng giờ phút này đây con tim của anh nó không tự chủ mà loạn nhịp vì Lâm Tuệ Nghi, anh yêu cô ấy mất rồi.
Tiếng chuông điện thoại vang lên kéo Vương Khôi Vĩ trở về thực tại, không rõ người bên kia là ai, gọi đến nhầm mục đích gì nhưng khi dập máy sắc mặt Vương Khôi Vĩ lạnh đi vài phần.
- Anh phải đến gặp ông ấy rồi, tạm biệt em Tiểu Lam, năm sau anh sẽ đưa người con gái ấy đến gặp em được không? - Vương Khôi Vĩ nở nụ cười nhẹ nhàng rồi quay lưng rời khỏi nghĩa trang Dịch gia.
Sau khi rời khỏi nơi đó Vương Khôi Vĩ láy xe quay trở về thành phố.
Xe anh vừa đỗ trước cửa vinh thự Vương gia đã có người kính cẩn bước đến mở cửa xe, rồi lại hướng dẫn anh đến nơi gặp cha mình.
Vương Khôi Vĩ khẽ cười châm biếm, quay trở về chính nơi mình từng lớn lên vậy mà lại có cảm giác tựa như khách.
Anh được thuộc hạ thân cận của Vương Khôi Nguyên đưa đến phòng ăn. Cánh cửa vừa bật mở đã thấy một bàn ăn thịnh soạn, ở giữa còn đặt cả một chiếc bánh kém cở lớn. Vương Khôi Nguyên đang ngồi ở vị trí chủ gia, thần thái vẫn luôn toát lên vẻ tôn nghiêm, ông dùng ánh mắt thăm sâu khó đoán liếc nhìn con trai của mình.
Vương Khôi Vĩ bật cười châm biếm.
- Cha, người mời con đến đây là muốn mừng sinh nhật hay ăn giỗ - Ánh mắt anh lạnh lẽo đến mức khiến người ta khiếp sợ.
Vương Khôi Nguyên đưa tay đến chiếc ghế trống ở phía đối diện ý bảo Vương Khôi Vĩ ngồi xuống. Ông không nhanh không chậm, động tác đều rất từ tốn.
- Mời đến đàm phán.
Một câu nói này của Vương Khôi Nguyên như chạm đến nơi mềm yếu nhất của Vương Khôi Vĩ. Anh làm sao không nhìn ra được cái mà cha anh muốn đàm phán để lấy được là gì. Sắc mặt Vương Khôi Vĩ khẽ biến nhưng rất nhanh sau đó liền lấy lại vẽ bình tĩnh thường ngày, anh nghiên đầu tỏ ý không hiểu đối phương nói gì.
Dù sao đi nữa Vương Khôi Vĩ vẫn là con trai độc nhất của Vương Khôi Nguyên. Trong người anh vẫn đang cháy dòng máu của người nhà họ Vương. Vương Khôi Nguyên có không suy tính cũng biết đứa con này của ông là đang cố ý tỏ ra không hiểu chuyện. Ông khẽ hít lấy một ngụm khí, kiên nhẫn lí giải.
- Bất kể điều kiện là gì cũng được chỉ cần con giao người - Vương Khôi Nguyên bình ổn nhấp một ngụm rượu dáng vẻ thưởng thức.
Ban đầu Vương Khôi Nguyên đã bắt được người cũng sắp tra ra được manh mối. Chỉ trách cô gái ông tìm về quá nhanh trí nhân lúc người của ông không chú ý mà trốn thoạt. Lại không rõ vô tình hay hữu ý chạy vào biệt thự của Vương Khôi Vĩ. Ông vốn biết rất rõ bản tính vô cảm của con trai mình, cứ nghĩ Vương Khôi Vĩ không thích xen vào chuyện người khác mà đuổi người. Nhưng không ngờ đứa trẻ này lại động tâm mà đưa tay cứu giúp lại bảo vệ Lâm Tuệ Nghi như vật báo. Vương Khôi Nguyên có mạnh thế nào cũng chẳng thể động vào người của Vương Khôi Vĩ, ông đành phải dùng hai từ "cha con" mà gọi Vương Khôi Vĩ đến một chuyến.
Vương Khôi Vĩ khẽ nhếch môi, điều kiện gì cũng được vậy thì anh chỉ có duy nhất một thứ đáng để trao đổi.
- Mẹ, đại gia tộc nhà họ Dịch, người đáp ứng được không? - Vương Khôi Vĩ lạnh lùng, muốn đổi lấy người phụ nữ của anh e là rất khó.
Vương Khôi Nguyên nhất thời kích động đập mạnh tay xuống bàn, ông gằn từng chữ.
- Mất dạy, ai cho mày nhắc đến họ - Cả người Vương Khôi Nguyên gần như run lên theo từng con giận. Cả đời ông chuyện gì cũng không để tâm, đương đầu với bao giống tố trong giới kinh doanh đều không rung chuyển. Duy chỉ mỗi chuyện của năm xưa khiến ông kích động đến thế, đây xem như là yếu điểm của cả đời ông.
Đứng trước sự giận dữ của cha mình Vương Khôi Vĩ càng thêm hứng thú, anh ngạo nghễ.
- Sao, không được? Nếu vậy thì xin phép con phải đi rồi - Vương Khôi Vĩ xoay người phất phất tay, ung dung rời đi trước mặt Vương Khôi Nguyên, xem như anh đã đánh thắng nước cờ này.
Tâm tình còn chưa thôi vui vẻ Vương Khôi Vĩ lại nghe thêm chất giọng trầm khàn của cha mình vọng đến.
- Nếu thế ta đành phải tự mình đi mời người về vậy - Vương Khôi Nguyên dùng một tiếng "mời" cũng đã đủ thâm ý. Nếu Lâm Tuệ Nghi không mai rơi vào tay ông cũng chỉ còn một con đường duy nhất là dùng cái chết để giải thoát.
Vương Khôi Vĩ dừng bước, hai tay đút túi quần cũng đã siết chặt đến trắng bệt, anh trầm giọng phát ra âm thanh băng lạnh mà kiên định.
- Cô ấy là người phụ nữ của con bất kể là ai nếu có ý định cướp cô ấy khỏi tay con thì con nhất định không để yên cho dù người đó có là cha của mình. Nhân đây con cũng muốn nói với người, con không còn là tiểu thiếu gia mười sáu tuổi ngốc nghếch của nhà họ Vương nữa rồi, cho nên sẽ không ngu ngốc nhìn người mình yêu thương bị cướp đi - Đây là lần đầu tiên Vương Khôi Vĩ nói nhiều như thế với cha mình. Nhưng ngoài cảm giác xa cách, oán hận đến tận tuỷ anh chẳng còn loại xúc cảm nào thiêng liêng cho cuộc trò chuyện này.
Rời khỏi Vương gia tâm trạng Vương Khôi Vĩ càng thêm nặng nề. Ngày này của nhiều năm trước, người cha tôn kính của anh để âm thầm cướp đi sinh mệnh của mẹ anh và giết chết cả mối tình đầu trong lòng anh. Nhiều năm sau, chính người đó ẩn ý nói sẽ giết chết người con gái mà trân quí nhất. Thử hỏi anh còn đủ dũng khí để gọi người đó một tiếng "cha" nữa không?
Láy xe vô định giữa thành phố phồn hoa, con đường tấp nập người ấy vậy mà trong tâm người đàn ông ấy lại trông trãi đến nản lòng. Ngay giây phút này đây Vương Khôi Vĩ thật muốn buông bỏ lớp mặt nạ lạnh lùng cao ngạo thường ngày mà gụt đầu khóc thật to. Nhiều hơn thế là muốn mãi nhỏ bé, cứ bực tức hay đau buồn đều sẽ chạy đến vùi đầu trong vòng ôm ấm áp của mẹ mà nức nỡ.
Vương Khôi Vĩ trở về nhà trong mớ tâm tư ngỗn ngang, anh chẳng hay biết ngôi nhà vốn tẻ nhạt của mình sớm được ai đó tô vẽ màu sắc mới.
Trình Nghiêm nhìn thấy Vương Khôi Vĩ trở về có chút lúng túng nhưng nhanh chóng gật đầu chào hỏi.
Vương Khôi Vĩ phớt lờ cái chào của Trình Nghiêm, anh thẳng đường bước đi hướng đến phòng sách. Dường như nhớ ra điều gì, anh xoay người đưa mắt nghiêm khắc nhìn Trình Nghiêm.
- Lâm Tuệ Nghi đâu?
Trình Nghiêm ngập ngừng một lúc mới nói thành câu.
- Em ấy vừa mới ra ngoài có việc - Thật ra là vì muốn tạo cho Vương Khôi Vĩ bất ngờ nên Lâm Tuệ Nghi đã tự mình đến tiệm bánh lấy bánh kem sớm được cô đặt trước đó.
Ban đầu Trình Nghiêm không an tâm nên muốn đi thay cô nhưng cô gái này lại bảo sợ anh không cẩn thận làm hỏng bánh nên nhất quyết không cho. Trình Nghiêm cũng đành bất lực, bảo An Kình láy xe đưa cô đi.
Sắt mặt Vương Khôi Vĩ đanh lại, dây thần kinh cũng trở nên căng cứng. Đã trể thế này cô ấy lại đi đâu nhỡ như cha anh ra tay thì phải làm thế nào.
- Mau tìm cô ấy về cho tôi - Vương Khôi Vĩ như hét lên trước mặt Trình Nghiêm, sau đó bỏ lên phòng sách.
Nhận thấy thái độ hôm nay của Vương Khôi Vĩ không tốt, lại nghĩ đến chuyện gì đấy sắt mặt Trình Nghiêm khẽ biến, anh vội gọi di động cho An Kình.
Xem ra người bên nhà chính đã chuẩn bị ra tay, bấy lâu nay sở dĩ Vương Khôi Nguyên không hành động là vì muốn chờ Vương Khôi Vĩ mang người đến tận tay. Nhưng vừa nhìn thoáng qua đã biết giường như Vương Khôi Vĩ vừa mới đến gặp cha mình, giữa hai người ít nhiều đã xảy ra tranh chấp. Nếu như thế chẳng phải Lâm Tuệ Nghi sẽ có thể bị mang đi lúc nào chẳng hay.
Bây giờ ở bên cạnh cô chỉ có mỗi An Kình nếu thật sự như thế thì đây là thời điểm thuận lợi nhất sao?
Anh còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy bên trên có tiếng đồ đạc đỗ vỡ. Trình Nghiêm vội chạy lên tầng trên.