Bảo Bối! Đời Này Hãy Ở Cạnh Tôi

Chương 34: Sinh Nhật Đặc Biệt




Đến khi tâm tình đã khá hơn, đôi cánh tay rắn chắt của Vương Khôi Vĩ vẫn luôn siết chặc Lâm Tuệ Nghi như thế. Trong lòng dấy lên từng cơn sóng ngầm, là anh muốn bảo hộ cô gái nhỏ này, là muốn yêu thương đến cuối cùng. Nhưng liệu rằng anh có đủ dũng khí để đứng chắn trước cô, liệu sẽ vì cô mà ghánh gồng tất cả? Từ sâu thẩm nổi tâm người đàn ông ấy là cả một niềm thương bất hữu, anh miệt mài đấm chiềm trong quá khứ, nhiều lần dặn lòng rằng cha mình không làm ra những chuyện ấy. Tất cả những câu dói lòng ấy là vì anh không muốn đối đầu với cha mình và hơn hết vì anh là con trai của ông ấy. Cho dù cả thế giới có lên án ông, anh vẫn phải cúi đầu mà bước một bước về phía người thân duy nhất của mình.

- Đừng lo tôi sẽ bảo vệ em - Vương Khôi Vĩ đặt một nụ hôn lên trán Lâm Tuệ Nghi lại nghe chất giọng trầm thấp mà kiên định ấy vang lên.

Câu nói kia như anh tự khuyên chính mình thôi đừng mãi chiềm đấm trong ảo mộng năm xưa, hiện tại hãy vì cô gái trong lòng mà vứt bỏ tất cả.

Ở trong lòng Vương Khôi Vĩ, nghe những câu từ như thế nay nhưng sao ngoài niềm yêu thích lại có thêm vạn phần ưu tư trong đó. Lâm Tuệ Nghi không lí giải được những nghi vấn trong lòng, cô chỉ có thể gật nhẹ đầu.

- Một chút lo lắng cũng không - Cô khẳng định trước Vương Khôi Vĩ, giọng nói chứa không ít sự ỷ lại.

Sẽ không lo bất cứ việc gì bởi vì ở bên cạnh đã có Vương Khôi Vĩ, Lâm Tuệ Nghi tin anh sẽ vì cô mà chống đỡ mọi thứ.

Như được tiếp thêm nguồn sức sống mới, Vương Khôi Vĩ lại trở về nét mặt điềm tĩnh bình lặng như mọi ngày. Anh cười yêu thương xoa nhẹ quả đầu của Lâm Tuệ Nghi.

Cô rất thích được Vương Khôi Vĩ xoa đầu, thích ỷ lại vào anh và cũng yêu thích loại cảm giác được ở cùng một chỗ tâm tình với anh. Tất cả những điều đơn giản đến nhỏ nhặt ấy lại tạo nên một nổi hoan hỉ trong lòng cô gái nào đấy.

Lại nhớ đến chuyện quan trọng cô rời khỏi vòm ngực ấm áp của Vương Khôi Vĩ rồi lại nghiêng đầu nhỏ đưa mắt long lanh chạm đến gương mặt gốc cạnh đẹp như tạc của anh mà suy tư.

- Anh chờ tôi năm phút được không? Tôi bước ra ngoài một lúc sẽ vào ngay - Lâm Tuệ Nghi cẩn thận dò hỏi ý tứ chỉ sợ lại khiến Vương Khôi Vĩ không hài lòng mà tức giận.

Nhưng anh ngoài cái siết tay chặt hơn một chút thì cũng chẳng có biểu hiện gì không hài lòng.

- Em đi đi - Vương Khôi Vĩ lười biến dựa người vào bước tường lạnh lẽo, bàn tay nắm chặt lấy Lâm Tuệ Nghi cũng dần buông lỏng.

Cô nhanh chóng xoay người rời đi. Cô biết là Vương Khôi Vĩ đang lo lắng, cũng biết anh không thích cảm giác ở một mình nên đành bước gắp gáp một chút.

Cả ngày hôm nay từ lúc trời vừa sáng Lâm Tuệ Nghi đã háo hức bắt tay vào chuẩn bị. Từng cái bóng bay ở phòng anh, vườn hoa nhỏ được trang hoàng thêm một vài ánh đèn bắt mắt cho đến quà sinh nhật tất cả đều do một tay cô chuẩn bị. Vất vả như thế đến cuối cùng chỉ mong Vương Khôi Vĩ có một ngày sinh nhật trọn vẹn vậy mà vì cha anh tất cả những chuyện cô làm đều trở nên dư thừa. Giờ nay Vương Khôi Vĩ còn tâm tư đâu mà đón sinh nhật. Nghĩ đến đây Lâm Tuệ Nghi chỉ biết thở dài chán nản. Bánh kem cũng chuẩn bị rồi đến quà cũng đã làm xong từ tháng trước, không thể vì những chuyện không vui kia ảnh hưởng đến buổi sinh nhật mà cô đã vất vả lắm mới chuẩn bị chu toàn như này được. Nếu anh không vui vẻ cắt bánh, thổi nến ước nguyện thì cũng phải miễn cưỡng nhận quà sinh nhật.

Nhìn bóng dáng mỏng manh đang rời đi trong tâm Vương Khôi Vĩ thấy sợ hãi đến lạ. Anh là vì sợ đến lúc biết được người đứng sau tất cả những đau đớn cô từng chịu, người vẫn luôn âm thầm muốn bắt giữ cô lại chính là cha ruột của anh. Là lo cô vì sợ hãi mà vội rời bỏ anh, Vương Khôi Vĩ thật không đủ dũng khi nhìn đến những tháng ngày tiếp theo không có dáng hình của cô.

Không để Vương Khôi Vĩ chờ quá lâu, rất nhanh sau đó Lâm Tuệ Nghi đã quay lại với lĩnh kính những thứ đồ trên tay.

Cô chẳng nói mình là muốn làm gì cứ thế bắt lấy bàn tay đang bị thương của Vương Khôi Vĩ mà cẩn thận xử lí vết thương. Cái cách cô chăm sóc tỉ mẫn thế này thật khiến Vương Khôi Vĩ động lòng.

Lâm Tuệ Nghi vừa cho thuốc sát trùng vào vết thương ở giữa lòng bàn tay Vương Khôi Vĩ lại vừa cúi đầu thổi thổi vào miệng vết thương.

- Chắc là anh đau lắm! - Lâm Tuệ Nghi lo lắng ngẫn đầu khẽ nhìn vào đôi mắt sâu hút như có ma lực của Vương Khôi Vĩ.

Một câu quan tâm đơn thuần đến thế vậy mà Vương Khôi Vĩ lại nghe ra cả niềm yêu thương cùng bận lòng mà Lâm Tuệ Nghi dành cho mình, trong lòng không thôi bồi hồi.

Vương Khôi Vĩ đưa tay vén đi mấy lọn tóc che mất một nữa gương mặt anh yêu thích.

- Tuệ Nghi, cùng đi với tôi được không? - Anh trầm giọng dịu dàng buông câu khẩn cầu. Ánh mắt vẫn không rời khỏi người cô một phút nào, là vì muốn nhìn xem tâm tư cô liệu có một lần vì anh mà hỗn loạn.

- Không cần em đáp lại cũng không cần em vì tôi mà đau lòng chỉ cần tôi yêu thương em để em vì tôi mà cười vui, là đủ - Lần này đã là lần thứ ba Vương Khôi Vĩ chân thành nói lời yêu với Lâm Tuệ Nghi.

Nhưng xem ra cô chẳng mãi mai động lòng, chỉ là động tác có một chút lúng túng nhưng sau lại quay về dáng vẻ bình thường. Cô khẽ cười, giọng nói xen phần trách móc.

- Anh đừng đùa nữa như thế sẽ lại làm tôi mất ngủ vì lo lắng - Lâm Tuệ Nghi thừa nhận cô đã động tâm với Vương Khôi Vĩ, cũng đã nhiều lần vì anh mà thức trọn một đêm. Nhưng cô đủ lí trí để biết vị trí hiện tại mình đang đứng.

Một sinh viên nghành thiết kế, ngoài mấy mẫu vẽ ra thì chẳng có gì quí báo. Liệu rằng đủ tự tin để đứng cùng một ông chủ tập đoàn lớn vang danh cả nước. Hoặc nói cách khác, với vị trí hiện tại liệu cô có thể chia sẻ hay ghánh gòng công việc cùng anh? Tất cả những chuyện này đều rất mơ hồ, cô không muốn đấm chiềm trong loại yêu thương mà ngay từ đầu đã biết rõ sẽ không đủ kiên trì giữ vững.

Vương Khôi Vĩ hoàn toàn không hiểu được tâm tư cô, anh đơn thuần chỉ là thất vọng vì cô một lần lại thêm một lần kín đáo khước từ anh.

Vết thương cũng đã xử lí xong. Lâm Tuệ Nghi vô tình bắt gặp ánh mắt nhu tình của Vương Khôi Vĩ đang nhìn mình. Hai má hồng cũng vì loại ánh nhìn si mê này của anh mà nóng bừng.

- Đừng nhìn nữa, da mặt tôi rất mỏng. Mau mau chuẩn bị thổi nến cắt bánh nào - Lâm Tuệ Nghi ngượng ngùng lấy tay che mắt Vương Khôi Vĩ nhưng bị anh gạt sang một bên. Cô lại loay hoay cấm nến lên bánh cố không để ý đến anh nữa.

Nhìn ánh nến lấp lánh trên chiếc bánh kem, Lâm Tuệ Nghi không kiềm chế được vui thích mà nhắc Vương Khôi Vĩ thêm một lần.

- Anh mau ước nguyện đi nào sau đó thổi nến - Lâm Tuệ Nghi vỗ vỗ tay, ánh nến dịu nhẹ phản chiếu lên gương mặt lại càng thêm vẻ ngọt ngào đáng yêu.

Trong suốt những năm qua, sinh nhật hai mươi hai tuổi chính là đêm sinh nhật đáng nhớ nhất đối với anh. Tuy không ồn ào nhiều câu chúc, cũng không phải bàn tiệc sang trọng nhưng vô cùng đặc biệt... vì có cô.

Lâm Tuệ Nghi bảo anh ước, nên ước điều gì? Có lẽ cuộc sống của anh sẽ hoàn mĩ nếu đều ước năm nay hoá sự thật, anh ước "cô mãi ở cạnh anh".

Vương Khôi Vĩ nhắm mắt, nguyện thầm trong lòng, mang cả niềm yêu thương mà ước nguyện.

Lâm Tuệ Nghi vẫn luôn chuyên chú ánh nhìn trên gương mặt nam tính kia. Muốn lưu giữ tất cả những khoảnh khắc yên bình ở cạnh anh, vì sợ phải rời đi nên tham lam nhìn lâu một chút cho đến khi Vương Khôi Vĩ mở mắt cô mới vội thu ánh nhìn.

- Có muốn biết tôi ước gì không? - Vương Khôi Vĩ khẽ cười, anh nghiêng đầu hỏi Lâm Tuệ Nghi.

Con người này thật xấu, biết rõ cô tò mò mà cứ châm chọc. Muốn biết thì sao chứ, anh cũng không thể nói ngay bây giờ.

- Ngày kia hãy nói tôi nghe vì nếu nói ngay bây giờ điều ước sẽ không linh nghiệm - Lâm Tuê Nghi ngập ngừng một lúc, cô thật muốn biết ngay bây giờ. Nhưng vì là điều ước của anh nên lo sợ không thành hiện thực mà im lặng cho qua.

Cũng không biết cả hai đã nói đến chuyện gì rồi Lâm Tuệ Nghi mới nhớ mình còn món quà chưa tặng liền cho tay vào túi lấy ra một mặt cười bé xinh.

Cô đưa đến trước ánh nhìn hoài nghi của Vương Khôi Vĩ.

- Tặng anh, là tôi tự làm, mong anh sau này có thể mỗi ngày đều cười nhiều hơn một chút, tâm tình luôn vui vẻ và đừng quên tôi. - Lâm Tuệ Nghi ngượng ngùng cũng bởi vì do cô tự làm nên trông không đẹp gì cả, rất vụng về.

Nhận lấy món quà sinh nhật Vương Khôi Vĩ vui sướng đến không kìm được mà bật ra nụ cười mê luyến.

Anh nâng niu món quà nhỏ trong tay như vậy báo. Đây cũng chỉ là một chiếc móc khoá hình mặt cười bé xinh dùng để trang trí cho di động vậy mà lại khiến anh thích thú đến thế. Hay là vì câu nói "anh đừng quên tôi" của cô mà sinh chấp niệm, yêu thương trong lòng càng thêm kiên định.

Vương Khôi Vĩ nhoài người đặt lên trán Lâm Tuệ Nghi một nụ hôn, vẫn là cái cách truyền tải yêu thương này chân thật nhất.

- Lâm Tuệ Nghi, tôi từng nói với em điều này chưa? Thật ra tôi là con người rất cố chấp, trong tình yêu cũng thế, đã đem lòng yêu thích thì cả đời khó buông bỏ. Thế nên đừng vì bất kì đều gì mà bỏ lỡ, sẽ khiến tôi ôm tương tư cả đời - Ánh mắt kiên định, câu từ hàm súc đến thế liệu có người con gái nào vì giây phút này mà không đổ sụp.

Sự kiên định cuối cùng trong lòng Lâm Tuệ Nghi cũng không đủ để chóng đỡ nổi tấm chân thành này của anh.

Như anh nói, cô không nên bỏ lỡ, cho dù sau này buộc phải rời đi. Hoặc sẽ vì nhau mà buông bỏ hay tổn thương nhau thì cô không hối tiếc vì quyết định ngày hôm nay. Cô yêu anh, muốn ở cạnh anh hơn hết vẫn muốn vì anh mà sinh con, cùng anh xây dựng mái ấm hoàn mĩ.

- Vương Khôi Vĩ, em cũng nói cho anh biết một việc, em rất cố chấp. Từng nghĩ không nên dây dưa với anh, không nên mê đấm trong ôn nhu mà anh ban cho nhưng rồi cũng vì sự cố chấp chân thành của anh mà phả vở chấp niệm của riêng mình. Em nghĩ mình nên thử cùng anh viết một đoạn yêu thương.

Từng câu từ nhẹ nhàng chạm đến làm tan chảy trái tim của đối phương. Vương Khôi Vĩ vội ôm lấy Lâm Tuệ Nghi vào lòng, anh tham lam đặt lên cánh môi mềm một nụ hôn trầm ổn. Không nóng bỏng cuồng nhiệt nhưng đủ để ru êm hai con tim đang hoà cùng một nhịp.

Sương đêm lạnh giá đang buông ngoài cửa sổ cũng vì khoảnh khắc này mà ngưng động.

Yêu thương trong lòng hoá nồng nàng.

Chấp niệm ban đầu vì em mà viết tiếp.