Lâm Tuệ Nghi không kịp phản ứng chỉ biết đứng ở đó, đến khi kịp quang sát tình hình thì trên trán đã truyền đến cơn đau, cô cảm nhận được một dòng nước ấm chảy dọc theo trán xuống má phải. Là máu, mùi tành của nó như in đậm sự đau rát trên trán cô hơn, chỉ biết mọi thứ như mờ dần đến khi mắt đẹp hờ hửng khép lại mới thôi đau.
Cứ ngỡ người đến là Trình Nghiêm nên Vương Khôi Vĩ mới tức giận, không màn đến mà thẳng tay ném chiếc bình gốm đến cửa. Anh không nghĩ người đến tìm là Lâm Tuệ Nghi đến khi nghe thấy tiếng thân thể cô ngã xuống mới chợt giậc mình. Anh có thể khẳng định người đến tìm mình không phải Trình Nghiêm. Vì nếu không tránh khỏi một chiếc bình gốm thì anh đã không giữ Trình Nghiêm ở bên cạnh lâu như thế.
Vương Khôi Vĩ vội đưa tay bật đèn, ánh sáng chang hoà trãi đều căn phòng lạnh lẽo, mang chút dịu dàng soi rội lên thân hình mỏng manh đang nằm bất động trên sàn nhà. Anh hốt hoảng khi chứng kiến cảnh tượng trước mắt, người con gái ấy ở bên ngoài không hề gặp phải nguy hiểm nhưng vừa bước đến tìm anh đã phải ghánh thương tổn.
Vương Khôi Vĩ vội bế Lâm Tuệ Nghi trở về phòng, anh không quên bảo Trình Nghiêm gọi cho Triệu Vĩnh.
Triệu Vĩnh vừa nghe đã vội chạy đến cứu người, lúc trước cho dù là Vương Khôi Vĩ bị thương anh cũng không lo lắng đến thế nhưng giờ vừa nghe đến cái tên Lâm Tuệ Nghi, Triệu Vĩnh đã vội vội vàng vàng chạy đi. Bởi lẽ Triệu Vĩnh luôn dành cho Lâm Tuệ Nghi một sự thương yêu nhất định, anh luôn xem cô như em gái cũng giống như Trình Nghiêm chỉ mong có thể che chở cho cô chút ít muộn phiền.
Triệu Vĩnh vừa khâu vết thương trên trán Lâm Tuệ Nghi vừa gắt gõng lên án Vương Khôi Vĩ.
- Cậu muốn giết em ấy sao? Em ấy là con gái, cần được yêu thương, em ấy không linh hoạt như Trình Nghiêm đạn bắn cũng có thể tránh được - Triệu Vĩnh thật sự tức giận với hành động này của Vương Khôi Vĩ. Anh không cần biết hôm nay Lâm Tuệ Nghi đã gây ra chuyện gì, Vương Khôi Vĩ đã lo lắng thế nào. Tất cả những chuyện đó đối với Triệu Vĩnh đều không quan trọng, việc anh để tâm nhất chính là chuyện Lâm Tuệ Nghi bị Vương Khôi Vĩ thương tổn.
Tâm trạng hiện tại của Vương Khôi Vĩ cũng chẳng tốt gì mấy. Từ lúc phát hiện Lâm Tuệ Nghi bị thương đến ngất đi, anh không ngừng lo lắng và cảm giác giận bản thân mình.
Vương Khôi Vĩ dựa lưng vào tường, mắt hổ phách lạnh lẽo nhìn gương mặt nhợt nhạt của Lâm Tuệ Nghi, là anh làm cho người con gái này đau đớn, tất cả là do anh.
- Tôi đã đủ phiền lắm rồi! - Vương Khôi Vĩ lạnh lùng quét mắt lên người Triệu Vĩnh.
Nhưng lần này Triệu Vĩnh không đủ bình tĩnh để nhường nhịn cậu em này của mình nữa, anh tức giận đứng lên đối diện với Vương Khôi Vĩ, ánh mắt hằn lên tia máu.
- Phiền, cậu phiền cái gì chứ? Nói cho cậu biết là cậu làm cho Nghi Nghi bị thương. Cũng mai là vết thương không ảnh hưởng gì nếu không tôi sẽ thay con bé trả cho cậu vết thương gấp nhiều lần thế nữa - Triệu Vĩnh hoàn toàn mất khống chế.
Trong trường hợp này cũng chỉ có mỗi Trình Nghiêm đủ bình ổn để thấu suốt mọi chuyện. Như thế không phải Trình Nghiêm không lo lắng cho Lâm Tuệ Nghi nhưng từ nhỏ anh đã học cách bình tĩnh trong mọi trường hợp.
Trình Nghiêm chen vào đứng giữa hai người bọn họ, vẫn là giọng nói trầm ổn ấy.
- Không sao là tốt rồi, hai người đừng có mà lớn tiếng, Tuệ Nghi vẫn đang ngủ đấy - Trước nay Trình Nghiêm vẫn luôn là người đứng ra can ngăn hai người bọn họ.
Nhớ những ngày đầu khi JK vẫn đang chập chững bước vào giới công nghệ. Trên vai những người đứng đầu công ty như Vương Khôi Vĩ luôn có hàng ngàn ghánh nặng. Vương Khôi Vĩ là người tài giỏi, luôn làm tốt trên cương vị lãnh đạo nhưng bản tính nóng nãi nên giữa Triệu Vĩnh và Vương Khôi Vĩ luôn xảy ra mâu thuẫn những lúc như thế đều là Trình Nghiêm lên tiếng.
- Bao năm qua cậu vẫn như thế nhất nhất nghe theo Khôi Vĩ, nhưng lần này là cậu ta không đúng. Trình Nghiêm cậu nói xem, cậu có hay không tức giận khi thấy Nghi Nghi bị thương? - Triệu Vĩnh không đủ bình tĩnh để đối đạp ôn hoà với Trình Nghiêm, những lời anh nói ra đều chứa lữa giận.
- Được rồi, mau mau theo tôi còn có người cần cậu khám đấy - Trình Nghiêm cũng chỉ còn cách kéo Triệu Vĩnh đi nếu không một lúc lại có chuyện chẳng lành.
Nhưng chuyện có người cần Triệu Vĩnh khám là thật. Chính là An Kình - chàng vệ sĩ xấu số bị Lâm Tuệ Nghi lừa. Vừa hay An Kình không tìm thấy Lâm Tuệ Nghi thì Vương Khôi Vĩ đã đánh cậu, nếu Trình Nghiêm không kịp thời can ngăn thì chắc An Kình đã bị Vương Khôi Vĩ đánh chết mất.
Nghe có người cần mình khám Triệu Vĩnh cũng xem như nhẹ bớt lữa giận trong lòng, anh xoay lưng đi theo Trình Nghiêm đến phòng An Kình.
Hai người rời đi, trong căn phòng chỉ còn lại mỗi Vương Khôi Vĩ, anh lặng im ngồi bên cạnh Lâm Tuệ Nghi.
Cẩn thận đặt tay lên vết thương trên trán cô, trong lòng không khỏi tự trách. Nếu anh không tức giận thì chắc giờ này Lâm Tuệ Nghi vẫn đang vui cười trước mặt anh như mọi ngày.
Thời gian cứ thế lặng lẽ chuyển xoay theo từng nhịp, đến lúc Lâm Tuệ Nghị giậc mình tĩnh dậy thì bình minh đã điểm hồng.
Vừa tĩnh đã nhìn thấy Vương Khôi Vĩ nằm bên cạnh, Lâm Tuệ Nghi liền xoay lưng về phía anh.
- Còn đau không? - Vương Khôi Vĩ ôn nhu nhìn tấm lưng nhỏ của Lâm Tuệ Nghi, anh vỗ về bên tai cô.
Đáp lời anh chỉ là tiếng thở nhẹ của Lâm Tuệ Nghi, cô hoàn toàn không có ý định trò chuyện cũng người này.
Vương Khôi Vĩ cứ nghĩ là do Lâm Tuệ Nghi vẫn chưa tĩnh nên thôi không hỏi, im lặng ngồi bên cạnh cô đến khi thấy đôi vai nhỏ đang nhẹ rung hoà cùng tiếng khóc của cô mới phát hoảng, anh vội vội vàng vàng đỡ Lâm Tuệ Nghi ngồi dậy.
- Em sao thế, có phải vết thương còn đau không? - Vương Khôi Vĩ khẩn trường nhìn xem có phải vết thương đang chảy máu không, thật mai đúng như lời Triệu Vĩnh nói. Vết thương không nghiêm trọng, băng bó cẩn thân là ổn nhưng sao cô gái nhỏ này cứ khóc mãi thế?
Vương Khôi Vĩ dịu dàng đưa tay lao đi dòng lệ nóng đang rơi trên má Lâm Tuệ Nghi.
- Sao lại khóc? - Câu từ phát ra thập phần ôn nhu, Vương Khôi Vĩ ở trước Lâm Tuệ Nghi vẫn luôn yêu thương như thế.
Tiếng khóc của Lâm Tuệ Nghi mỗi lúc một gia tăng.
Nhất thời bị tiếng khóc của Lâm Tuệ Nghi làm cho phát hoảng, Vương Khôi Vĩ máy móc vỗ về cô.
- Ngoan đừng khóc, nói tôi biết có phải em đang đau không? - Vương Khôi Vĩ anh, chuyện gì cũng có thể làm tốt nhưng sao đối mặt với nước mắt của Lâm Tuệ Nghi lại trở nên vụng về thế này.
- Vương Khôi Vĩ, sao anh có thể không nói gì đã mang đồ ném vào người tôi như thế? Anh có biết đêm qua tôi sợ đến thế nào không? - Lâm Tuệ Nghi uất ức nói trong tiếng khóc, cô đã phạm tội gì chứ? Chỉ là trốn ra ngoài vui chơi một chút vừa về anh đã mang cả một chiếc bình ném vào cô khiến cô sợ đến mức ngất đi.
Nhưng vừa sáng, anh đã dịu dàng đến thế. Rốt cuộc Vương Khôi Vĩ đối với cô là loại tình cảm gì chứ? Cô thật muốn hỏi anh, vì sao luôn miệng nói yêu thương cô nhưng cô vừa làm sai đã không thương tiếc gây thương tổn cho cô.
Hoá ra là Lâm Tuệ Nghi đang trách anh, Vương Khôi Vĩ miết mi tâm, chuyện này là do anh, người ném bình vào cô là anh nhưng anh hoàn toàn không cố ý, Vương Khôi Vĩ dịu dàng ôm lấy Lâm Tuệ Nghi, đôi tay thon dài vỗ nhẹ lên tấm lưng mỏng manh đang run lên kia.
- Đừng khóc, là tôi sai, tôi sai rồi. Tôi không nên ném đồ lung tung, không nêm tức giận, không nên làm em tổn thương, xin lỗi. - Vương Khôi Vĩ chợt giậc mình, bao lâu rồi anh không ủi an người khác dịu dàng như thế này, bao lâu rồi không nói từ "xin lỗi" như thế?
Lâm Tuệ Nghi cũng thôi không khóc, cô đưa đôi mắt còn ân ẩn nước nhìn Vương Khôi Vĩ, đôi mắt ấy như thấu suốt tâm tư của anh.
- Sao này đừng như thế, đừng tức giận, tôi không muốn thấy anh như thế, tôi rất lo - Chất giọng mềm mại, trong trẻo của cô tựa như dòng nước ấm hoà tan tâm tư Vương Khôi Vĩ.
Cô gái này, không phải giận dỗi vì bị anh tổn thương mà là đang lo lắng cho anh, là vị sợ anh tức giận mà khóc.
- Được rồi, không như thế nữa - Vương Khôi Vĩ nở nụ cười ôn nhu nhìn Lâm Tuệ Nghi, tay không chủ động mà đưa lên xoa đầu cô.
Đây là lần đầu tiên Lâm Tuệ Nghi nhìn thấy Vương Khôi Vĩ cười. Một nụ cười tự nhiên nhất, không phải là cái nhếch môi khinh thường hay cái cười khiu khích thường ngày.
Gương mặt Lâm Tuệ Nghi là đang vô cùng hưởng thụ cái xoa đầu này của Vương Khôi Vĩ. Nhìn anh bây giờ thật đẹp!