Bảo Bối! Đời Này Hãy Ở Cạnh Tôi

Chương 28: Đi Chơi thật Vui




Chương hai mươi tám : Đi chơi thật vui

- Tôi đến rồi này, chân bà còn đau không mà đi chơi? - Hàn Chỉ Diên vừa đến đã đập mạnh tay lên vai Lâm Tuệ Nghi, quan tâm vết thương ở chân cô.

Lâm Tuệ Nghi xoa xoa nơi bị Hàn Chỉ Diên đập mạnh, mài đẹp chau lại, giọng nói vốn êm dịu cũng bởi vì tức giận mà gắt gõng.

- Chỗ này đau hơn chân tôi đấy, tôi là con gái đó ông có thể nhẹ tay một chút không? - Lâm Tuệ Nghi thầm khóc trong lòng, cô có mỗi Hàn Chỉ Diên là bạn thân mà tên này cứ luôn đối đãi với cô thế đấy.

Hàn Chỉ Diên như nghe phải chuyện lạ, gương mặt lộ rõ sự kinh ngạc.

- Thật là con gái - Cậu đáp lại một câu làm cho Lâm Tuệ Nghi tức đến sắp chết. Với Hàn Chỉ Diên, cô hoàn toàn không phải là con gái. Thoạt nhìn Lâm Tuệ Nghi mỏng manh khiến người khác muốn bảo vệ là thế đấy nhưng tính cách của cô hoàn toàn trái ngược. Con người Lâm Tuệ Nghi vốn rắn rỗi, chuyện đau lòng cách mấy cũng sẽ một mình chịu đựng, âm thầm vượt qua. Không những thế, mỗi lúc Hàn Chỉ Diên gặp phải rắc rối đều là Lâm Tuệ Nghi giúp cậu giải quyết.

Lâm Tuệ Nghi bĩu môi, lắc đầu cũng chẳng buồn chấp nhất người này. Cậu ta thì có bao giờ xem cô là con gái chứ. Nhưng Lâm Tuệ Nghi cũng phải lên tiếng.

- Tuy không phải tuyệt sắc giai nhân nhưng tôi đây là con gái, con gái đấy nhé!

An Kình đứng một bên nghe Lâm Tuệ Nghi tranh cãi chuyện linh tinh với Hàn Chỉ Diên, cậu không nhịn được mà lên tiếng xem như đàn áp cuộc chiến này.

- Đừng cãi nữa, bao giờ thì đi - An Kình nóng lòng muốn đi chơi rồi. Cậu thích nhất là mấy trò chơi cảm giác mạnh trong công viên, cho dù chơi bao nhiêu lần đi nữa cũng không thấy chán.

Những người làm vệ sĩ như An Kình, mỗi ngày đều xem như đối mặt với nguy hiểm cũng là một loại cảm giác mạnh. Đa phần những ngày nghĩ họ đều tìm nơi yên tĩnh, bình lặng để giải toả nhưng với An Kình lại khác. Mỗi lúc muốn giảm áp lực cho bản thân, thứ cậu tìm đến sẽ là những trò chơi cảm giác mạnh.

Bị An Kình chen vào cuộc trò chuyện lại nghe cậu ấy nói đến chuyện đi chơi Hàn Chỉ Diên liền có phản ứng. Hàn Chỉ Diên liếc mắt nhìn An Kình.

- Ai cho anh đi cùng? - Hàn Chỉ Diên tỏ thái độ ngay lập tức, đã bảo không thích bị người khác giám sát mà sao Lâm Tuệ Nghi lại mang cái tên này theo. Nếu biết là thế thì cậu đã sớm ở nhà.

Lâm Tuệ Nghi biết rõ Hàn Chỉ Diên đang không thích chuyện gì nên cô khẽ cười ái ngại với An Kình rồi kéo Hàn Chỉ Diên sang chỗ khác, cô cẩn thân nói nhỏ vào tay cậu.

- Không cho theo thì biết làm sao? Một lúc nữa bọn mình đến công viên, ở đó đông người sẽ dễ cắt đuôi anh ta. Sau đó bọn mình sẽ đi chơi thoải mái - Nói hết lời Lâm Tuệ Nghi không quên ném cho Hàn Chỉ Diên một nụ cười ma mãnh. Cô tin chắc kế hoạch này của mình sẽ thành công.

Hàn Chỉ Diên xem như tin Lâm Tuệ Nghi một lần, cậu hậm hực ừ một tiếng.

Cả ba người đi xe buýt đến công viên trò chơi ở ngay trung tâm thành phố. Đây là khu trò chơi lớn nhất, hiện đại nhất của thành phố là điểm đến đầy hứa hẹn cho những bạn trẻ yêu thích những trò cảm giác mạnh.

Lần trước Lâm Tuệ Nghi đến đây cùng Vương Khôi Vĩ, có một vài trò cô muốn chơi nhưng không kịp chơi hết đã bị anh mang về nên lần này cô nhất định phải chơi cho bằng hết.

Lâm Tuệ Nghi phấn khích bao nhiêu thì hai người bên cạnh điềm tĩnh bấy nhiêu.

Lâu ngày mới có dịp đi chơi cùng Lâm Tuệ Nghi, Hàn Chỉ Diên đương nhiên thấy rất vui nhưng vì sự có mặt của An Kình mà niềm vui giảm đi vài phần.

Còn An Kình thì rất ít khi thể hiện cảm xúc bên ngoài nên cũng chẳng nhìn ra anh có vui hay không.

Lâm Tuệ Nghi phấn khích kéo hai người đến nhà ma. Nhận được vé liền đi vào bên trong, một khung cảnh tối tăm hiện lên, tiếng la hét tiếng khóc than càng tăng thêm sự phấn khích trong lòng Lâm Tuệ Nghi.

Cô đi nhà ma, một chút sợ cũng chẳng có vậy mà Hàn Chỉ Diên ở bên cạnh cứ luôn miệng la hét, tay chân thì toát hết mồ hồi.

- Bà nghĩ làm sao mà vào đó hả, không biết tôi sợ mà sao? - Vừa ra khỏi cổng nhà mà Hàn Chỉ Diên đã hét vào mặt Lâm Tuệ Nghi.

An Kình đứng bên cạng chẳng nói gì chỉ là lâu lâu ném cho Hàn Chỉ Diên ánh nhìn khinh bỉ. Đán ông con trai đi mấy cái trò trẻ con này mà cứ luôn miệng hét ầm lên.

Lâm Tuệ Nghi xem như không nghe thấy gì tiếp tục kéo tay Hàn Chỉ Diên đi. Nhân lúc An Kình không chú tâm mà lẫn vào dòng người đông đúc, dễ dàng thoát khỏi sự giám sát của An Kình.

Cả hai rời khỏi công viên giải trí đơn giản hơn nhưng gì Lâm Tuệ Nghi nghĩ. Họ tiếp tục đến một bờ hồ giữa thành phố, tuy ở đây không có trò chơi nhưng đổi lại là sự yên bình.

Đối với Lâm Tuệ Nghi ở đâu cũng có cái thú vui riêng của nó, cô yêu thích loại hình giải trí thanh nhã thế này. Có thể giữa thiên nhiên trong lành cùng bạn thân chuyện trò vui vẻ đã là quá đủ cho một tâm hồn.

Nhưng Hàn Chỉ Diên chẳng thể thoả mãn với chút niềm vui này, cậu ngồi bên cạnh Lâm Tuệ Nghi hết quơ tay rồi lại múa chân.

- Tưởng sẽ đến nơi thú vị nào không ngờ lại đến đây chẳng phù hợp với tôi gì cả - Hàn Chỉ Diên mở miệng đã trách Lâm Tuệ Nghi không biết lựa chọn.

Cô cũng hết cách với cái tên này.

- Định đi công viên chơi nhưng chắc giờ này An Kình đã lật hết cái công viên lên để tìm tôi, không đi được. Ở đây đi lát nữa đưa ông đi thưởng thức mĩ vị nhân gian - Lâm Tuệ Nghi cũng xem như có phần đồng tình với Hàn Chỉ Diên.

- Nhưng mà... rốt cuộc bà với cái tên đó có thù oán gì mà hứ cứ theo mãi thế? - Không nhịn được hoài nghi trong lòng Hàn Chỉ Diên đành hỏi Lâm Tuệ Nghi. Thực ra từ lúc cô mất tích mấy hôm quay trở lại trường học cậu đã thấy có chuyện không đúng.

Lâm Tuệ Nghi vừa đi học đã bảo tìm được chỗ làm tốt phải ở lại nhà chủ rồi bảo chủ của cô đối đãi với người làm rất tốt nên luôn cho xe đưa đón cuối cùng là đến bọn người luôn theo cô. Sâu chuổi tất cả lại, thật thấy Lâm Tuệ Nghi có điều bất thường.

Nhắc đến chuyện này Lâm Tuệ Nghi thể hiện một nổi bi ai lớn. Cô nào muốn bị người ta theo sau, cũng chẳng làm gì nên tội. Chỉ vì Vương Khôi Vĩ quá đa nghi luôn cảm thấy xung quanh cô đều có nguy hiểm nên mới thành ra thế này.

Lâm Tuệ Nghi lưỡng lự một lúc mới nói với Hàn Chỉ Diên.

- Tôi thiếu nợ người ta - Lâm Tuệ Nghi không thể nói sự thật cho Hàn Chỉ Diên nghe nên chỉ có thế nói một nữa sự thật. Dù gì cũng là cô thiếu nợ Vương Khôi Vĩ.

Hàn Chỉ Diên xem như không để tâm đến vì suy cho cùng đó là vấn đề cá nhân của riêng Lâm Tuệ Nghi, cậu có thân cách mấy cũng chẳng tiện xen vào.

Trong khi cả Hàn Chỉ Diên và Lâm Tuệ Nghi đều đang vui vẻ ăn uống thưởng thức cuộc sống thì An Kình lại chạy vòng hết cả khu công viên rộng lớn để tìm Lâm Tuệ Nghi. Tìm đến mức chân cũng mỏi An Kình đành đến công ty JK báo cáo tình hình và nhận trách nhiệm về mình.

An Kình có nghĩ cũng chẳng nghĩ đến việc sẽ bị Lâm Tuệ Nghi thuần khiết đáng yêu lừa như thế.

Vừa nghe đến việc Lâm Tuệ Nghi rời khỏi tầm kiểm soát của vệ sĩ Vương Khôi Vĩ đã kích động đến mức không khống chế được bản thân mà vung nắm đấm về phía An Kình. Cũng mai là có Trình Nghiêm ngăn cản

Sau khi bình tĩnh lại Vương Khôi Vĩ liền phát lệnh tập trung vệ sĩ đi tìm Lâm Tuệ Nghi. Những lúc này anh thật hối hận vì trước đây không nghĩ đến việc mua cho Lâm Tuệ Nghi một chiếc di động, chỉ cần biết cô bình an thôi cũng đủ rồi.

Lại nghĩ đến việc có thể Lâm Tuệ Nghi đã quay trở về biệt thự, Vương Khôi Vĩ liền đánh xe trở về nhưng người trong nhà đều bảo không thấy cô quay về.

Lúc này đây Vương Khôi Vĩ có cảm tưởng như sức chịu đựng của mình đã sắp vượt giới hạn. Anh thật không dám hình dung đến Lâm Tuệ Nghi đang phải đối mặt với nguy hiểm.

- Trình Nghiêm, có khi nào là ông ấy... - Người có thể khiến Lâm Tuệ Nghi mất tích cũng chỉ có một và người có thể tổn hại cô cũng chỉ có thể là cha anh.

Trình Nghiêm hiểu ý tứ trong câu nói của Vương Khôi Vĩ.

- Không phải, người của chúng ta vẫn luôn theo dõi ông ấy. Gần đây không thấy có gì bất thường.

Vương Khôi Vĩ phần nào đã an tâm hơn, chỉ cần không phải cha anh thì ai anh cũng có thể ra tay.

- Năm giờ chiều nếu không tìm thấy Lâm Tuệ Nghi thì bảo bọn họ đến Vương gia tìm người, không tìm được thì đừng trở về - Vương Khôi Vĩ lạnh nhạt buông lệnh rồi bước lên tầng, lặng người trong phòng sách chờ hoàng hôn buông.

Lâm Tuệ Nghi vui chơi đủ rồi, ăn uống, trò chuyện đủ rồi liền tạm biệt Hàn Chỉ Diên.

Bây giờ chỉ mới bốn giờ, chắc hẳn Vương Khôi Vĩ chưa về nhà. Lâm Tuệ Nghi bắt xe trở về với tâm trạng vui vẻ, cô không hề biết đến chuyện có người nào đó đang vì mình mà lo lắng đến sắp phát cuồng.

Lâm Tuệ Nghi vừa bước vào cổng chính đã bị Trình Nghiêm kéo tay hướng đến phòng sách của Vương Khôi Vĩ.

- Em đi đâu? - Cường điệu trong câu nói không giấu nổi sự tức giận cùng lo lắng của Trình Nghiêm. Nhưng nhìn thấy Lâm Tuệ Nghi không sao trong lòng Trình Nghiêm cũng nhẹ nhàng.

Cảm thấy có điều bất thường, Lâm Tuệ Nghi ngờ vực.

- Anh... không phải mọi người biết hết rồi chứ? An Kình nói cho Vương Khôi Vĩ mọi chuyện rồi? - Lâm Tuệ Nghi không ngừng khóc than trong lòng. Lần này xem
như cô tiêu rồi, sẽ chết oanh liệt dưới tay Vương Khôi Vĩ.

Đến trước cửa phòng sách, Trình Nghiêm không thương tiếc đẩy Lâm Tuệ Nghi về phía trước.

- Vào đi, vào mà xin tội với cậu ấy. Cũng vì lo cho em mà cả ngày hôm nay cậu ấy cứ nhốt mình trong phòng, đến ăn cũng chẳng màn.

Trình Nghiêm nói rồi lạnh lùng xoay lưng đi.

Lâm Tuệ Nghi tuyệt vọng nhìn theo bóng lưng Trình Nghiêm, lần này cô thật sự tiêu rồi đến cả anh trai tốt cũng không đứng về phía cô. Lâm Tuệ Nghi cẩn thân đẩy cửa cố không phát ra tiếng động.

Rèm cửa cũng bị Vương Khôi Vĩ kéo lại, căn phòng như chiềm ngập trong bóng tối và sự tĩnh lặng.

Nhận thấy có người vào phòng, cứ ngỡ là Trình Nghiêm, Vương Khôi Vĩ tức giận cầm lấy chiếc bình gốm sứ ở gần đấy ném về phía cửa.

- Ra ngoài, đến khi nào tìm được cô ấy hãy vào gặp tôi.

Ngoài tiếng nói và hơi thở lạnh lùng của Vương Khôi Vĩ chỉ còn tiếng vỡ vụng của chiếc bình gốm