Vết thương trên trán vừa được Triệu Vĩnh tháo băng Lâm Tuệ Nghi đã chạy khắp nhà tìm An Kình.
Nhưng mà con người này ngoài việc làm vệ sĩ giỏi ra thì cũng rất biết cách chơi trốn tìm. Cả ngày Lâm Tuệ Nghi đều lén lút canh trước cửa phòng An Kình nhưng hơn một tuần nay cô không hề nhìn thấy cậu dù chỉ một lần.
Cho dù có hỏi những người giúp việc trong nhà đi chăng nữa cũng chẳng thể nghe được rốt cuộc An Kình đang ở đâu.
Lâm Tuệ Nghi đơn giản chỉ là muốn tìm An Kình để nói lời xin lỗi nhưng sao khó thế chẳng biết. Từ việc lần trước, cô thật sự thấy ái nái trong lòng.
Lâm Tuệ Nghi đang ngồi ở vườn hoa phía sau biệt thư, ngẫn ngơ suy nghĩ xem làm cách nào để tìm được An Kình. Nhưng còn chưa nghĩ ra đã thấy An Kình thong dong bước đi, xem ra cậu không nhìn thấy cô. Lâm Tuệ Nghi như tìm được thứ mình yêu thích, vừa thấy người đã vui cười chạy tới.
Trái với thái độ thân thiết của Lâm Tuệ Nghi, An Kình vừa nhìn thấy cô đã lạnh mặc quay đi cố ý tránh va chạm.
Lâm Tuệ Nghi như nhìn ra được điểm khác lạ liền chạy lên dang rộng hai tay chắn trước lối đi của An Kình.
- Sao anh tránh mặt tôi? - Lâm Tuệ Nghi ngờ vực hỏi, con người An Kình trước giờ vẫn luôn thân thiện, cái gì cũng tìm cô chia sẻ, cả hai xem như đã là bạn nhưng thái độ vừa rồi của cậu rõ ràng là cố ý lờ đi. Lâm Tuệ Nghi không ngốc đến độ không biết lý do vì sao người ta tránh mặt mình. Đó chẳng phải việc, cô không giữ lời tự ý bỏ An Kình ở lại công viên rồi âm thầm vui chơi hưởng thụ cùng Hàn Chỉ Diên sao? Chỉ là Lâm Tuệ Nghi muốn chính miệng An Kình xác nhận rằng bản thân cậu ấy đang tức giận.
Ngoài cái vẻ mặt hờ hửng ra thì An Kình chẳng buồn đáp lại Lâm Tuệ Nghi một câu, cậu lẳng lặng lách người sang một bên rồi cứ thế bước đi. Từ việc lần trước An Kình thật sự vô cùng tức giận, cũng rất để tâm đến chuyện mình bị Lâm Tuệ Nghi lừa. Cũng vì cô mà cậu bị Vương Khôi Vĩ đánh đến suýt nữa thì mất mạng vậy mà cô thản nhiên như không biết gì cứ thế chạy đến tìm cậu.
Bị An Kình xem mình như không khí Lâm Tuệ Nghi thật sự tủi thân. Đúng là An Kình đang rất giận nhưng có cần chắc nhặt vậy không? Chỉ là cô không giữ lời hứa, không cho cậu cùng đi chơi vậy mà người này lại làm như không quen biết cô.
Lâm Tuệ Nghi chạy theo nói lý với An Kình.
- Tôi chỉ lừa anh có một lần, chuyện cũng chẳng đáng gì? Nhưng sao anh lại tỏ thái độ với tôi, không muốn xem tôi là bạn nữa - Lâm Tuệ Nghi tủi thân, cúi đầu nói lí nhí.
Một cậu "chỉ lừa anh" của Lâm Tuệ Nghi đã đủ để chọc An Kình tức giận. Cậu thở dài.
- Chỉ lừa thôi sao? Cô có biết vì cô mà tôi suýt không giữ được cái mạng này không? - An Kình bất mãn vô cùng, con người Lâm Tuệ Nghi sao có thể vô tâm vô tính như thế chứ?
Nghe An Kình nói, gương mặt nhỏ hồng hào của Lâm Tuệ Nghi liền thể hiện vô cùng khó tin. Cô đưa tay đánh vào vai An Kình một cái, rồi lại cười tươi.
- Lại đùa, chẳng lẽ anh tức giận đến mức lên máu mà chết sao? Thôi đừng giận tôi nữa, tôi hứa hôm khác sẽ cùng anh đi hết công viên giải trí được không?
Bị Lâm Tuệ Nghi đánh vào vai An Kình khẽ chau mày. Cái thái độ này, cách nói chuyện này có lẽ là Lâm Tuệ Nghi chưa biết chuyện cậu bị Vương Khôi Vĩ dạy bảo ra sao. Nhìn thấy dáng vẻ này của Lâm Tuệ Nghi, cậu cũng chẳng thể giận được.
- Không phải lên máu chết mà là bị đánh đến chết - An Kình ngồi xuống ghế đá gần đó, than vãn cùng Lâm Tuệ Nghi.
- Sao lại bị đánh, không lẽ hôm đó anh biết mình bị lừa nhất thời tức giận nên chạy đi sinh sự rồi bị người ta đánh? - Nghe đến chuyện An Kình bị đánh Lâm Tuệ Nghi cũng bắt đầu lúng túng.
Nếu như lời Lâm Tuệ Nghi nói thì tốt rồi chỉ có đều người đánh cậu lại là thiếu gia. An Kình đã từng hứa với mình cho dù là ai cậu cũng có thể ra tay nhưng tuyệt đối không động thủ với thiếu gia - người có ơn với cậu.
- Là thiếu gia đánh - An Kình bình ổn kể lại mọi chuyện cho Lâm Tuệ Nghi nghe. Sở dĩ mấy hôm nay cô không tìm được cậu là vì cậu bị Vương Khôi Vĩ đánh đến chẳng thể bước xuống giường. Trong câu nói trước sau đều không có ý trách cứ gì Vương Khôi Vĩ, An Kình vẫn luôn tự trách bản thân vì đã lơ là nhiệm vụ mà Vương Khôi Vĩ giao phó.
Nghe An Kình kể lại toàn bộ câu chuyện mà trong lòng Lâm Tuệ Nghi thấy khó chịu vô cùng. Tất cả những chuyện không hay này đều vì bản tính mê chơi của cô mà ra. Nếu cô không tự ý rời khỏi tầm kiểm soát của An Kình thì chắc cậu ấy đã không bị phạt như thế. Nếu cô hỏi qua ý kiến của Vương Khôi Vĩ hoặc là trong lúc đi chơi cố ý mượn di động của Hàn Chỉ Diên gọi báo cho anh biết thì chắc anh đã không lo lắng, không tức giận đến mức gây hại cho người của mình.
- Tôi xin lỗi, thành thật xin lỗi anh, An Kình! - Lâm Tuệ Nghi cúi đầu, đến liếc nhìn cũng chẳng dám.
An Kình cũng thôi không trách gì Lâm Tuệ Nghi dù gì cô cũng là cô gái mười chín tuổi, con vô tư lắm! Chuyện lần đó một phần là lỗi của cậu nếu cậu không lơ là thì Lâm Tuệ Nghi cũng chẳng thể thoát khỏi dễ dàng như vậy. An Kình lắc lắc tay.
- Đừng xin lỗi tôi, người cô nên xin lỗi là thiếu gia đấy. Cậu ấy mới là người phiền lòng nhất.
Lâm Tuệ Nghi mím môi, đưa mắt nhìn An Kình. Chuyện này, cô cũng có thể ý thức được, lần trước vừa mới quay trở về nhà Lâm Tuệ Nghi đã bị Trình Nghiêm dạy bảo lại nghe anh nói phải xin lỗi Vương Khôi Vĩ. Nhưng Lâm Tuệ Nghi nghĩ mãi cũng chẳng tìm ra cách xin lỗi nào hay cả, vốn định đến sinh nhật sẽ vừa chúc mừng vừa xin lỗi luôn nhưng xem ra cô nên xin lỗi trước vẫn hơn.
- Tôi nên làm gì để chuộc lỗi với anh ấy đây? Hay tôi làm một phần cơn trưa sau đó tự mình mang đến công ty cho anh ấy được không như vậy sẽ biểu đạt được thành ý hơn - Lâm Tuệ Nghi hào hứng nghĩ xem mình nên làm gì để Vương Khôi Vĩ hài lòng.
An Kình ngồi bên cạnh không ngừng thở dài, cái gì mà cơm trưa, lần trước cô nấu ăn đến mức thiếu gia của cậu suýt nữa thì chẳng thể sống nổi bây giờ lại muốn làm đến món gì nữa đây.
- Hay cô đừng xin lỗi nữa, thiếu gia hiểu tấm lòng của cô mà - An Kình cam đoan với Lâm Tuệ Nghi, xem như lần này cậu đã cứu Vương Khôi Vĩ một mạng từ thức ăn của Lâm Tuệ Nghi.
Cô liếc nhìn An Kình với ánh mắt không hài lòng.
- Nè, đừng có mà ở đó xem thường tài nghệ của tôi nha! Lần trước là do không biết Vương Khôi Vĩ bị dị ứng với tôm nên mới thành ra thế. Vả lại, tuy là tôi không biết nấu nhiều muốn ngon nhưng cũng có một vài món tửu đó biết không? - Lâm Tuệ Nghi khoang trương trước mặt An Kình rồi lại vỗ vỗ lên vai cậu mấy cái ý bảo cậu hãy yên tâm sau đó chạy đi mất.
Lâm Tuệ Nghi chạy vào bếp làm loạn cả buổi sáng cuối cùng cũng hoàn thành xong cơm xin lỗi đặt biệt của mình.
Chuẩn bị mọi thứ chu đáo Lâm Tuệ Nghi liền ra ngoài bắt taxi đến nơi làm việc của Vương Khôi Vĩ nhưng mà taxi ở trong khu nhà giàu thật khó bắt nha! Cô đứng cả nữa ngày trời mà chẳng thấy bóng dáng chiếc taxi nào đành phải quay vào trong làm phiền An Kình một chuyến.
Người này cũng rất nhiệt tình chờ cô đi vào bên trong công ty JK rồi mới chiệu quay trở về.
Lâm Tuệ Nghi cầm hộp cơm trên tay, vui vẻ bước đến bàn lễ tân chào hỏi.
- Chị ơi cho em hỏi - Lâm Tuệ Nghi nhỏ giọng, lịch sự hỏi chị lễ tân xinh đẹp.
Cô gái ở bàn lễ tân cũng rất có cảm tình với Lâm Tuệ Nghi từ câu chào đầu tiên. Bởi những người đến đây, trước giờ đều dùng âm điệu đạm nhạt, ra lệnh đại loại như cho tôi gặp ai đó chưa bao giờ có người nhỏ nhẹ điềm nhiên chào hỏi như thế.
- Em muốn hỏi gì?
- Chị có thể cho em biết phòng làm việc của Vương Khôi Vĩ được không? - Lâm Tuệ Nghi ái ngại, lần trước cô có đến đây nhưng vì mãi chiêm ngưỡng công ty sang trọng của Vương Khôi Vĩ mà không chú ý xem phòng của anh ở tầng bao nhiêu. Vừa rồi cô lại quên không hỏi An Kình nên đành đến bàn lễ tân.
Cô gái ở bàn lễ tân vừa nghe Lâm Tuệ Nghi nhắc đến cái tên Vương Khôi Vĩ thì liền ngạc nhiên.
- Em tìm ai cơ?
- Là Vương... ý em là Vương tổng đó ạ - Lâm Tuệ Nghi chỉnh lại lời nói của mình. Dù gì đây cũng là ở công ty cô không nên gọi thẳng tên anh được.
- Em có hẹn trước không? - Mặc dù rất thích Lâm Tuệ Nghi nhưng cô gái ở bàn lễ tân không thể làm trái qui định, tự ý cho Lâm Tuệ Nghi vào được.
Lâm Tuệ Nghi lúng túng, cái gì mà hẹn trước chứ? Cô có phải đối tác gì của anh đâu chỉ là muốn mang cơm đến thôi làm gì có chuyện xin hẹn trước.
- Em không... hay chị bảo Vương tổng có Lâm Tuệ Nghi đến tìm, anh ấy sẽ biết mà.
Cô gái cười gượng gạo rồi nhấc điện thoại gọi cho Vương Khôi Vĩ. Lại không quên đưa mắt đánh giá Lâm Tuệ Nghi, chắc lại là người của công ty nào đến xin góp vốn đây mà.
Sau khi nhận được lệnh cô gái liền lịch sự đưa Lâm Tuệ Nghi lên phòng làm việc của Vương Khôi Vĩ.
- Cảm phiền em ngồi đợi ở đây, Vương tổng vẫn đang họp - Nói xong cô gái liền rời đi, hoá ra cô em gái đáng yêu này là người được Vương tổng cưng chiều mà đồng nghiệp vẫn hay nhắc với cô. Lần trước vì bận việc gia đình nên cô phải xin nghỉ một hôm, lại đúng lúc Vương tổng mang bảo bối đến công ty. Nghe mọi người chuyền tai nhau mà cô không ngừng hối tiếc trong lòng, hôm nay xem
như mai mắn được nhìn thấy người phụ nữ của Vương tổng nổi tiếng lãnh đạm, khó chìu của mình.