Hôm nay Lâm Tuệ Nghi đặc biệt dậy sớm, tâm trạng vô cùng hào hứng.
Vốn định đến khi nào chân cô được Triệu Vĩnh bảo không còn gì bất ổn nữa mới đi chơi cùng Hàn Chỉ Diên. Nhưng Lâm Tuệ Nghi chính là không kìm lòng được cứ muốn đi chơi ngay.
Thật mai là chân cô không còn đau nữa thế là vừa sáng đã chạy đến phòng Trình Nghiêm náo một trận.
- Lâm Tuệ Nghi, em là muốn anh giúp gì? Vừa sáng đã ồn ào, anh phải ngủ đó biết không? - Sau một lúc bị Lâm Tuệ Nghi lôi kéo khỏi chăn bông. Trình Nghiêm nhất thời không vui, anh xoa xoa quả đầu rối của mình, không ý tứ ngáp một cái rõ dài rồi dùng chất giọng khàn khàn còn say ngủ nói với Lâm Tuệ Nghi.
Cô ngồi bên cạnh, khuôn mặt không khỏi lộ vẻ thất vọng. Anh trai trong tưởng tượng của cô không có một mặc thế này. Trình Nghiêm mà cô biết vẫn luôn là người nhã nhặn, trong mắt cô Trình Nghiêm chính là người anh hoàn mĩ nhất.
Lâm Tuệ Nghi bĩu môi.
- Anh mau chỉnh lại bộ dạng của mình đi nếu để người khác nhìn thấy thì rất mất hình tượng - Lâm Tuệ Nghi thở dài, giấc mộng hoàn mĩ của cô cũng bởi vì khoảnh khắc này mà tan biến thành bọt biển.
Trình Nghiêm cũng rất rõ bộ dạng của mình bây giờ rất doạ người. Thật mai hôm qua bỗng dưng lại muốn mặc đồ ngủ kín đáo nếu cứ theo phong cách thời trang ngủ mát mẽ như mọi ngày thì chẳng phải là mất sạch trong tay cô em gái này không?
Đứa em gái này của anh thật còn nhiều điểm thiếu sót, nhiều lúc Trình Nghiêm chẳng rõ Lâm Tuệ Nghi có ý thức được việc mình là con gái không? Sao cứ thích vào phòng đàn ông con trai thế không biết. Lại nhớ đến Hàn Chỉ Diên, ai cho phép cô thân thiết với cậu ấy thế?
- Mặc dù anh là anh trai của em nhưng em không được tự ý vào phòng anh biết không? - Trình Nghiêm nghiêm giọng chỉnh Lâm Tuệ Nghi.
- Em không có tự ý, vừa rồi em gõ cửa anh bảo vào đi kia mà - Lâm Tuệ Nghi chóp chóp mắt, gương mặt vô cùng uất ức. Vừa rồi chẳng phải anh bảo cô vào sao? Bây giờ lại lớn tiếng.
Trình Nghiêm lắc đầu, ngoài Vương Khôi Vĩ ra thì chắc chỉ có Lâm Tuệ Nghi mới có thể gây khó cho anh. Trình Nghiêm uể oải xoay lưng vào phòng tắm.
- Xem như em tài giỏi, cái gì nói cũng được, muốn anh giúp gì mau nói đi.
- Anh cho em mượn điện thoại một lúc được không? - Lâm Tuệ Nghi đứng bên ngoài cửa phòng tắm nói vọng vào bên trong.
Cứ tưởng là chuyện gì, mượn điện thoại thôi mà cứ phải lôi anh dậy như thế đấy. Trình Nghiêm lại thở dài một tiếng.
- Điện thoại trên bàn đấy, em dùng đi.
Được cho phép Lâm Tuệ Nghi như chú sóc nhỏ nhảy đến nơi đặc điện thoại. Thao tác nhanh nhẹn soạn tin nhắn gửi cho một dãy số quen thuộc rồi nhanh chóng xoá tin sau đó chạy biến khỏi phòng Trình Nghiêm.
Bước đến phòng ăn liền chạm phải Vương Khôi Vĩ, biễu hiện của Lâm Tuệ Nghi đều rất bình thường nhưng trong lòng vẫn còn để tâm đến chuyện cô Tiểu Lam nào đấy, thật sự rất muốn biết giữa Vương Khôi Vĩ và cô gái ấy là loại quan hệ gì mà mỗi khi nhắc đến tên người này Lâm Tuệ Nghi nhận thấy đâu đó một sự yêu thương vô hình ở Vương Khôi Vĩ.
- Hôm nay em có học không? - Vương Khôi Vĩ là người mở lời trước, sợ cô gái ngốc này còn giận nên cứ muốn tìm chuyện gì đấy mà nói nhưng nghĩ mãi cũng chỉ biết hỏi chuyện học.
Lâm Tuệ Nghi lười trả lời, cô tròn mắt nhìn anh rồi gật đầu. Do tuần vừa rồi khoá của cô đã làm một số kiểm tra nên tuần này xem như cho nghĩ để giảm căng thẳng nên không có tiết. Nhưng phải đi chơi với Hàn Chỉ Diên nên Lâm Tuệ Nghi quyết định nói dối một lần. Lâm Tuệ Nghi thừa nhận đây là lần đầu tiên cô nói dối với Vương Khôi Vĩ. Ngày còn bé, Lâm Tuệ Nghi trẻ con đôi lúc nói dối mẹ để được ở trường chơi thêm một chút, lúc đấy cảm thấy nói dối rất đơn giản. Nhưng sao bây giờ lại chẳng đủ tự tin để nói dối Vương Khôi Vĩ, bản thân cứ luôn sợ anh phát hiện ra.
- Tôi đưa em đi - Nói rồi Vương Khôi Vĩ mới cảm thấy câu này của mình quá thừa thải rồi. Mỗi ngày không phải anh cùng Trình Nghiêm đưa cô đến trường sao? Nhìn thấy cô bước vào cổng trường rồi mới an tâm rời đi. Vương Khôi Vĩ tự cười trong lòng, cũng chính vì người con gái này mà anh trở nên thất thần như thế đấy.
- Chân em còn đau không? - Nhớ đến vết thương ở chân cô Vương Khôi Vĩ là đang rất quan tâm đến. Anh lo lắng là thế nhưng Lâm Tuệ Nghi cũng chỉ điềm nhiên lắc đầu rồi tiếp tục bữa sáng.
Lâm Tuệ Nghi chẳng dám nói câu nào, cô nghe hỏi nếu không gật đầu thì cũng lắc đầu rồi lại cậm cuội vào đĩa trứng của mình chẳng dám ngước nhìn Vương Khôi Vĩ.
Hành động này của cô là trốn tránh lại bị Vương Khôi Vĩ biến thành cô đang giận dỗi. Nghĩ một lúc anh đành dịu giọng, đáp ứng yêu cầu của Lâm Tuệ Nghi.
- Xem như là lần đầu cũng là lần cuối tôi cho phép mỗi An Kình theo bảo vệ em, ngoài cậu ta sẽ không có ai nữa. - Vương Khôi Vĩ vừa thưởng thức tách cà phê vừa ung dung thoả hiệp. Xem như lần này anh thua trước sự giận dỗi trẻ con này của cô vậy.
Nhất thời kích động đến cả nĩa cầm trên tay cũng bị Lâm Tuệ Nghi đánh rơi xuống sàn. Thanh âm chạm nhau giữa chiếc nĩa và sàn nhà hoà cùng nhịp đập vui sướng trong lòng tạo nên một loại tươi mới cho ngày dài của cô.
Khoảnh khắc chờ đợi bấy lâu cuối cùng cũng đến, Lâm Tuệ Nghi thật muốn hét lên "được một ngày tự do rồi". Thật ra cô vẫn bị An Kình giám sát nhưng đối với cô cậu ấy là người rất dễ đối phó. Con người đó nhìn bề ngoài cao to, lúc làm việc cũng rất nghiêm túc nhưng vốn rất ham chơi chẳng khác gì cô. Chỉ cần một chút kích thích, tìm được niềm vui liền không màng tới công việc.
Lâm Tuệ Nghi cười híp cả mắt đưa tay tạo hình trái tim hướng về phía Vương Khôi Vĩ.
- Vương Khôi Vĩ à có ai bảo anh đáng yêu chưa? Anh chính là siêu cấp đáng yêu - Được một chút lợi Lâm Tuệ Nghi đã không ngớt lời khen ngợi Vương Khôi Vĩ. Nhìn cô bây giờ chẳng ai nghĩ đến bộ dạng lúc cô nói xấu Vương Khôi Vĩ.
Anh miết miết mi tâm, cô gái này thay đổi như vũ bảo vậy. Vừa rồi còn ủ rủ chẳng buồn nói chuyện cùng anh còn giờ thì vui cười tân bóc anh lên tận trời xanh.
Rốt cuộc cô đang nghĩ gì mà cứ muốn anh giảm bớt vệ sĩ bên cạnh, anh đều không biết. Nhưng chỉ cần cô vui vẻ như thế thôi đã là một loại đãi ngộ tốt với anh.
Do hôm nay chỉ mỗi An Kình nhận nhiệm vụ bảo vệ Lâm Tuệ Nghi nên cậu được phép đi cùng xe với họ.
Trên đường đi Lâm Tuệ Nghi vẫn luôn thao thao bất tuyệt những câu khó hiểu đại loại như "Hôm nay nhất định sẽ rất vui" hoặc "Vương Khôi Vĩ, tôi sẽ về đúng giờ mà anh đừng lo".
Vương Khôi Vĩ ngồi bên cạnh bởi vì bị tác động mà không thể tập trung xem tài liệu. Không chịu được anh đành buông tài liệu xuống xoay sang nói với Lâm Tuệ Nghi bằng âm điệu băng lạnh.
- Em đang muốn làm gì? Không thể im lặng một lúc sao?
Vương Khôi Vĩ vừa dứt lời, Trình Nghiêm ngồi ở ghế lái cũng không cam tâm mà lên tiếng.
- Bộ dạng của em giống người chuẩn bị được đi chơi hơn đi học đó - Trình Nghiêm như cười như không nói với Lâm Tuệ Nghi.
Cô tròn mắt nhìn Trình Nghiêm, không phải anh biết hết rồi chứ? Không thể nào, vừa rồi khi nhắn cho Hàn Chỉ Diên cô đã xoá hết nội dung tin rồi.
Xe vừa đến trường Lâm Tuệ Nghi đã kéo tay An Kình đi nhưng lại bị Vương Khôi Vĩ kéo lại dặn dò An Kình một số điều phải chú tâm đến sau đó mới an tâm rời đi.
Đợi xe Vương Khôi Vĩ rời đi Lâm Tuệ Nghi huých huých vào vai An Kình mấy cái.
- Này, anh có muốn đi chơi không? - Lâm Tuệ Nghi chăm chú quan sát phản ứng của An Kình.
Rõ ràng là rất thích nhưng cậu lại lắc đầu.
- Hôm nay tôi không có học định sẽ đi công viên trò chơi rồi đi ăn uống gì đấy sau đó đến một số nơi có cảnh đẹp thưởng thức thiên nhiên, không đi thì tiết quá! - Lâm Tuệ Nghi khoanh tay trước ngực lại bày ra vẻ mặc nuối tiếc cuộc sống.
Lại thêm một loạt ý tưởng vui chơi của cô nữa thật hấp dẫn người khác nhưng An Kình một lần nữa lạnh mặc lắc đầu.
- Thiếu gia sẽ biết cô trốn học, cậu ấy nhất định sẽ phạt - An Kình muốn đi lắm chứ nhưng lại sợ Vương Khôi Vĩ trách phạt.
Nguyên nhân mấu chốt là đây, Lâm Tuệ Nghi lắc đầu ngao ngán.
- Anh không nói tôi không nói thì làm sao Vương Khôi Vĩ biết. Mà nếu biết thì đã sao, tôi sẽ chịu hết mọi hình phạt giúp anh. Công việc này của anh cũng xem như là vất vả, có mấy ngày nghĩ đâu chứ, có cơ hội thì hãy đi chơi một lần cho thoải mái.
Cảm thấy Lâm Tuệ Nghi nói không sai lại thêm câu nói cam đoan chịu mọi hình phạt của cô. An Kình xem như tin cô một lần, vốn đang lưỡng lự liền gật đầu nhanh chóng.