Bảo Bối! Đời Này Hãy Ở Cạnh Tôi

Chương 24: Anh Ây Là Chủ Nợ




Kết thúc buổi học, như mọi ngày Lâm Tuệ Nghi vừa bước chân ra khỏi cổng trường đã có vệ sĩ đến đón. Nhưng lần này cô không trực tiếp trở về biệt thự của Vương Khôi Vĩ mà nhẹ giọng phiền tài xế lái thêm một đoạn đưa cô đến trước công ty The Sun.

Do Lâm Tuệ Nghi giành được giải quán quân trong cuộc thi tuyển chọn lần này nên cô được đặt cách trở thành nhân viên chính thức của The Sun. Lần này đến là để thoả thuận hợp đồng việc làm và cả việc nghe phổ biến về công việc của cô trong bộ phận thiết kế của công ty.

Lâm Tuệ Nghi bước xuống xe, cô khẽ cúi thấp đầu nói với vệ sĩ trong xe bằng giọng ái ngại.

- Phiền mọi người chờ tôi một lúc - Trước đây, lần đầu tiên tiếp xúc với nhau Lâm Tuệ Nghi thật sự rất sợ bọn họ. Nhưng lâu dần cũng sinh tình cảm, trao đổi với họ nhiều hơn và cũng đã hiểu đôi chút về công việc của vệ sĩ.

Còn vệ sĩ được sắp xếp bảo vệ Lâm Tuê Nghi cũng dần đối đãi ôn hoà với cô hơn. Họ gật đầu ý bảo cô hãy đi làm việc của mình, nhiệm vụ của họ chính là chờ đợi và luôn đảm bảo an toàn cho cô.

Lâm Tuệ Nghi khẽ cười rồi bước nhanh vào đại sảnh công ty. Sau một lúc trao đổi với lễ tân thì Lâm Tuệ Nghi được đưa lên tầng mười chín của công ty. Đứng trước cửa phòng tổng giám đốc, Lâm Tuệ Nghi không tránh khỏi hồi hợp, sợ mình biểu hiện không tốt ngay lần đầu tiên gặp mặt sẽ ảnh hưởng đến cách nhìn nhận của cấp trên về năng lực của mình. Cô vuốt ngực mình cố hít thở thật đều, trấn tĩnh lại tinh thần.

Lâm Tuệ Nghi gõ nhẹ vào cửa bên trong liền truyền đến giọng nói đầy vui vẻ.

- Vào đi

Nhận được lời chấp thuận Lâm Tuệ Nghi từ tốn đẩy cửa bước vào trong. Nhìn một lúc chẳng thấy người đâu chỉ thấy chiếc ghế tựa đang dần dần chuyển động. Tiếp sau là khuôn mặt quen thuộc của Tiêu Thiên, đôi môi không quên nở nụ cười cợt nhã như lần đầu tiên gặp mặt.

- Em gái nhỏ, mình lại gặp nhau rồi - Tiêu Thiên nhúng vai ra vẻ bất đắc dĩ, anh đứng lên bước về phía Lâm Tuệ Nghi.

- Không... không lẽ anh đây chính là... - Lâm Tuệ Nghi tám chín phần đoán được người này có chức vụ gì chỉ là không ngờ. Một người mang dáng dấp đại thiếu gia ăn chơi lại đủ bản lĩnh ghánh vác cả một The Sun vang danh trên mọi mặt trận thời trang.

- Chẳng lẽ em gái không để tâm đến danh thiếp anh đưa hôm trước. Hay là cái tên ôn thần đó nhân lúc em chưa xem đã nhanh chóng tịch thu rồi - Tiêu Thiên cảm thấy xác suất xảy ra ở vế sau nhiều hơn vế trước. Ai anh không rõ chứ Vương Khôi Vĩ thì rất tường tận, người này xưa nay vẫn luôn duy trì cách làm việc cưỡng chế thế đấy. Cái gì không thích nhất định sẽ mang tiêu huỷ, cái gì nhắm trúng rồi thì ngay lập tức phong ấn.

Lâm Tuệ Nghi nghệch mặt ra cả nữa ngày mới hoàn hồn, chỉ mới gặp hai lần sau vị này lại có thể nói chuyện với cô thân thiết thế, chẳng ra dáng ông chủ đang bàn giao công việc với nhân viên gì cả.

- Thật ngại quá Tiêu tổng, hôm qua vẫn chưa có dịp chào hỏi đường hoàn. Tôi tên Lâm Tuệ Nghi là nhân viên mới của công ty, mong Tiêu tổng đây giúp đỡ để tôi hoàn thiện hơn. - Nói thế là vì Lâm Tuệ Nghi muốn nhấn mạnh rằng cô đến đây là vì công việc ngoài ra không hề có ý định tìm anh nói chuyện phiếm nên hi vọng anh hãy tập trung vào vấn đề chính.

Tiêu Thiên xua xua tay, anh lại tiến đến bàn dành riêng để tiếp khách rồi ngồi xuống, chân bắt chữ ngũ vô cùng thoải mái.

- Tự nhiên đi, em là người của Khôi Vĩ anh đương nhiên sẽ không bạc đãi em. - Kết thúc câu nói là một sắp tài liệu nằm ngay ngắn trên bàn.

Tiêu Thiên đẩy sắp tài liệu về phía Lâm Tuệ Nghi.

- Đây là hợp đồng của chúng ta, có hiệu lực năm năm. Sau năm năm nếu em vẫn muốn gắn bó với công ty thì chúng ta sẽ kí tiếp một bản khác, em xem lại đi. - Tiêu Thiên tựa người vào ghế, tay nâng cốc cà phê vừa được thư kí mang vào.

Trong lúc Lâm Tuệ Nghi chuyên tâm xem lại hợp đồng thì Tiêu Thiên tranh thủ phổ biến một số điều cơ bản về công việc sắp tới của cô.

- Theo thông lệ của công ty thì nhân viên phải đến công ty làm việc. Nhưng vì em vẫn còn là sinh viên nên công ty đã xem xét và cho phép em thiết kế ở nhà. Mẫu thiết kế sẽ được bên tổ phụ trách chỉnh sửa hoặc góp ý sau đó sẽ đưa vào sản xuất.

Lâm Tuệ Nghi xem một lúc cảm thấy hợp đồng này trước sau đều rất có lợi cho cô. Không chỉ được thiết kế ở nhà, lương tháng cao mà còn không giới hạn số lượng mẫu. Lâm Tuệ Nghi cảm thấy mình thật mai mắn khi được cộng tác với The Sun, cô nhất định sẽ tận tâm với công ty. Không lưỡng lự không suy tính nhiều Lâm Tuệ Nghi đặt bút kí ngay tên mình vào hợp đồng.

Tiêu Thiên rất thích thái độ làm việc nhanh chóng này của Lâm Tuệ Nghi.

Lại nhớ đến chuyện Vương Khôi Vĩ đối tốt với Lâm Tuệ Nghi trong lòng Tiêu Thiên dấy lên một nổi tò mò, anh hắng giọng lựa lời hỏi khéo.

- Em gái nhỏ, không biết giữa em và Vương Khôi Vĩ là thế nào, em là em gái của tên đó à? - Cũng chẳng biết hỏi thế nào cho phải, Tiêu Thiên lằng nhằn mãi mới hỏi được.

Lâm Tuệ Nghi im lặng một lúc, giữa cô và Vương Khôi Vĩ rốt cuộc là loại quan hệ gì, cô cũng chẳng biết. Lâm Tuệ Nghi ngẫng đầu nhìn Tiêu Thiên còn không quên tặng anh một nụ cười.

- Anh ấy là chủ nợ của em.

Tiêu Thiên chóp chóp mắt mấy cái rồi lại lắc lắc đầu. Không đúng, có chủ nợ nào đối tốt với con nợ mình thế không? Nếu nói Lâm Tuệ Nghi là em gái của Vương Khôi Vĩ anh còn dễ tin hơn.

Sau khi trả lời một số câu hỏi của Tiêu Thiên về chuyện linh tinh của Vương Khôi Vĩ thì Lâm Tuệ Nghi vội chào ra về.

Lâm Tuệ Nghi quay trở lại xe đúng lúc nghe vệ sĩ nói về sinh nhật của ai đó. Cô vì tò mò mà hỏi lại.

Một anh vệ sĩ tên An Kình trầm giọng đáp.

- Là sinh nhật của thiếu gia.

Lâm Tuệ Nghi nghe lại thấy không đúng, sinh nhật là chuyện vui nhưng sao nghe giọng An Kình lại có chút lo lắng như không muốn thế?

- Bao giờ đến thế? Mọi người không phải không thích sinh nhật của Vương Khôi Vĩ chứ? - Lâm Tuệ Nghi hồ hởi nhìn An Kình.

Trái với nét mong muốn này của Lâm Tuệ Nghi, An Kình khẽ thở dài một tiếng.

- Cứ đến ngày này thì không khí trong nhà cứ tựa như địa ngục, thật sự rất khó thở - An Kình sầu tư nhớ đến sinh nhật năm Vương Khôi Vĩ mười chín tuổi, đó là lần đầu tiên An Kình đi theo làm vệ sĩ cho Vương Khôi Vĩ.

Lúc đấy An Kình cũng như Lâm Tuệ Nghi bây giờ, rất hứng thú vì nghĩ cậu chủ sẽ cùng gia đình đón sinh nhật thì không cần mình nữa, có thể có một ngày tự do.

Thế nhưng ngày sinh nhật đến không rõ là vì đâu Vương Khôi Vĩ lại nổi cơn thịnh nộ đập phá mọi thứ trong nhà. An Kình vì lo lắng cậu chủ bị thương mà chạy đến càn ngăn không ngờ lại bị đánh cho một trận nhớ đời.

Cứ thế những năm sinh nhật sau này, mọi người trong nhà vẫn luôn hạn chế tiếp xúc với Vương Khôi Vĩ ở cự li gần đến cả Trình Nghiêm cũng chẳng dám đến bắt chuyện với Vương Khôi Vĩ.

Lâm Tuệ Nghi nghe An Kình kể lại mọi chuyện cũng xem như đã hiểu được. Biết Vương Khôi Vĩ sẽ không vui, sẽ nổi giận nhưng trong lòng Lâm Tuệ Nghĩ vẫn muốn làm điều gì đấy thật đặc biệt cho sinh nhật tuổi hai mươi hai này của anh.

- Anh vẫn chưa nói cho tôi biết sinh nhật Vương Khôi Vĩ là ngày nào - Lâm Tuệ Nghi nhắc lại câu hỏi lần nữa.

Lại nghe thấy tiếng thở dài lần thứ n của An Kình.

- Là ngày mười lăm tháng sau, hi vọng năm nay sẽ không có bất kì ai bị thương hoặc hi vọng thiếu gia có thể vui vẻ đón sinh nhật. - An Kình theo Vương Khôi Vĩ đã lâu, cảm thấy anh là người trọng tình trọng nghĩa tuy có lúc không khống chế được bản thân mà ra tay với mình nhưng cậu vẫn luôn mong Vương Khôi Vĩ có thể buông bỏ ghánh nặng trong quá khứ dù cậu không biết đó là gì.

Lâm Tuệ Nghi vỗ vỗ lên vai An Kình mấy cái, dùng ánh mắt kiên định nhất nhìn An Kình.

- Tôi sẽ biến ác mộng ấy thành giấc mơ ngọt ngào nhất, Vương Khôi Vĩ nhất định sẽ có một ngày sinh nhật vui vẻ nhất, hạnh phúc nhất - Lâm Tuệ Nghi cười híp cả mắt, cô đưa tay vẽ trên không trung một vòng tròn lớn.

An Kình không mong gì hơn chỉ thầm nguyện cầu Lâm Tuệ Nghi không bị Vương Khôi Vĩ bức chết.

- Đừng nói điêu - Một cậu vệ sĩ vẫn hay đi cùng An Kình không nhịn được mà lên tiếng.

Lâm Tuệ Nghi bĩu môi, cô cái gì cũng không biết, cái gì cũng không giỏi nhưng mấy chuyện bài trò hay tổ chức tiệc thì rất chuyên đấy.