Bảo Bối! Đời Này Hãy Ở Cạnh Tôi

Chương 23: Chị Người Yêu Của Hàn Chỉ Diên?




Lâm Tuệ Nghi ngồi trên ghế đá dưới sân trường vừa uống sữa mà Hàn Chỉ Diên mua cho vừa khoe khoang về chiến công của mình.

- Ông thấy tôi có hay không vừa đi thi đã mai mắn giành giải, được đặt cách trở thành nhân viên của The Sun - Mỗi lần nhắc đến giải thưởng trong lòng Lâm Tuệ Nghi lại tràn ngập sự sung sướng, môi mỏng không kiềm chế được mà nở nụ cười thuận ý.

Hàn Chỉ Diên bĩu môi, mai mắn một chút đã vễnh đuôi lên tận trời xanh. Nhưng nói thật, Hàn Chỉ Diên đã xem qua mẫu thiết kế của Lâm Tuệ Nghi, thật sự rất phá cách. Cảm hứng của Lâm Tuệ Nghi luôn bắt nguồn từ những gì gần gũi nhất, phong cách thiết kế không bó buộc khuôn khổ như những người cùng khoá. Tác phẩm của Lâm Tuệ Nghi luôn tạo cho người ta cảm giác hài hoà dễ chịu của hoạ tiết xưa nhưng không kém phần hiện đại trong một số chi tiết nhỏ.

- Ừ, bà rất giỏi, đánh bại luôn cả đàn chị Mễ Mĩ Lệ nổi danh. Bây giờ trong trường toàn là nghe nói về bà và chị ấy - Hàn Chỉ Diên khen ngợi một tiếng lại thở dài một tiếng. Cậu biết Lâm Tuệ Nghi rất không thích bị mang ra so sánh hay trở thành trung tâm để mọi người bàn luận. Trong một lần được Hàn Chỉ Diên cổng bị ai đó chụp phải, người này còn tốt bụng đăng bài lên trang sinh viên của trường với dòng chữ "Đại tài tử yêu chiều mỹ nữ đến thế sao? Không rõ đã phát triển đến giai đoạn nào?" sao lần đó Lâm Tuệ Nghi bị một số người yêu thích Hàn Chỉ Diên làm khó. Lâm Tuệ Nghi từng nói rằng "chỉ mong sao có thể yên ổn học tập, thản nhiên đi qua ba năm đại học này".

Lần này cũng vì chuyện vượt mặt đàn chị mà lời khen tiếng khó Lâm Tuệ Nghi đều nhận đủ, không những thế vừa rồi khi chạm mặt Mễ Mĩ Lệ ở sân trường, chị ta còn hào phóng ném cho Lâm Tuệ Nghi ánh nhìn ghen tức.

- Thật ra tôi cũng chẳng dám tin đây là thật, đến bây giờ mà cảm giác còn mơ hồ đây này. Cứ nghĩ đi thi để học hỏi kinh nghiệm nhưng cuối cùng lại đoạt giải. Nghe gọi đến tên mình mà tôi vui đến mức muốn ngất luôn đấy - Lâm Tuệ Nghi kích động nắm lấy tay Hàn Chỉ Diên mà kể lại toàn bộ cảm giác của mình lúc ấy.

Hàn Chỉ Diên kiên trì ngồi nghe hết quá trình nhận giải của Lâm Tuệ Nghi. Đợi cô nói xong cậu mới đạm nhạt lên tiếng.

- Mai mà bà không ngất nếu không ai mà bế bà cho nổi. - Hàn Chỉ Diên được lúc nói bóng gió về cân nặng của Lâm Tuệ Nghi.

- Vẫn có Khôi Vĩ... ý tôi là vẫn có người khôi ngô tuấn tú bế nổi tôi đấy thôi! - Sau khi lỡ lời nhắc đến Vương Khôi Vĩ, Lâm Tuệ Nghi cười ngượng rồi lại tìm lời lấp liếm. Lại thấy ánh mắt Lâm Tuệ Nghi ánh lên một tia yêu thương khó nhận ra.

Hàn Chỉ Diên xoa xoa cầm, nghiêng người về phía Lâm Tuê Nghi dò xét, cái loại vui vẻ này thật khó nhận ra nha! Có phải vì người khôi ngô tuấn tú đó không? Bệnh tò mò được lúc trổi dậy trong người Hàn Chỉ Diên.

Lâm Tuệ Nghi bị Hàn Chỉ Diên nhìn đến phát ngượng, cô đưa tay đánh vào đầu cậu.

- Ông lại lên cơn gì nữa đấy, mặt tôi dính gì à, sao nhìn mãi thế? - Lâm Tuệ Nghi vừa nói vừa đưa tay lên má xoa xoa, mắt tròn ngây thơ chóp chóp vài cái.

Thật mai Hàn Chỉ Diên đã sớm quen với một mặt đáng yêu này của Lâm Tuệ Nghi nên từ lâu đã miễn dịch, hơn hết cậu đã sớm tìm được một nữa của mình nên chẳng thể động lòng với bất kì ai.

- Ai bế bà, đừng nói với tôi là cái tên kia nha! - Trong câu nói của Hàn Chỉ Diên không chỉ có tò mò mà còn có phần khẩn trương.

- Tên kia là tên nào? - Lâm Tuệ Nghi làm bộ dạng ngây thơ.

Cô rõ ràng biết "tên kia" mà Hàn Chỉ Diên nhắc đến chính là Trình Nghiêm nhưng lại cố tình vặn vẹo với cậu.

- Thì cái tên bà gọi là anh trai đấy - Hàn Chỉ Diên khẩn trương nắm lấy tay Lâm Tuệ Nghi lắc mấy cái, hận không thể bắt cô nói nhanh hơn.

- Người ta là anh trai kết nghĩa của tôi đấy ông đừng mở miệng ra là tên này tên nọ. Anh ấy đối với tôi rất tốt nhưng người bế tôi không phải anh ấy. - Lâm Tuệ Nghi gay gắt nhắc nhỡ Hàn Chỉ Diên rồi lại xoa xoa quả đầu được đánh rối tựa ổ quạ của cậu.

Bị xoa đầu như thế rất không thích, Hàn Chỉ Diên gạt tay Lâm Tuệ Nghi sang một bên.

- Không phải thì tốt, bà là con gái đó đừng có quá tin người rồi bị lợi dụng mà không hay. - Hàn Chỉ Diên cho hộp sữa vừa uống hết vào sọt rác gần đấy rồi bước đến phòng học chẳng màn dìu Lâm Tuệ Nghi đi.

Cô tức đến nổ đom đóm mắt, thật không mai cho cô khi kết thân với Hàn Chỉ Diên mà. Lâm Tuệ Nghi chơi trò cò cò theo sau Hàn Chỉ Diên mãi đến khi cậu ngồi vào ghế cô mới đuổi kịp.

Lâm Tuệ Nghi đặt balo lên bàn rồi ngồi xuống bên cạnh Hàn Chỉ Diên, điều chỉnh lại nhịp thở rồi mới lên tiếng.

- Bạn thân à sao không dìu mình, bạn có biết vì đuổi theo bạn mà mình sắp tắt thở rồi không? - Một tay Lâm Tuệ Nghi vuốt ngực, tay còn lại đấm đấm lên lưng Hàn Chỉ Diên.

- Biến biến, dẹp ngay kiểu nói chuyện sến súa đó cho tôi - Hàn Chỉ Diên lườm Lâm Tuệ Nghi một cái sắt bén.

- Vừa rồi nhận được kha khá tiền từ cuộc thi định mời ông đi chơi công viên rồi cùng ăn một bữa thật ngon nhưng xem ra ông không cần, tôi đành di một mình vậy - Lâm Tuệ Nghi chóng tay lên cầm ão não.

Nghe đến ăn với chơi mắt Hàn Chỉ Diên như sáng rực lên đầy sinh khí.

- Cần cần... rất cần

Lâm Tuệ Nghi bật cười thành tiếng trước cái độ chay mặt vì đồ ăn của Hàn Chỉ Diên.

- Sáng mai không có tiết hay là mình đi đi - Không chỉ riêng Hàn Chỉ Diên mà đến cả Lâm Tuệ Nghi cũng rất hào hứng. Đã lâu rồi cô không có dịp được vui chơi thoả thích cùng Hàn Chỉ Diên, cô thèm loại cảm giác la cà phố sá hít
lấy không biết bao nhiêu là khói bụi nhưng vẫn rất vui vẻ.

Hàn Chỉ Diên khinh bỉ nhìn Lâm Tuệ Nghi, rồi lại đưa mắt e dè nhìn hai tên vệ sĩ đang giả dạng sinh viên ưu tú ngồi ở cúi lớp.

- Chân bà như thế thì đi đâu, còn cả hai tên đó nữa. Thật tình tôi không muốn đi chơi mà cứ luôn bị người ta theo phía sau giám sát như thế đâu.

Hàn Chỉ Diên hận không thể mang hai tên kia vức vào rừng. Có biết là tại bọn họ mà cậu cảm thấy bất tiện đến nhường nào không hả? Cứ mỗi lần cậu đùa nghịch định đánh Lâm Tuệ Nghi là y như rằng bị ánh mắt sắt bén của hai tên đó lia tới.

Lâm Tuệ Nghi cũng chẳng kém gì, cô thật không thích hai người này. Nhưng biết làm sao được, cô nhiều lần thoả thuận với Vương Khôi Vĩ, nói đến nữa ngày chỉ đổi lại một câu đầy uy lực của anh "vậy để tôi đi học cùng em". Những lần như thế Lâm Tuệ Nghi chỉ biết ủ rủ quay trở về phòng, dần dần cũng thôi không nhắc đến nữa cứ thuận theo tự nhiên cố gắng thích nghi với loại giám sát này.

- Vậy chờ đến khi chân tôi khỏi rồi đi, còn hai tên đó thì từ từ sẽ có cách cắt đuôi thôi! - Lâm Tuệ Nghi cười ranh mãnh nhìn Hàn Chỉ Diên, cô đã vạch sẵn kết hoạch đào tẩu trong đầu, chỉ cần thực hiện là xong.

Hàn Chỉ Diên đủ nhại bén để hiểu ý tứ của Lâm Tuệ Nghi, cậu gật đầu chắc nịch.

Giảng viên vẫn chưa lên lớp, ngồi vẽ vời như này cũng buồn. Lâm Tuệ Nghi buông bút quay sang định buông dưa lê thì vô tình nhìn thấy Hàn Chỉ Diên vừa đọc tin nhắn vừa cười tủm tỉm.

- Tin từ bạn gái? - Lâm Tuệ Nghi hỏi bâng quơ.

Hàn Chỉ Diên bất giác gật gật đầu.

- Cô ấy có xinh không, có đáng yêu như tôi không? - Lâm Tuệ Nghi xoay xoay hai bím tóc, cô là đang rất hứng thú với đề tài này nha!

- Bà tự tin thế? Người ta chính chắn, trầm tính lắm nhé không như bà - Hàn Chỉ Diên thẳng thừng dội cho Lâm Tuệ Nghi một gáo nước lạnh.

Nghĩ gì đấy, người thương của cậu tài giỏi hơn Lâm Tuệ Nghi nha, chững chạc hơn nha, còn nói về nhan sắc thì rất khó đánh giá vì không thể mang sắc đẹp của cả hai ra so sánh được.

- Chính chắn cái nổi gì, chắc là một cô em học cấp ba thôi! - Lâm Tuệ Nghi bĩu môi, không yêu thì thôi yêu rồi là y như rằng mang tình bạn cao đẹp này quẳng ra sao gáy.

Hàn Chỉ Diên búng vào trán Lâm Tuệ Nghi một cái rõ kêu rồi cao giọng nói.

- Đừng có mà la lối, người ta lớn hơn bà bốn tuổi đấy nhé!

Lâm Tuệ Nghi tròn mắt, hoá ra mẫu người yêu lí tưởng của Hàn Chỉ Diên phải là người lớn hơn cậu nhiều tuổi.

Cô xoa xoa chỗ bị Hàn Chỉ Diên búng.

- Hay bảo chị ấy cùng đi chơi với bọn mình đi - Cũng bởi vì muốn gặp mặt người yêu của bạn thân mình mà Lâm Tuệ Nghi hào hứng đưa ra ý kiến.

Nhưng lại bị cái lắc đầu của Hàn Chỉ Diên dập tắt ước muốn.

Lâm Tuệ Nghi bĩu môi.

- Có cần phải giấu kín vậy không? - Thật là, không rõ dung mạo chị ấy ra sao mà Hàn Chỉ Diên cứ giấu mãi chẳng cho cô gặp.

- Người ta bận

Cũng đúng thôi, người ta còn phải bận rộn ở công ty có thời gian đâu mà vui chơi với bọn họ. Lâm Tuệ Nghi gật đầu, trong lòng thật rất muốn tìm một dịp nào thích hợp để gặp được chị người yêu của Hàn Chỉ Diên.