Bảo Bối! Đời Này Hãy Ở Cạnh Tôi

Chương 25: Nụ Hôn Đầu




Mãi nghĩ đến chuyện làm sao để rời khỏi tầm kiểm soát của vệ sĩ đến khi nhìn đồng hồ đã bảy giờ tối. Lâm Tuệ Nghi nghĩ mãi cũng chẳng tìm ra được phương án nào hay hơn việc đàm phán với Vương Khôi Vĩ. Cô lấy hết dũng khí chạy một mạch đến phòng anh, gõ cửa mãi chẳng thấy ai trả lời.

- Anh không trả lời tức là đồng ý, tôi vào nha!

Đẩy cửa vào bên trong, ngoài căn phòng rộng lớn được bố trí cẩn thận ra thì chẳng có ai. Lâm Tuệ Nghi nghĩ chắc hẳn anh đang ở phòng sách định đi đến đấy không ngờ phía sau truyền đến giọng nói thân quen của anh.

- Em tìm tôi?

Bước ra từ phòng tắm, một tay Vương Khôi Vĩ còn đang lấy khăn lao tóc.

Nghe thấy tiếng Vương Khôi Vĩ, Lâm Tuệ Nghi xoay lưng lại. Đập vào mắt cô chính là hình ảnh Vương Khôi Vĩ chỉ quắn mỗi khăn tắm, từng đường nét trên cơ thể rất nam tính, bờ ngực săn chắt vẫn còn động lại vài giọt nước mát, mái tóc ướt lộn xộn lại khiến người này thêm quyến rũ.

Lâm Tuệ Nghi lấy tay che mắt mình, giọng nói có phần rung nhẹ dễ dàng nhìn ra sự lúng túng trong cô.

- Anh... anh mau mặc đồ vào đi, ai lại chỉ có thể quắn khăn đi lại trong phòng như thế? Nhỡ có ai vào thì sao

Vương Khôi Vĩ bật cười, cũng chỉ mỗi mình cô mới có lá gan to bước vào phòng mà không có sự cho phép của anh.

Vương Khôi Vĩ quay vào phòng tắm tuỳ tiện mặc bừa một bộ đồ ngủ trông có vẻ thoải mái rồi phóng túng bước ra tiến đến gần Lâm Tuệ Nghi. Anh đưa tay chạm vào đôi bàn tay trắng mịn của Lâm Tuệ Nghi từ từ dời khỏi tầm mắt cô.

- Có phải vừa rồi rất kích thích không? - Vương Khôi Vĩ cười gian tà nhìn Lâm Tuệ Nghi.

Nhìn gương mặt nhỏ xinh đang căng thẳng kia Vương Khôi Vĩ thật muốn trêu đùa.

Đúng thật chuyện vừa rồi rất kích thích đến giờ tim cô vẫn còn đang đập lung tung này.

Có cảm tưởng như bị nhìn thấu tâm tư, Lâm Tuệ Nghi bước đến ngồi lên giường lớn của Vương Khôi Vĩ tránh đi ánh nhìn của anh.

- Anh biến thái - Vẻ mặt của Lâm Tuệ Nghi chính là đang khinh bỉ Vương Khôi Vĩ. Bình thường nhìn nguyên tắc, lạnh lùng bức người thế không ngờ lại có một mặt tuỳ tiện như thế này.

- Đến tìm tôi có việc gì? - Vương Khôi Vĩ dựa lưng vào tường, tay không quên lao mái tóc ước của mình.

Lâm Tuệ Nghi im lặng nhìn vào người đàn ông trước mắt mình, ánh mắt long lanh vẫn luôn châm chú nhìn động tác lao tóc của Vương Khôi Vĩ. Không nhịn được mà bước xuốnh kéo tay anh, ấn ngồi xuống giường. Xong lại bước đến tủ tìm máy sấy.

Cũng chẳng rõ Vương Khôi Vĩ mua những thứ này làm gì mà không dùng cứ đứng đấy lao như thế thì đến bao giờ tóc mới khô.

Lâm Tuệ Nghi bước đến giúp Vương Khôi Vĩ sấy tóc cũng chẳng để tâm đến việc anh có hay không thích, cư nhiên làm loạn trên đầu anh đã thế không quên cằn nhằn như bà vợ trẻ đang chỉnh chồng mình.

- Sau này anh đừng gội đầu vào buổi tối sẽ dễ bị cảm.

Vương Khôi Vĩ nhất thời ngưng động vì một loạt hành động tự nhiên này của Lâm Tuệ Nghi. Đúng thật chỉ có cô mới dám làm dám nói như thế với anh. Nhưng thật khác, Vương Khôi Vĩ chính là thấy rất vui vẻ, rất yêu thích loại tuỳ tiện này của Lâm Tuệ Nghi.

Nghĩ đến những lời Lâm Tuệ Nghi nói, Vương Khôi Vĩ không kiềm chế được mà khẽ nở nụ cười.

- Em lo cho tôi?

- Rất lo - Đúng đấy, Lâm Tuệ Nghi chính là rất lo. Vương Khôi Vĩ bệnh rồi sẽ không có ai quản cô, cũng không biết từ bao giờ Lâm Tuệ Nghi bắt đầu để tâm đến Vương Khôi Vĩ, bất kể chuyện gì liên quan đến anh cô đều muốn biết.

Vương Khôi Vĩ chính là đang rất hài lòng trước câu trả lời của Lâm Tuệ Nghi. Chỉ cần cô lo cho anh là đủ rồi.

Sau khi mang máy sấy trả về chổ cũ Lâm Tuệ Nghi bắt đầu nghiêm túc nói chuyện với Vương Khôi Vĩ.

- Vương Khôi Vĩ tôi có chuyện muốn nói với anh - Ánh mắt Lâm Tuệ Nghi lúc nhìn Vương Khôi Vĩ rất nghiêm túc.

Người vốn vô lo vô âu như Lâm Tuệ Nghi lại có lúc nghiêm túc như thế này chứng tỏ việc cô sắp nói đây rất quan trọng. Vương Khôi Vĩ cũng bị thái độ này của cô ảnh hưởng. Anh ngồi thẳng lưng, bộ dạng là đang chuyên tâm lắng nghe.

Lâm Tuệ Nghi cắn cắn môi một lúc mới đi thẳng vào vấn đề.

- Ngày mai anh có thể không cho vệ sĩ đi theo tôi không? Nếu không thì để mỗi An Kình đi theo cũng được. Thật ra tôi cảm thấy ở trường không có gì nguy hiểm cả. - Dù biết Vương Khôi Vĩ sẽ không đồng ý nhưng cô thật muốn thử. Với tính cách của anh sẽ không dễ dàng đồng ý nên cô bắt đầu giở trò. Lâm Tuệ Nghi bước đến nắm lấy tay anh lắc lắc, đầu nhỏ dụi dụi vào tay anh như trẻ con đòi quà.

Sắc mặt của Vương Khôi Vĩ hoàn toàn không tốt. Không biết đã nói chuyện này bao nhiêu lần rồi, cô gái này thật không nghe lời. Cô có biết nguy hiểm mà cô phải đối mặt là gì không? Sao lúc nào cũng muốn thoát khỏi sự kiểm soát của anh, cô thích tự do đến thế sao?

Vương Khôi Vĩ lạnh giọng

- Không được

Lâm Tuệ Nghi cúi đầu ủ rủ, biết ngay mà. Nếu dễ dàng chấp nhận thì đâu phải Vương Khôi Vĩ.

Không đành lòng nhìn bộ dạng này của Lâm Tuệ Nghi, Vương Khôi Vĩ xoa xoa đầu cô. Âm thanh phát ra cũng mềm mỏng vài phần.

- Vì tôi lo cho em nên không thể chấp nhận yêu cầu này.

Thôi được rồi cô cũng không bướng nữa. Đã không thuyết phục được Vương Khôi Vĩ, cô đành nghĩ cách trốn khỏi sự dám sát của vệ sĩ.

Lâm Tuệ Nghi đứng lên định rời đi lại bị Vương Khôi Vĩ kéo lên giường khoá chặc trong vòng ôm
của anh.

- Nhưng nếu em đồng ý cho tôi là gối ôm của em thì tôi sẽ suy nghĩ lại - Giọng nói trầm ấm, hơi thở thơm mát phả đều bên tai Lâm Tuệ Nghi.

Cô đánh vào ngực Vương Khôi Vĩ cố thoát khỏi anh.

- Không được... không được... lần trước anh tự nhiên chạy đến phòng tôi làm tôi mất ngủ cả đêm, lần này tuyệt đối không được - Nhớ lại chuyện lần trước Lâm Tuệ Nghi thật hối hận vì chuyện xin gối. Cả đêm hôm ấy cô cứ nhắm mắt mãi chẳng thể ngủ vì sợ Vương Khôi Vĩ giở trò. Bây giờ lại bảo muốn làm gối cho cô, cô thà bị giám sát còn hơn.

- Sao lại mất ngủ?

- Sợ anh động tay động chân - Lâm Tuệ Nghi dứt khoát nói ra nổi lòng của mình.

Vương Khôi Vĩ xoay người để Lâm Tuệ Nghi nằm dưới thân mình, ánh mắt nhu tình nhìn cô, đôi môi mỏng phát ra âm thanh tà mị.

- Tôi sẽ không động tay động chân với em mà nếu có thì...

Tiếp sau lời nói là cảm giác ấm nóng mềm mại chạm vào đôi môi anh đào ngọt ngào của Lâm Tuệ Nghi.

Lâm Tuệ Nghi tròn mặt nhìn Vương Khôi Vĩ, cô đưa tay chạm lên môi mình. Chỉ là một cái chạm môi nhưng sao cả người cô nóng thế này, tim còn đập mạnh hơn chuyện nhìn thấy thân hình của Vương Khôi Vĩ.

- Anh lưu manh, đó là nụ hôn đầu của tôi đấy. Sao anh có thể?

- Đó cũng là nụ hôn đầu của tôi, muốn thử lại không? - Vương Khôi Vĩ cúi thấp hơn.

Trong lúc Lâm Tuệ Nghi vẫn đang lúng túng thì anh nghiên người ôm lấy cô

- Tôi tuyệt đối sẽ không tổn hại đến em nên hãy yên tâm ngủ đi - Mặc dù Vương Khôi Vĩ rất muốn chinh phục Lâm Tuệ Nghi nhưng anh đủ lí trí để biết đâu là điểm dừng. Anh sẽ không làm ra những chuyện tổn hại đến Lâm Tuệ Nghi, tuyệt đối không.

Trong lòng Lâm Tuệ Nghi đang mâu thuẫn như thế nào, cô thật muốn nói cho người đối diện biết. Một mặc muốn rời khỏi, mặc khác lại tham lam vòng ôm này của anh.