Nắng buông hờ hững bên tấm màng cửa, tinh nghịch nhảy nhót trên gương mặt nhỏ, ngũ quang tinh xảo của cô gái nào đấy.
Đôi hàng mi cong khẽ động, Lâm Tuệ Nghi đưa tay dụi dụi đôi mắt còn mơ màng sương vì chưa tĩnh ngủ, cô bất giác đưa tay sờ soạng trên giường. Người bên cạnh đã rời đi từ lúc nào cô hoàn toàn không hay biết. Lâm Tuệ Nghi lười biếng vẫn chưa muốn rời khỏi giường đến khi bên ngoài có tiếng gõ cửa cô mới buồn bực xoa xoa mái tóc rối nói vọng ra bên ngoài.
- Ai đấy?
- Là anh, Trình Nghiêm đây.
Trình Nghiêm nghiêng người nhìn vào cánh cửa, trả lời Lâm Tuệ Nghi, không cần vào trong anh cũng biết Lâm Tuệ Nghi đang nằm ường dài trên giường rồi. Đứa em gái này của anh, chuyện gì cũng rất tốt, ưu điểm không ít chỉ mỗi việc nấu ăn không ngon và bản tính ham ngủ làm mất điểm.
Nghe là Trình Nghiêm, Lâm Tuệ Nghi bò dậy đi ra cửa.
- Anh tìm em có việc gì sao?
Nhìn thấy bộ dạng vừa tĩnh dậy, đầu tóc rối bù, áo quần sóc sết của Lâm Tuệ Nghi, Trình Nghiêm chỉ có thể lắc đầu ngáng ngẫm.
- Thiếu gia bảo em mau xuống ăn sáng, sắp trể giờ học rồi.
Trình Nghiêm xoay người hướng đến khu nhà chính chẳng buồn nhìn Lâm Tuệ Nghi thêm một lần nào nữa.
Lâm Tuệ Nghi xoay người bước vào phòng tắm, lại nghĩ đến Vương Khôi Vĩ. Có phải lúc ở bệnh viện bác sĩ không cẩn thận cho anh uống nhằm thuốc hay không mà từ khi ra viện luôn có biểu hiện bất thường. Buổi tối chạy đến phòng ôm cô ngủ sáng ra lại tốt bụng bảo Trình Nghiêm gọi cô xuống ăn sáng, thật cảm thấy không quen với việc được Vương Khôi Vĩ đối đãi tử tế.
Cho vài cuốn sách vào túi thổ cẩm có hình một chú chim cú mèo, Lâm Tuệ Nghi liếc nhìn chiếc đồng hồ nhỏ đặt trên bàn, cô sắp trể rồi. Lâm Tuệ Nghi vội chạy đến khu nhà chính.
Trên chiếc bàn ăn dài được làm bằng gỗ chạm khắc hoa văn tinh tế, Vương Khôi Vĩ nhàn nhã xem báo. Nhớ đến chuyện tối hôm qua Vương Khôi Vĩ đã nghe thấy những lời mình nói Lâm Tuệ Nghi không khỏi mất tự nhiên.
- Tôi đi học trước đây - Mặc dù thức ăn hôm nay rất ngon, cái bụng không nghe lời cứ luôn đánh trống đòi ăn nhưng Lâm Tuệ Nghi thật không muốn ngồi cùng một bàn dùng bữa sáng với Vương Khôi Vĩ.
Anh không có ý định giữ người nên Lâm Tuệ Nghi nhanh chóng chạy đi.
Đời đến lúc Lâm Tuệ Nghi bước qua cửa phòng ăn Vương Khôi Vĩ mới lạnh lùng lên tiếng.
- Vẫn chưa ăn sáng - Tuy ánh mắt Vương Khôi Vĩ không rời tờ báo đang cầm trên tay nhưng Lâm Tuệ Nghi đủ thông minh để biết anh đang nói đến cô.
Lâm Tuệ Nghi xoay người cười gượng trông khó coi vô cùng.
- Tôi không đói, một lúc đến trường tôi sẽ ăn cùng Hàn Chỉ Diên - Nói thì thế đấy chứ Lâm Tuệ Nghi đói đến hoa cả mắt đây này, lại còn bảo ăn cùng Hàn Chỉ Diên, cái tên đó giờ này chắc đã ăn đến no căn cả bụng lên rồi còn chỗ đâu mà chứa nổi thức ăn nữa.
Mài kiếm sắt bén chao lại, Vương Khôi Vĩ xoay người nhìn cô gái nhỏ đang đứng ở cửa cười như cô ngốc kia. Mỗi lần nói chuyện với anh, có phải cô rất khó chịu khi không nhắc đến Hàn Chỉ Diên? Nghe đến cái tên này, từ tận đáy lòng anh lại dâng lên loại cảm giác bất an, luôn ở trạng thái đề phòng cứ như sợ Hàn Chỉ Diên sẽ cướp đi món đồ mà anh yêu thích nhất nhưng anh hoàn toàn không biết mình yêu thích cái gì nhất. Kiềm lại lửa giận Vương Khôi Vĩ cất giọng.
- Không đói? - Ngữ khí này hoàn toàn không phải muốn hỏi người ta có muốn hay không mà buộc người ta nhất nhất nghe theo.
Lâm Tuệ Nghi có thể chơi trò trừng mắt với Hàn Chỉ Diên cả ngày, cũng có thể tranh cãi với cậu ta đến trời long đất lỡ nhưng người ở trước mắt cô là Vương Khôi Vĩ, khí chất hơn người, giọng điệu âm lạnh khiến cô không tài nào lí luận đành ngậm ngùi ngồi vào bàn ăn, cuối mặt dùng bữa sáng trong sự cảnh giác đầy ngượng ngập.
- Hôm qua... - Vương Khôi Vĩ gấp tờ báo trên tay lại, anh đưa mắt nhìn Lâm Tuệ Nghi đang cúi đầu cố ăn cho nhanh.
Nghe đến hôm qua, Lâm Tuệ Nghi vô thức nhớ đến câu nói nghịch thiên của mình liền chột dạ, động tác đang cắt bít tết bỗng nhưng cứng đờ cô nhẹ đặt dao nĩa xuống bàn, đôi bàn tay trắng mịn không ngừng quơ qua quơ lại trên không trung.
- Thật ra lúc tôi ngủ rất hay nói mớ nếu hôm qua có nói gì không phải xin anh đừng để tâm... chỉ là... chỉ là nói mớ thôi!
Vương Khôi Vĩ suýt nữa thì bật cười trước cái hành động tựa như trẻ con đùa nghịch không mai làm vỡ bình hoa của mẹ rồi vội vội vàng vàng diện lý do chối cãi.
Vương Khôi Vĩ ngã người ra sau ghế nhàn nhã nâng cốc cà phê uống một ngụm, ngón tay chậm rãi miết nhẹ mi tâm.
- Hôm qua cô chưa nói cho tôi biết cụ thể về thời gian diễn ra buổi công bố kết quả - Tuy cách đây vài hôm CEO của The Sun có gửi thiếp mời nhưng Vương Khôi Vĩ không có ý định đi nên không chú tâm đến. Hôm qua vừa hay nghe Lâm Tuệ Nghi nói được chọn vào đêm chung cuộc, trong lòng Vương Khôi Vĩ liền xuất hiện loại cảm giác hứng thú.
Hoá ra Vương Khôi Vĩ muốn hỏi cô về thời gian của buổi công bố vậy mà cô lại nghĩ thành người ta muốn nhắc đến chuyện tối hôm qua. Lâm Tuệ Nghi thật muốn tìm cái lỗ nào đó chui xuống để ủi an sự tưởng tượng phong phú của mình. Người ta hoàn toàn không có ý định nhắc đến, cô lại khơi nguồn. Lâm Tuệ Nghi thầm trách mình rồi cố nở nụ cười.
- Là bảy giờ.
Vương Khôi Vĩ gật đầu một cái, ánh mắt đảo đến dĩa thức ăn của Lâm Tuệ Nghi.
- Ăn xong thì mau ra xe - Vương Khôi Vĩ đứng lên, không quên với tay lấy chiếc áo vest được vắt hờ hững phía sau ghế, phong thái tao nhã, cao lãnh bước đi.
Lâm Tuệ Nghi cũng chạy vội theo sau. Trên suốt quảng đường đến trường hầu như không ai nói bất cứ lời nào.
Trình Nghiêm bận lái xe, Vương Khôi Vĩ chuyên tâm vào bản thống kê gì đấy của công ty, Lâm Tuệ Nghi thì lại thả hồn theo mây gió.
Xe còn chưa kịp dừng hẳn cô đã đẩy cửa chạy ra ngoài rồi mất dạng sau cánh cổng trường đại học.
Không phải cô ngại việc mình nói với Vương Khôi Vĩ tối hôm qua cũng không phải sợ Vương Khôi Vĩ. Chỉ là cô đang tránh gây phiền phức, sợ bị chú ý. Ở cái trường đại học này, ai mà không quan tâm đến mấy chuyện nữ sinh đang qua lại với đại gia nào, được đưa đón bằng xe gì liệu có phải là tiểu tam phá hoại hạnh phúc gia đình người ta không. Mặc dù giữa cô và Vương Khôi Vĩ không có loại quan hệ đó nhưng người ngoài nhìn vào sẽ không nghĩ thế. Những chuyện nhại cảm này tốt nhất không vướng vào vẫn hơn.
- Này, Hàn Chỉ Diên chờ tôi - Lâm Tuệ Nghi vừa chạy vừa la í ới. Không ít người hướng mắt về phía cô. Thật ra Lâm Tuệ Nghi lúc ở trường được không ít nam sinh ưu ái vì vẻ bề ngoài thuần khiết, dịu dàng và cả ngưỡng mộ về tài hoa của cô. Nữ sinh ở trường ít nhiều cũng đảo mắt đến Lâm Tuệ Nghi vì cô có quan hệ khá tốt nếu không nói là yêu đương với Hàn Chỉ Diên - chàng trai ưu tú có gương mặt đáng yêu lại vô cùng ấm áp.
Hàn Chỉ Diên nghe thấy đã biết yêu nghiệt phương nào. Cậu thầm thở dài một tiếng, con tiểu tinh này ngày nào không ồn ào thì chịu không nổi à.
Thấy Lâm Tuệ Nghi từ xa bổ nhào tới, Hàn Chỉ Diên liền theo phản xạ túm lấy đầu cô.
- Tôi biết là tôi đẹp nhưng bà không cần phấn khích đến vậy đâu. Sáng ra đã muốn ôm tôi, đừng mơ.
Lâm Tuệ Nghi gạt tay Hàn Chỉ Diên đang để trên đỉnh đầu mình, cô đưa tay vuốt lại mái tóc bị Hàn Chỉ Diên vô thức làm rối, đôi mắt to tròn không quên lườm Hàn Chỉ Diên một cái.
- Có cho thì bà đây cũng không thèm, tôi chỉ là muốn nói với ông chuyện đáng vui mừng của tôi thôi - Lâm Tuệ Nghi khoang tay trước ngực, gương mặt cố tỏ ra kiêu ngạo.
Nhìn loại biểu hiện này cũng đủ đoán, cô vừa lập được chiến công gì rồi.
- Nói - Hàn Chỉ Diên đạm nhạt lên tiếng, miễn cưỡng lắng nghe.
Lâm Tuệ Nghi hắng giọng, đưa mắt đẹp rạng ngời nhìn gương mặt lười biếng không mấy hứng thú nghe chuyện của Hàn Chỉ Diên.
- Tôi được chọn vào vòng trong cuộc thi thiết kế do The Sun tổ chức rồi. Vào cuối tuần này là buổi công bố kết quả chung cuộc, ông có muốn đi không? - Lâm Tuệ Nghi hào phóng rủ Hàn Chỉ Diên đi cùng. Cô biết rõ Hàn Chỉ Diên vẫn luôn nhắm đến The Sun, cậu ta rất muốn được cộng tác cùng công ty có tiềm năng này nhưng lại không thích mấy cuộc thi rườm rà cạnh tranh nên không đăng kí. Lần này Lâm Tuệ Nghi vinh dự được có mặt ở đại sảnh của The Sun, cô đương nhiên phải nhân cơ hội này mà rủ Hàn Chỉ Diên đi cùng để cậu ấy thăm quan một chuyến.
Nhưng nào ngờ ý tốt không được đền đáp lại còn được Hàn Chỉ Diên cho một cái nhìn khinh bỉ.
- Ông đây không rảnh, cuối tuần còn có chuyện quan trọng hơn việc đến The Sun.
Nghe những lời này, Lâm Tuệ Nghi không thể kiềm chế mà trợn tròn mắt. Hàn Chỉ Diên mà cũng có việc quan trọng cơ đấy, có cơ hội tốt được tự do tham quan công ty thời trang lớn nhất nước lại không thèm để tâm, thật muốn biết việc quan trọng đấy là gì. Máu tò mò được lúc trổi dậy sôi sục trong lòng, Lâm Tuệ Nghi đưa ánh mắt dò xét nhìn Hàn Chỉ Diên.
- Chuyện gì quan trọng?
- Hẹ hò - Hàn Chỉ Diên lười biến bước qua Lâm Tuệ Nghi hướng đến phòng học.
Nghe đến "hẹn hò" Lâm Tuệ Nghi càng thêm kích động, cô chạy theo khoát vai Hàn Chỉ Diên, giọng nói vô cùng khoa trương.
- Cuối cùng cũng có người chịu hẹn hò với đại tài tử của chúng ta.
- Rồi sao?
Mặt Hàn Chỉ Diên đen như đít nồi, nói như cô thì cậu chẳng khác nào hàng tồn khó khắn lắm mới có người ngó tới à? Ông đây là cực phẩm đó.
Lâm Tuệ Nghi lắc đầu tỏ vẻ bi thương.
- Mỹ nữ nào xấu số mà hẹn hò với ông đấy.
Nói càng nhiều càng cảm thấy bản thân bị sĩ nhục, Hàn Chỉ Diên chẳng màn đến Lâm Tuệ Nghi. Đi được một lúc lại xoay người, cảnh cáo nhìn Lâm Tuệ Nghi.
- Không phải người ta chịu hẹn hò mà là tôi chấp nhận lời tỏ tình của người ta, biết không?
- À... còn nữa, bà nên nhanh nhanh tìm một anh nào đó mà tập tành yêu đương đi, đừng có suốt ngày cứ như cái đuôi lẽo đẽo theo tôi. - Hàn Chỉ Diên chỉnh lại chiếc balo trên vai rồi bước đi bỏ lại Lâm Tuệ Nghi vẫn đang cố nuốt trôi mấy câu từ vừa rồi.
Cái tên này, hẹn hò thì ngon lắm sao? Lại còn dạy cô nữa.
- Cái tên kia, đừng có mà lên mặt, tôi có hẹn hò cũng phải chọn người như Vương tổng của JK mà hẹn hò, biết không?
Lâm Tuệ Nghi đang chỉnh Hàn Chỉ Diên, bất tri bất giác nhắc đến Vương tổng - Vương Khôi Vĩ. Dạo này cô cứ như trên mây, vô thức lại nhắc đến hoặc nhớ đến Vương Khôi Vĩ. Cứ kéo dài tình trạng này thì chắc cô điên mất.