Bảo Bối! Đời Này Hãy Ở Cạnh Tôi

Chương 17: Đưa Lâm Tuệ Nghi Đến Cuộc Thi




Đợi chờ trong sự hồi hợp cuối cùng cũng đến ngày quyết định ai sẽ là nhà thiết kế tương lai của The Sun.

Ngoài trời, hoàng hôn đỏ rực ngã ánh chiều tà bên khung cửa, trong phòng Lâm Tuệ Nghi đang ngồi trên bàn trang điểm.

Chiếc bàn này, từ lâu đã được Vương Khôi Vĩ chuẩn bị chỉ là Lâm Tuệ Nghi không có dịp ngồi vào. Tuy học thiết kế nhưng Lâm Tuệ Nghi không quá chú trọng đến hình thức, mỗi khi đến trường cô đều để mặt mộc chỉ những lúc tham gia các sự kiện quan trọng như thế này mới toàn tâm toàn ý điểm tô cho vẻ bề ngoài của mình.

Nghe thấy tiếng xe quen thuộc đỗ trước sân, Lâm Tuệ Nghi bước đến cửa sổ đưa mắt tinh nghịch quan sát. Vương Khôi Vĩ đã về, cô ngắm mình trong gương một lần nữa rồi cầm chiếc túi nhỏ bước ra khỏi phòng.

- Anh về rồi sao? - Lâm Tuệ Nghi tinh nghịch, nở nụ cười dịu dàng hướng đến Vương Khôi Vĩ.

Nghe thấy tiếng nói trong trẻo mang theo chút dịu dàng lại vô cùng tươi vui, Vương Khôi Vĩ bất giác xoay người, đưa mắt tìm kiếm nơi phát ra âm vực. Trong phút chốc, không tự chủ bị dáng hình của cô gái nhỏ trước mắt thu hút.

Lâm Tuệ Nghi kín đáo trong bộ váy màu xanh dương dài qua khỏi gối. Ở ngực trái thêu một bông hồng đỏ nở rộ đầy rực rỡ, thân cây hoa được kéo dài đến tận eo. Nhìn vào khiến cho người ta có cảm tưởng đây là mẫu thiết kế dành riêng cho Lâm Tuệ Nghi, màu xanh nhẹ nhàng, đơn giản như chính tính cách của cô lại phối cùng bông hồng rực rỡ đầy quyến rũ như vẻ ngoài của người mặc, thật sự rất thuận mắc.

Ánh mắt hổ phách lơ đảng dừng trên gương mặt nhỏ xinh của Lâm Tuệ Nghi, đôi mắt to tròn, long lanh tượng như chứa cả bầu trời sao đang nhìn anh, cánh mũi thanh tú được Lâm Tuệ Nghi phủ một lớp phấn mịn lại càng duyên dáng, đôi môi mỏng đang mím chặc kia hằng ngày đã đỏ hồng căng mọng hôm nay được tô thêm một lớp son đỏ lại càng thêm vẻ quyến rũ, yêu mị.

Lại nhớ đến câu nói của Lâm Tuệ Nghi, Vương Khôi Vĩ hắng giọng lấy lại vẻ cao lãnh hằng ngày rồi "ừ" một tiếng sao đó xoay lưng bước lên tầng.

Lâm Tuệ Nghi vốn đang muốn đi đến nơi tổ chức cuộc thi ngay, trong lòng vô cùng háo hức, cô cố nói to với theo sau Vương Khôi Vĩ.

- Anh chuẩn bị nhanh nha! Tôi đợi anh ở ngoài xe - Nói rồi cô chạy ra sân nhưng vừa mới bước xuống bật tam cấp đã té ngã. Là do Lâm Tuệ Nghi rất ít khi mang giày cao gót, có chút không quen lại còn cái bản tính hấp tấp không bỏ được không cẩn thận bước hụt mà ngã. Thật may, sân biệt thự được trồng cỏ nên không bị xây xác.

Lâm Tuệ Nghi đưa tay chỉnh lại chiếc váy rồi từ từ đứng lên. Cứ ngỡ không sao nhưng sức ảnh hưởng của cú ngã vừa rồi không hề nhỏ, minh chứng là chân cô bị trật rồi.

Lâm Tuệ Nghi khẽ nhăn mi tâm, cố nhất chân bước đến chiếc BMW đang đỗ phía trước. Cô cố ý ngồi vào ghế phó lái để tránh bị Vương Khôi Vĩ chú ý đến mắc cá chân đang sưng to của mình. Nhưng hôm nay Vương Khôi Vĩ lại đích thân láy xe, thấy anh ngồi vào ghế láy cô có chút giậc mình.

- Trình Nghiêm không đi sao? - Lâm Tuệ Nghi dè dặt nhìn Vương Khôi Vĩ.

- Bận - Anh khởi động máy xe rồi đánh láy, chiếc BMW màu đen sang trọng lao nhanh trên đường.

Lâm Tuệ Nghi ngồi trên xe không khỏi căn thẳng khi nhớ đến chuyện lần trước được Vương Khôi Vĩ đích thân chở đi chơi công viên giải trí, mơ hồ nhớ đến đã không kiềm được sợ hãi.

Nhưng thật may lần này Vương Khôi Vĩ đi xe rất chậm, dường như anh đã nhận ra sự khác thường, đôi mắt thâm thuý khẽ lướt nhìn đôi chân trần trắng mịn của Lâm Tuệ Nghi.

- Sao không đi giày? - Chất giọng trầm trầm mang âm điệu của sự quan tâm, vang lên nhẹ nhàng, phả vào trong không gian yên tĩnh làn gió lạnh nhưng đâu đó có thể nhìn ra một chút ôn nhu.

Đôi chân trần khẽ động, Lâm Tuệ Nghi bất tri bất giác né tránh ánh mắt nghi hoặc của Vương Khôi Vĩ, cô như đứa trẻ lo lắng bị người lớn trách phạt. Ánh nhìn lơ đãng rơi trên vệ đường, Lâm Tuệ Nghi thể hiện tự nhiên.

- Tôi không quen đi giày cao nên để đây một lúc đến nơi sẽ mang - Cô chỉ tay vào đôi cao gót màu trắng trong suốt tựa thuỷ tinh đang đặt ngay cạnh đôi chân trần của mình.

Vương Khôi Vĩ vốn là người kiệm lời lại rất ít khi quan tâm quá nhiều về một vấn đề nào đó nên cũng chỉ gật đầu rồi lái xe, anh không hề chú tâm đến mắt cá chân của ai đó đang sưng táy, không hề nhìn ra nét mặt được điểm tô kiểu diễm kia đang khẽ nhăn vì đau.

Chiếc xe chậm chậm dừng trước một shop thời trang cao cấp, lại thấy Vương Khôi Vĩ đẩy cửa xe bước xuống, Lâm Tuệ Nghi là vì không hiểu rõ và cũng rất tò mò Vương Khôi Vĩ đang muốn làm gì, xe còn chưa đến nơi đã dừng lại, cô đưa đầu nhỏ ra ngoài cửa xe, con ngươi đen láy ánh lên sự tò mò, môi nhỏ cất tiếng.

- Anh định làm gì?

Vương Khôi Vĩ hoàn toàn không có ý định đáp lời, cao ngạo bước vào cửa hàng, Lâm Tuệ Nghi ngồi trong xe thật muốn chạy theo xem anh định làm gì nhưng đành phải ngoan ngoãn ngồi yên chờ đợi vì mắt cá chân trái mỗi lúc một đau nhiều hơn.

Được một lúc lại thấy Vương Khôi Vĩ bước ra, trên tay còn cầm theo một cái túi màu đen kèm theo tên shop thời trang được in chữ nổi ở giữa túi.

Vương Khôi Vĩ hôm nay lại có nhã hứng đi mua sắm cơ đấy, càng ở cùng một chỗ với người này lại càng thấy người này có nhiều biểu hiện tuỳ hứng.

- Anh mua gì thế? - Lâm Tuệ Nghĩ chỉ là thuận miệng một chút, định trước Vương Khôi Vĩ sẽ chưng cái gương mặt lạnh băng ra mà nhìn cô rồi nói mấy câu như "nhiều chuyện" nhưng thật không ngờ. Vương Khôi Vĩ cẩn thận lấy ra từ trong túi một chiếc hộp hình chữ nhật màu vàng ánh kim. Động tác từ tốn lấy đôi giày búp bê màu trắng trong suốt, ở gần mũi giày lại được kết một bông hồng đỏ.

Đôi mắt Lâm Tuệ Nghi ngày càng mở to lên vì kinh ngạc khi thấy Vương Khôi Vĩ chậm rãi mang chiếc giày vào chân trái của cô.

Đôi mài khó tính vô thức chau lại khi thấy chỗ bị thương của Lâm Tuệ Nghi, ánh mắt cũng trở nên thâm trầm, Vương Khôi Vĩ ngẫn đầu nhìn Lâm Tuệ Nghi.

- Tại sao bị thương?

Lâm Tuệ Nghi mím chặc môi.

- Là do tôi không cẩn thận, vừa rồi đi vội quá nên bị ngã... nên mới thế.

Sợ Vương Khôi Vĩ không cho đến buổi công bố Lâm Tuệ Nghi lại nở nụ cười, xua xua tay.

- Nhưng anh yên tâm không sao cả có thể đi được.

Vương Khôi Vĩ không hỏi thêm bất cứ điều gì, yên lặng mang giày giúp cô rồi lại tiếp tục lái xe.

Chiếc BMW, vừa đổ trước cửa lớn của công ty The Sun đã thấy có nhiều phóng viên vây quanh, bọn họ đa phần đều muốn biết người trong xe là ai. Nếu là nhà thiết kế đến dự thi thì sẽ hỏi những câu đại loại như "bạn có niềm tin đối với mẫu thiết kế của mình không?" còn nếu là doanh nhân hay nhưng nhà thiết kế có danh tiếng thì sẽ vây quanh xua nịnh, tân bóc, quan tâm một chút về đời tư.

Đám đông nhất thời tản ra khi thấy cánh cửa xe bật mở, một thân nam nhân với vest đen lịch lãm, dung mạo tuấn tú lại pha chút lạnh lẽo khó đoán bước ra. Đám phóng viên vô thức đưa máy ảnh về phía Vương Khôi Vĩ, phải nói đây là một dịp khó thấy khi anh xuất hiện ở một sự kiện thời trang như thế này.

Gương mặt lạnh lùng không hề biến chuyển khi bị vây quanh có chăng cũng chỉ là một ánh mắt sắc bén không hài lòng. Vương Khôi Vĩ cẩn thận mở cửa bên ghế phó lái, cúi đầu định bế Lâm Tuệ Nghi nhưng nhanh chóng bị cô thể hiện thái độ.

- Anh định làm gì? - Lâm Tuệ Nghi giật mình vì cảm nhận được nhiệt độ bàn tay Vương Khôi Vĩ đang đặt ở eo cô.

- Giúp em - Nói rồi Vương Khôi Vĩ bế bỗng Lâm Tuệ Nghi lên, sải bước vững chắc hướng vào đại sảnh.

Thấy đám phóng viên cứ liên tục hướng ống kính về phía cả hai, Lâm Tuệ Nghi có chút lúng túng, áp mặt vào ngực Vương Khôi Vĩ, giọng nói cũng rất nhỏ lại vô cùng cẩn trọng.

- Tôi cảm thấy thế này thật không ổn hay anh để tôi tự đi nha! Nếu bọn họ đăng tin thì sẽ rắc rối lắm.

Cái tư thế này, vòng ôm này của Vương Khôi Vĩ, người ngoài nhìn vào sẽ cảm thấy anh cưng chiều cô. Lâm Tuệ Nghi tin chắc ngày mai trên mặt báo sẽ đầy ấp tin Vương tổng của công ty JK chiều chuộng người yêu như thế nào hoặc sẽ là suy đoán mối tình của hai người đã phát triển đến đâu...

Trái với sự sốt sắng của Lâm Tuệ Nghi, Vương Khôi Vĩ một mặt bình thản.

- Chụp thì cứ để họ chụp còn đăng bài được hay không thì không đoán trước được - Ngữ khí này chẳng phải thể hiện quá rõ rồi sao? Toà soạn nào có gan viết lung tung về đời tư của Vương Khôi Vĩ chứ.

Nghe câu nói này của Vương Khôi Vĩ, Lâm Tuệ Nghi cũng phần nào an tâm gương mặt kiều diễm đang vô cùng hưởng thụ trong vòng tay của anh. "Ngã trật chân đau một chút nhưng có người bế đi thế này thật đáng tự hào", Lâm Tuệ Nghi bật cười trước cái ý nghĩ của mình.

Vương Khôi Vĩ đặt Lâm Tuệ Nghi ngồi vào chiếc ghế đỏ trên hàng ghế gần sân khấu nhất, rồi lại ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

Lâm Tuệ Nghi đảo mắt nhìn tổng thể đại sảnh. Không rõ ngày thường nơi này sẽ thế nào nhưng hôm nay lại được trang trí vô cùng sang trọng, toát lên một phần cao quí của thương hiệu thời trang bật nhất nước.

Mọi thứ vẫn chưa bắt đầu, Lâm Tuệ Nghi cũng bởi vì ngồi một chỗ mà sinh buồn chán liền quay sang Vương Khôi Vĩ tìm người nói chuyện phiếm nhưng lại có loại cảm giác tìm không đúng người. Nhìn gương mặt cau có của ai kia thật làm Lâm Tuệ Nghi tụt hứng, người gì đâu mà thâm trầm đến lạ. Cuối cùng không nhịn được mở miệng.

- Này, anh thất bộ váy của tôi thế nào, cô sang trọng không? - Lâm Tuệ Nghi vân vê góc váy, đôi môi đỏ mọng khẽ cười. Đây là một tròn những chiếc váy được cô thiết kế trong bộ sưu tập lần này. Lấy ý tưởng mang nét mềm mại, cao quí mà gần gủi của hoa vào mẫu thiết kế lần này. Tác phẩm dự thi gồm năm bộ váy dạ hội, đây là chiếc váy thứ sáu mà Lâm Tuệ Nghi cố tình thiết kế cho riêng mình, hoa hồng này là cô tự thêu lên áo, từng đường kim mũi chỉ này đều do cô tự vận động mà thành. Mặc trên người cảm thấy vô cùng thoả mãn với công sức của bản thân.

Vương Khôi Vĩ đánh giá chiếc váy một lượt.

- Không tệ.

Có phải không đây, người ta là khó khăn lắm mới làm nên bộ váy này vậy mà Vương Khôi Vĩ chỉ có thể buông một lời khen nhàm chán như thế.

Lâm Tuệ Nghi có chút không hài lòng xoay người nhìn nơi khác chẳng thèm chấp nhất với người như Vương Khôi Vĩ.