Bảo Bối! Đời Này Hãy Ở Cạnh Tôi

Chương 15: Anh Như Thế Này Không Sợ Tôi Nổi Thú Tính sao?




Dùng xong bữa tối, Lâm Tuệ Nghi nhanh chóng giúp mọi người thu dọn bát đĩa rồi chạy về phòng.

Vừa đóng cửa, cô đã nhảy lên giường ngồi xếp bằng, gương mặt lộ rõ sự hồi hợp. Đôi tay trắng thon dài đang chậm rãi lướt trên bàn phím của chiếc máy tính đắt tiền mà Vương Khôi Vĩ tốt bụng chuẩn bị cho cô để tiện nắm bắt thông tin cũng như thuận tiên cho việc học.

Nhìn thấy tên người gửi mail, Lâm Tuệ Nghi không kìm được kích động mà nhấn chuột. Trên màn hình là thông tin xác nhận mẫu thiết kế của Lâm Tuệ Nghi đã được chọn vào vòng chung kết diễn ra vào cuối tuần này.

Làm sao đây? Niềm vui này đối với cô thật lớn. Ngay giây phút này đây Lâm Tuệ Nghi rất muốn chạy đi tìm Vương Khôi Vĩ mà tự hào nói với anh "tôi được vào vòng trong của cuộc thi thiết kế do công ty The Sun tổ chức rồi". Nhưng rồi lại ngại anh đang bận việc, cô đành ấp ủ niềm vui này cho riêng mình.

Đến lúc tâm trạng bình ổn Lâm Tuệ Nghi không khỏi chất vấn mình. Tại sao khi biết mình được chọn lại muốn báo tin vui này cho Vương Khôi Vĩ mà không phải là Hàn Chỉ Diên - cậu bạn thân của cô. Tại sao cô lại muốn nghe Vương Khôi Vĩ khen cô "giỏi lắm" mà không phải là nghe Trình Nghiêm - anh trai kết nghĩa của cô.

Lâm Tuệ Nghi đánh vào đầu mình vài cái, cô đúng là vui quá mà loạn thần rồi. Thử nghĩ con người lạnh lùng kiêu ngạo như Vương Khôi Vĩ làm gì có hứng thú vui cùng niềm vui đơn thuần của riêng cô.

Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Lâm Tuệ Nghi đưa mắt nhìn về phía cánh cửa gỗ màu đỏ sậm thử đoán xem người bên ngoài là ai. Trong vô thức Lâm Tuệ Nghi xác định là Trình Nghiêm, người anh trai này của cô nhìn bề ngoài có chút thâm trầm, chững chạc nhưng đôi lúc cũng cần lắm một người sẽ chia. Chắc hôm nay Trình Nghiêm lại có việc khiến anh phiền lòng nên cố ý đến tìm đứa em gái như cô mà dạo quanh vườn, trúc bầu tâm sự.

Nghĩ đến đây Lâm Tuệ Nghi vội bước xuống giường, nhanh chân chạy đi mở cửa.

- Trình Nghiêm tối như thế này anh...

Lời còn chưa nói hết đã bị Lâm Tuệ Nghi nuốt ngược vào bụng, đôi mắt to tròn chóp chóp nhìn người đứng bên ngoài. Không phải chứ, vừa nghĩ đến, người đã xuất hiện, thật khiến Lâm Tuệ Nghi cô đây kinh ngạc.

Vương Khôi Vĩ một thân áo ngủ màu xanh kẻ sọc dọc, ở ngực trái còn điểm một hoa văn tinh xảo đang đứng trước cửa, Lâm Tuệ Nghi nhất thời kinh ngạc mà quên cả phản ứng đầu tiên phải hỏi xem Vương Khôi Vĩ đến tìm cô có việc gì.

Lâm Tuệ Nghi còn đang ngẫn người thì Vương Khôi Vĩ đã lách sang người cô bước vào bên trong phòng. Anh nhàn nhã ngồi xuống ghế, đôi chân dài tuỳ tiện gát lên bàn tư thế này tuy có chút tuỳ hứng, bất lịch sự nhưng không thể phủ nhận rằng dáng vẻ của anh lúc này rất quyến rũ.

Nhìn người ta tự nhiên bước vào phòng mình như thế, Lâm Tuệ Nghi cũng chỉ biết lắc đầu, thở dài một tiếng, ai bảo người ta là chủ nhà cơ chứ. Cô vốn nương nhờ anh thì cũng phải nể mặt một chút nếu mà là nhà cô thì chắc cô đã thẳng chân đạp cho anh một cước ra khỏi phòng.

Vương Khôi Vĩ không biết bây giờ là mấy giờ rồi sao? Đã tám giờ rồi đấy, dù gì cô cũng là con gái nhà lành anh đâu thể tự tiện vào phòng cô được. Lâm Tuệ Nghi thật hết nói nổi cái loại hành xử tuỳ hứng như anh, thật muốn chỉnh anh một trận nhưng sợ anh nổi cơn tam bành đành ngậm ngùi bước lại giường.

Như chợt nhớ ra, Lâm Tuệ Nghi hào hứng mở máy tính rồi mang đến đặt trước Vương Khôi Vĩ.

- Anh xem mẫu thiết kế của tôi được chọn vào vòng trong rồi này - Lâm Tuệ Nghi cười rạng rỡ, đôi mắt lưu ly nhìn Vương Khôi Vĩ đầy mong chờ.

- Ừ - Nhìn nữa ngày trời cũng chỉ đạm nhạt "ừ" một tiếng, Vương Khôi Vĩ thật biết cách làm người ta xuống tinh thần.

Lâm Tuệ Nghi là đang muốn nghe anh khen một câu để có động lực vậy mà người này chẳng biết động viên người khác gì cả.

Nhân lúc ở cùng, cô phải xin anh cho đến buổi công bố kết quả chung cuộc mới được nếu không vài ngày tới bận rộn không gặp được anh hoặc tâm tình anh không tốt thì cô nắm chắc cái vé ở nhà.

Lâm Tuệ Nghi cười tinh ranh thoạt nhìn đã biết cô có mưu đồ bất chính.

- Cuối tuần này là buổi công bố kết quả anh cho tôi đi nha... nha! - Lâm Tuệ Nghi chóng hai tay lên cầm, chóp chóp đôi mắt xinh đẹp nhìn Vương Khôi Vĩ.

Nhất thời bị loại biểu cảm đáng yêu này của Lâm Tuệ Nghi làm cho chấn động mà quên cả phản ứng.

Lâm Tuệ Nghi ở phía đối diện nhìn thấy gương mặt lạnh băng không chút cảm xúc nào của Vương Khôi Vĩ trong lòng bất an, có phải anh sẽ không cho cô đi? Lâm Tuệ Nghi liền nắm lấy cánh tay anh, lắc nhẹ.

- Có được không... cho tôi đi nha!

Không đành lòng nhìn ánh mắt long lanh bởi vì sợ anh không cho đi mà rưng rưng sắp khóc của Lâm Tuệ Nghi, anh thở dài.

- Đi cùng

Cuối tuần Vương Khôi Vĩ không có việc bận buổi công bố kết quả cũng diễn ra vào buổi tối nên Vương Khôi Vĩ rất sẵn lòng. Hơn hết là do anh không an tâm, sợ Lâm Tuệ Nghi cứ thích chạy loạn không ở yên trong tầm quan sát của vệ sĩ, anh sợ cha mình lợi dụng lúc đông người mà động thủ với cô gái nhỏ này.

Việc chính đã giải quyết xong bây giờ đến việc phụ, Lâm Tuệ Nghi dùng ánh mắt điều tra tội phạm dán lên người Vương Khôi Vĩ.

- Anh tìm tôi có việc gì?

- Mang gối đến cho em - Vương Khôi Vĩ khép hờ đôi mắt sâu thâm trầm, ngữ khí thập phần không quan tâm cứ như ta đây làm việc tốt mang đồ đến tăng Lâm Tuệ Nghi.

Ban đầu không rõ Vương Khôi Vĩ là muốn nhắc đến chuyện gì nhưng sao đó cái đầu vốn không nhạy bén của Lâm Tuệ Nghi cũng chịu vận động. Là chiếc gối có mùi hương bạc hà tươi mát, dễ chịu mà cô ôm ngủ lúc ở công ty JK, Vương Khôi Vĩ bảo rất đắc không ngờ anh cho cô thật, người đàn ông này hào phóng quá rồi.

Lâm Tuệ Nghi còn chưa kịp hưởng thụ vui sướng đã bị Vương Khôi Vĩ lôi lên giường, anh tiện tay lấy chăn đấp lên người cô rồi nằm xuống bên cạnh, đôi vòng tay ấm áp ôm lấy cô đầy cưng chiều.

Lâm Tuệ Nghi bị một loạt hành động của Vương Khôi Vĩ làm chấn động nhất thời quên cả phản ứng.

- Anh... anh làm gì đấy... mau về phòng đi... anh... tôi... không thể ngủ cùng một giường.

Lâm Tuệ Nghi lắp bắp cả nữa ngày trời mới truyền tải hết ý nghĩ trong đầu mình.

Cô đây còn chưa có bạn trai đấy, không thể tuỳ tiện ở cùng một chỗ với nam nhân lại còn là người có sắc đẹp yêu nghiệt đầy mị hoặc như anh... rất dễ phạm tội.

- Gối của em

Lâm Tuệ Nghi bị ba từ "gối của em" phát ra từ miệng Vương Khôi Vĩ đã kích. Gối, không phải chứ? Cái gối mà cô xin ở công ty là Vương Khôi Vĩ sao?

- Tôi không muốn nhận cái gối này nữa - Lâm Tuệ Nghi hắng giọng nói, thân người mỏng manh cố vùng vẫy thoát khỏi cái ôm ấm áp của Vương Khôi Vĩ nhưng lại bị anh siết chặc hơn không tài nào thoát ra.

Vương Khôi Vĩ lười biến đưa mắt nhìn Lâm Tuệ Nghi.

- Đồ cho rồi không lấy lại.

Người này lại khiến cô không biết nên phản bát ra sao rồi. Nói vậy chẳng phải tối nay cô buộc phải bị cái gối đẹp trai, lạnh lùng này ôm ngủ à. Đừng như thế thế cô đây bệnh tim không thể chịu nổi đã kích lớn này đâu.

Nhận thấy Lâm Tuệ Nghi không còn vùng vẫy, đôi môi Vương Khôi Vĩ khẽ nhếch lên một nụ cười mị hoặc, anh dịu dàng đặt nụ hôn chúc ngủ ngon trên đỉnh đầu cô rồi dần dần nhắm mắt.

Được một lúc Lâm Tuệ Nghi lại không an phận đưa mắt nhìn cái cầm nhọn của Vương Khôi Vĩ, giọng nói mềm mại cẩn trọng vang lên xoá tan sự yên tĩnh.

- Ngủ rồi sao?

Đôi phương không có ý định trả lời, có vẻ đã ngủ rồi Lâm Tuệ Nghi khẽ thở phào nhẹ nhõm. Vương Khôi Vĩ có lẽ chỉ muốn ôm cô ngủ ngoài ra không có ý định gì khác làm cô nảy giờ lo lắng không thôi.

Lâm Tuệ Nghi ngẫn đầu nhìn vào gương mặt cương nghĩ đẹp mê người của Vương Khôi Vĩ, môi nhỏ lại phát ra âm vực.

- Anh như thế này không sợ tôi nổi thú tính sao?

Đôi mài kiếm khẽ nhếch lên, Vương Khôi Vĩ không nặng không nhẹ buông từng câu chữ.

- Vậy em phải chịu trách nhiệm cho trinh tiết của tôi.

Hơi ấm đều đều phả trên đỉnh đầu Lâm Tuệ Nghi, anh chưa ngủ? Lâm Tuệ Nghi bị lời nói nữa đùa nữa thật này của Vương Khôi Vĩ doạ cho hồn vía lên mây. Cô vùi đầu vào ngực anh, nhắm tịt mắt, được rồi cứ cho là cô nói mớ đi.