Bảo Bối! Đời Này Hãy Ở Cạnh Tôi

Chương 14: Cái Gối Này Của Anh Rất Thơm




Sau một tuần nằm viện với sự chăm sóc tận tình của Lâm Tuệ Nghi hôm nay Vương Khôi Vĩ đã có thể ra viện. Lâm Tuệ Nghi đến viện từ rất sớm, mục đích là để giúp Vương Khôi Vĩ sắp xếp đồ nhưng thực ra thì chẳng có việc gì để cô giúp bởi Trình Nghiêm đã nhanh hơn cô một bước.

Lâm Tuệ Nghi vừa đẩy cửa bước vào đã thấy Vương Khôi Vĩ chỉnh tề trong quần âu, áo sơ mi trắng, đồ này chẳng phải thường ngày anh vẫn hay mặc đến công ty sao?

- Vừa ra viện đã đi làm sao? - Lâm Tuệ Nghi dựa người vào cửa cười tươi.

Vương Khôi Vĩ nhìn thấy Lâm Tuệ Nghi thì lắc đầu chán ngán, một tuần qua anh bị cô chăm sóc nhiệt tình đến độ suýt chút nữa là chẳng thể ra viện.

Nhắc đến thật khiến người ta cười đau khổ, Lâm Tuệ Nghi đến chăm sóc người bệnh nhưng lại bảo buồn chán liền được Vương Khôi Vĩ ưu ái cho mượn di động vậy là mỗi ngày cô đều rất hào hứng đến thăm anh chỉ để vượt qua cái trò chơi trong di động của anh. Có hôm mãi chơi, Vương Khôi Vĩ nhờ Lâm Tuệ Nghi lấy nước vậy là cô rất nhiệt tình lấy cho anh cả một bình nước nóng, anh nói muốn ăn táo cô liền tiện tay ném cho anh một quả táo vẫn còn nguyên vỏ... kể ra còn rất nhiều việc kinh thiên.

- Hỏi thừa - Vương Khôi Vĩ đạm nhạt bỏ lại cho Lâm Tuệ Nghi một câu ngắn gọn.

Thấy Vương Khôi Vĩ rời đi Lâm Tuệ Nghi liền chạy theo sao anh, đôi tay mềm mại tuỳ tiện nắm lấy cánh tay săn chắc của anh.

- Anh không về nhà mà đến công ty ngay đúng không?

Nhận được cái gật đầu của Vương Khôi Vĩ, Lâm Tuệ Nghi liền cười vui vẻ. Bây giờ không cần phải chăm sóc người bệnh cũng không cần phải về nhà, bên cạnh Lâm Tuệ Nghi cũng không có vệ sĩ, cô phải nhân cơ hội này dạo một vòng thành phố, ăn uống no say cùng Hàn Chỉ Diên mới được.

- Vậy tôi đi trước đây - Lâm Tuệ Nghi vẫy vẫy tay rồi chạy đi như sợ Vương Khôi Vĩ phát hiện ra cô có kế hoạch nhưng còn chưa được bao xa đã bị người ở phía sau nắm cổ áo kéo lại, hành động này thật không có chút gì thương hoa tiếc ngọc mà, Lâm Tuệ Nghi xoay người phùng má nhìn Vương Khôi Vĩ.

- Anh muốn gì đây?

Con mèo nhỏ Lâm Tuệ Nghi là đang xù lông với anh sao? Đúng là đáng yêu không chịu được mà, Vương Khôi Vĩ đưa tay bẹo má Lâm Tuệ Nghi một cái, đôi mắt hổ phách ánh lên ý cười khó đoán.

Nhìn hành động vội vội vàng vàng của Lâm Tuệ Nghi cũng đủ để người khác nghi ngờ, nếu đoán không nhầm thì chắc là cô đang muốn nhân cơ hội không có người quản mà chạy lung tung, chi bằng đề nghị với cô một việc, Vương Khôi Vĩ có ý mời.

- Hôm này cô không phải đi học, có muốn đến công ty tôi chơi không? - Hỏi xong câu này Vương Khôi Vĩ cảm thấy rất chi không hợp lí. Đến công ty anh thì có gì để chơi, ở đó chỉ có mấy con người cả ngày chuyên tâm vào máy tính chẳng mãi mãi thế giới xung quanh... thật không thích hợp với con người vốn rất hay chạy loạn như Lâm Tuệ Nghi. Biết thế anh không cần phải hỏi, cưỡng chế lôi cô lên xe cho đỡ phiền phức.

Nghe nhắc đến công ty, Lâm Tuệ Nghi thật hiếu kì nha! Cô biết Vương Khôi Vĩ tính ra cũng được một thời gian dài mà chẳng biết anh làm việc gì ở công ty nào mà giàu đến mức có cả biệt thự rộng lớn, siêu xe đến mấy chiếc, không biết có phải Vương Khôi Vĩ làm việc trong tổ chức xã hội đen hay gì gì thường rữa tiền không? Thật sự rất muốn đến, Lâm Tuệ Nghi cười tít mắt nắm tay Vương Khôi Vĩ lôi lôi kéo kéo ra khỏi bệnh viện.

- Nhanh lên, tôi rất muốn đến xem công ty của anh lớn đến thế nào?

Nhìn thấy loại biểu tình này của Lâm Tuệ Nghi thật khiến Vương Khôi Vĩ kinh ngạc, không ngờ cô gái này có hứng thú với công ty của anh.

Ngồi trên xe Lâm Tuệ Nghi không ngừng ngó ngang ngó dọc nhìn xem con đường mình đang đi sẽ dẫn đến đâu, lại hào hứng hỏi người bên cạnh.

- Khôi Vĩ, công ty của anh có to không? Anh làm gì ở đó, anh mang tôi theo liệu có bị cấp trên của anh mắng không? Nhỡ anh bị trừ lương thì tôi thật ái nái. Còn Trình Nghiêm nữa, anh cũng làm cùng công ty với Khôi Vĩ à - Lâm Tuệ Nghi một lần mang hết những thắc mắc ra hỏi, trong lúc nói chuyện cũng chẳng màng gọi Vương Khôi Vĩ một tiếng thiếu gia cô cứ vô tư gọi thẳng tên anh như điều hiển nhiên.

Đối với người vốn coi trọng qui tắc như Vương Khôi Vĩ thì rất không chấp nhận người của mình không phân biệt giai cấp mà nói chuyện ngang hàng với anh nhưng với Lâm Tuệ Nghi lại là một trường hợp ngoại lệ. Cho dù Lâm Tuệ Nghi có trăm ngàn lần gọi tên Vương Khôi Vĩ thì anh đều cảm thấy rất bình thường không những thế trong lòng còn xuất hiện loại cảm giác thích thú.

Trình Nghiêm đang lái xe nghe thấy hàng loạt câu hỏi của Lâm Tuệ Nghi không nhịn được mà trả lời.

- Em nói xem công ty JK có lớn không? Em nghĩ xếp của người điều hành công ty là ai, nói xem trong công ty ai có gan lớn đến mức không cho phép thiếu gia mang người vào. Còn việc của anh thì, tuy là quản gia nhưng thực chất anh chính là tay chân đắc lực của thiếu gia ở công ty ngoài anh ra thì còn một người nữa.

Vừa nói hết lời thì xe dừng lại trước cửa công ty, Lâm Tuệ Nghi gật gật đầu nhỏ rồi nhanh chóng đẩy cửa xe bước ra. Cô đưa mắt nhìn tổng thể cái công ty có chữ JK kia, trước đây cô không ít lần đi qua nhưng không mấy để tâm đến cho tận lúc nghe Hàn Chỉ Diên cao hứng nói rằng Vương tổng của công ty này tuổi trẻ tài cao chỉ mới hai mươi tuổi đã gầy dựng được cơ ngơi vững mạnh điều quan trọng nhất luôn được Hàn Chỉ Diên đề cao chính là vị Vương tổng này rất đẹp trai nhưng ít khi tiếp nhận phỏng vấn, rất khó khăn tìm thông tin hay hình ảnh của vị Vương tổng này trên mạng.

Khoang đã, Vương tổng, Vương Khôi Vĩ, không phải chứ? Hoá ra trong suốt thời gian qua cô đang ở cạnh người tài giỏi được nhiều người ngưỡng mộ đây sao? Lâm Tuệ Nghi đưa mắt nhìn con người tuấn mĩ, lạnh lùng đứng bên cạnh mình.

- Anh không phải là vị Vương tổng tài giỏi trong truyền thuyết chứ?

Vương Khôi Vĩ cúi đầu nhìn vào chúm mũi nhỏ xinh của Lâm Tuệ Nghi, thân ảnh người đàn ông cao lớn đang đứng ngược sáng được ánh nắng ban mai soi rọi lại càng trở nên cương nghị đầy mị lực trong mắt Lâm Tuệ Nghi.

- Đúng vậy, mau đi theo tôi

Vương Khôi Vĩ cao lãnh bước vào công ty, Lâm Tuệ Nghi cũng chậm rãi đi theo sau.

Thật không ngờ trong suốt thời gian qua cô được ăn cùng bàn, sống cùng nhà lại còn cùng Vương tổng tài giỏi trong truyền thuyết đi chơi công viên. Nếu kể cho Hàn Chỉ Diên nghe cậu ấy nhất định đánh cho cô vài phát rồi bảo mau tỉnh dậy đừng ở đó ôm mộng.

Bên trong rất rộng với lối trang trí cổ điển càng tôn lên sự sang trọng của một công ty lớn đầy tiềm năng, sàn lát đá hoa cương màu trắng được lao rất cẩn thận, xem ra người ở công ty của Vương Khôi Vĩ làm việc rất tích cực, Lâm Tuệ Nghi nhìn thấy ở bên phải có hai chị gái xinh đẹp ở bàn lễ tân đang cúi nhẹ đầu chào Vương Khôi Vĩ và Trình Nghiêm, xem ra hai người này ở công ty rất được nhân viên xem trọng.

Lâm Tuệ Nghi còn đang ngó nghiêng xung quanh thì đâm phải bức tường bằng thịt săn chắc ở phía trước.

- Anh lên cơn gì đấy, đang đi bỗng dưng dừng lại.

Lâm Tuệ Nghi xoa xoa cái mũi nhỏ, ngẫn đầu đã thấy khoảng cách của hai người rất gần liền lùi về sau một bước.

Thấy Vương Khôi Vĩ dừng bước, ánh mắt anh nhìn xuống sàn nhà Lâm Tuệ Nghi cũng theo đó hướng đến, thì ra là một mảnh giấy nhỏ. Lâm Tuệ Nghi đang định cúi người nhặc lên mang đi vức thì đã có người nhanh hơn cô. Đó là một người phụ nữ khoảng chừng bốn mươi tuổi trên người mặt bộ đồ của lao công màu xanh nhạt, cô ấy đang cúi người ríu rít nhận lỗi.

- Thật sự xin lỗi Vương tổng, là do tôi không lao dọn cẩn thận bây giờ tôi lập tức làm lại.

Thật là chỉ có mảnh giấy nhỏ thôi có cần nghiêm trọng vậy không? Chỉ cần mang nó đi vức là xong việc.

- Ngay từ đầu có lẽ cô đã nghe nói qua qui tắc và đòi hỏi của tôi trong công việc. Hôm nay, cô không làm tốt đồng nghĩa với việc buộc phải thôi việc.

Lâm Tuệ Nghi trợn tròn mắt nhìn gương mặt bình thản như không của Vương Khôi Vĩ rồi nhìn đến dáng vẻ thành khẩn của người phụ nữ. Lâm Tuệ Nghi giành lấy mẫu giấy trên tay người phụ nữ rồi mang đến vức vào sọt rác ở gần đấy.

- Chỉ cần mang vức đi là được, sao phải đuổi việc cô ấy?

Lâm Tuệ Nghi bước đến phía trước mặt Vương Khôi Vĩ. Nhưng ngay lập tức bị ánh mắt cương nghị của anh áp đảo khí thế muốn đòi lại công đạo trong cô, Lâm Tuệ Nghi ngoan ngoãn cúi đầu, cố ý ngó lơ cái khí lạnh của người nào đó.

Nhìn bộ dạng lúng túng, bởi vì sợ mà mím chặc môi của Lâm Tuệ Nghi, cô đến cả nhìn anh cũng không dám nhìn. Rồi lại nhìn đến gương mặt biết lỗi của người lao công, Vương Khôi Vĩ đạm nhạt lên tiếng.

- Không có lần sao

Chỉ một câu nói của Lâm Tuệ Nghi đã khiến Vương Khôi Vĩ phá bỏ qui tắc bây lâu của mình "bất kì ai trong công ty dù ít hay nhiều làm ảnh hưởng đến hình tượng của công ty đều sẽ bị đuổi". Việc làm hôm nay của cô lao công ấy có thể sẽ khiến đối tác cảm thấy không vừa ý với công ty ngay từ lần gặp đầu tiên.

Thấy Vương Khôi Vĩ chịu bỏ qua cho cô lao công, Lâm Tuệ Nghi liền cười tán thưởng rồi lại nắm lấy tay Vương Khôi Vĩ thúc giục.

- Mau đưa tôi đi xem phòng làm việc của anh đi.

Sau khi họ bước vào thang máy, cô lao công mới thở phào thầm cảm ơn cô gái tốt bụng đã nói giúp. Hai cô gái xinh đẹp ở bàn tiếp khách cũng nhìn theo cánh cửa thang máy đang từ từ khép lại mà bàn luận về điều gì đó, gương mặt của họ biểu hiện thập phần không tin vào mắt mình.

Nhìn thấy phòng làm việc của Vương Khôi Vĩ, Lâm Tuệ Nghi chỉ có thể hình đung bằng hai từ "đơn điệu". Cả căn phòng rộng lớn lấy màu trắng làm chủ đạo, ở đầy ngoài cái tủ đựng toàn rượu cao cấp ra thì Lâm Tuệ Nghi chẳng có hứng thú với bất kì thứ gì.

- Cô ngồi yên ở đó không được chạy loạn - Nói rồi Vương Khôi Vĩ bước đến ngồi vào vị trí làm việc của mình.

Vốn định đến xem tủ rượu của Vương Khôi Vĩ nhưng nghe anh ra lệnh cô đành gạt cái ý định ấy sang một bên, nghe lời của anh mà ngoan ngoãn ngồi ở chiếc ghế sofa đặt trước bàn làm việc của anh. Lâm Tuệ Nghi bắt đầu lục lội trong chiếc balo nhỏ của mình cuối cùng cũng tìm được giấy bút. Cô lại chuyên tâm vào vẽ mẫu nhưng thật là không có tâm trạng, cô vẽ mãi vẫn thấy không vừa ý, không biết đã vức đi bao nhiêu là giấy đến khi ngẫn đầu lên đã thấy xung quanh mình toàn là giấy rất hỗn loạn. Vẽ chán rồi, Lâm Tuệ Nghị lại tìm được thú vui mới chính là ngắm Vương Khôi Vĩ làm việc. Người ta vẫn thường nói đàn ông quyến rũ nhất là khi làm việc, thật không sai mà.

Nhưng mà ngồi như thế này thật rất nhàm chán, biết thế này cô đã không hào hứng đến công ty của Vương Khôi Vĩ rồi. Nếu không giờ này cô đã lê la đâu đó cùng Hàn Chỉ Diên tận hưởng cuộc sống tự do tự tại ngắm ngủi của mình rồi, ngẫm lại thật thấy hối hận mà.

Nhàm chán sinh buồn ngủ, Lâm Tuệ Nghi quả thật bị sự buồn chán và tĩnh lặng của căn phòng ru vào mộng đẹp.

Nhìn thấy cô gái nhỏ nào đấy đang dựa người vào thành sofa ngủ ngon, Vương Khôi Vĩ khẽ mỉm cười, người này đến ngủ cũng đáng yêu. Nhưng tư thế của Lâm Tuệ Nghi có phần không thoải mái, nhận thấy điều này Vương Khôi Vĩ liền chủ động bước đến ngồi cạnh Lâm Tuệ Nghi, anh kéo cô vào lòng để cô dễ dàng dựa vào vòm ngực săn chắc của anh, tìm được điểm tựa Lâm Tuệ Nghi vùi đầu vào ngực Vương Khôi Vĩ, đôi tay trắng mềm mại ôm lấy thắt lưng của anh.

Bên ngoài có tiếng gõ cửa, tiếp theo là một cô gái khoảng hai mươi lăm tuổi bước vào. Cô ấy như không tin vào cảnh tượng trước mắt, xếp tổng đang ôm lấy cô gái được anh đưa tới công ty, xung quanh anh là một mớ giấy bị vức ngỗn ngang trên sàn. Phải biết Vương Khôi Vĩ là người ưa sạch sẽ lại có thể chấp nhận hiện trạng này thì thật là khó tin.

- Có chuyện gì? - Vương Khôi Vĩ nhỏ giọng hỏi cô gái vừa rồi chỉ sợ Lâm Tuệ Nghi bị đánh thức.

- Đây là hạng mục cần được anh phê duyệt - Cô gái ấy cũng rất tinh ý, nói chuyện nhỏ nhẹ. Trong lúc trả lời Vương Khôi Vĩ, ánh mắt cô ấy lơ đãng nhìn Lâm Tuệ Nghi đang ngon giấc trong lòng Vương Khôi Vĩ.

Anh cẩn thận xem qua từng trang một, đang định đặt bút kí tên thì bị vật nhỏ trong lòng làm ảnh hưởng. Vương Khôi Vĩ đưa mắt nhìn Lâm Tuệ Nghi đang cựa mình.

- Bị đánh thức sao?

Lâm Tuệ Nghi gật gật đầu nhưng hoàn toàn không có ý định rời khỏi người anh, cánh mũi nhỏ tham lam hít lấy mùi hương nam tính trên người anh, cô dùng giọng ngái ngủ lười biếng gọi anh.

- Khôi Vĩ

Mỗi lần nghe Lâm Tuệ Nghi gọi tên mình Vương Khôi Vĩ thật sự thấy rất vui, anh đưa tay xoa xoa đầu cô.

- Sao?

- Cái gối này của anh rất thơm lại êm nữa, anh có thể cho tôi không? - Lâm Tuệ Nghi vòng tay ôm chặc thắt lưng anh hơn, cái đầu nhỏ liên tục vùi vào ngực anh.

Cô gái vừa rồi nghe thấy một loạt đề nghị của Lâm Tuệ Nghi không khỏi kinh ngạc, người này thật rất lớn gan, dám xem Vương Khôi Vĩ như gối ôm.

Vương Khôi Vĩ nhất thời không biết nên tỏ thái độ thế nào với lời đề nghị này của cô, không kiềm chế được mà bật cười.

- Tôi cho cô, nhớ giữa cẩn thận, chiếc gối này rất đắc.

Lâm Tuệ Nghi gật gật đầu như gà mổ thốc rồi lại ôm lấy Vương Khôi Vĩ mà ngủ tiếp.