Bảo Bối! Đời Này Hãy Ở Cạnh Tôi

Chương 13: Vương Khôi Vĩ Sợ Tiêm Thuốc




Vương Khôi Vĩ đã được đưa về phòng bệnh, tuy bác sĩ đã nói sức khoẻ của Vương Khôi Vĩ đã ổn nhưng Lâm Tuệ Nghi cứ cuống cuồn lên. Cô ngồi bên cạnh nhìn thấy khuôn mặt tuấn mĩ nhợt nhạt, nhìn những mũi tiêm trên cánh tay rắn rỗi của anh trong lòng không khỏi lo lắng. Lâm Tuệ Nghi không sợ Vương Khôi Vĩ tĩnh lại sẽ tức giận phạt nặng cô chỉ là không biết Vương Khôi Vĩ đã thực sự ổn như lời bác sĩ nói không? Vừa rồi khi trao đổi bác sĩ còn nói Vương Khôi Vĩ mai mắn đến bệnh viện kịp nếu trể khoảng ba mươi phút không thể cấp cứu thì tim sẽ ngừng đập, Lâm Tuệ Nghi nghĩ cũng không dám nghĩ đến.

Đến khi Vương Khôi Vĩ tĩnh thì phía xa chân trời đã ráng vàng rực rỡ, đôi mắt anh khẽ động đã nhìn thấy Lâm Tuệ Nghi mím chậc môi nhìn mình.

Thấy Vương Khôi Vĩ có ý định ngồi dậy Lâm Tuệ Nghi liền nhanh chóng bước đến đỡ anh.

- Để tôi giúp anh - Cô lấy một chiếc gối kê phía sau lưng cho Vương Khôi Vĩ thuận tiện dựa vào thành giường.

Nhìn Vương Khôi Vĩ có vẻ mệt mỏi, Lâm Tuệ Nghi liền lo lắng.

- Anh thấy thế nào rồi hay để tôi đi gọi bác sĩ - Lâm Tuệ Nghi toang bước đi thì phía sau vang lên thanh âm trầm trầm không lớn lắm đủ để cô nghe thấy mà dừng bước.

- Không cần - Bệnh đến thế đấy mà giọng nói phát ra thật bức người.

Cô xoay người quay lại, ngồi vào chiếc ghế cạnh giường bệnh, cười ngọt ngào.

- Anh có muốn ăn cháo không? Tôi sẽ về nhà nấu mang vào cho anh.

Vương Khôi Vĩ nhìn gương mặt đang tươi cười của Lâm Tuệ Nghi rồi lại nhìn chính mình. Nhờ cô nấu mà anh thành ra thế này mà cô vẫn còn giữ ý định đó, thật hết lời.

- Muốn tôi gặp Diêm Vương mới vừa lòng sao? - Thanh âm trầm ổn vang lên phút chốc khiến nụ cười trên môi Lâm Tuệ Nghi cứng nhắc. Hiểu rồi, cho dù Vương Khôi Vĩ có đói chết cũng sẽ kiên quyết không ăn đồ của cô nấu. Nghĩ đến việc Vương Khôi Vĩ thừa biết mình bị dị ứng với tôm mà vẫn ăn lại còn rất nhiệt tình ăn hết cả bát mì lớn, Lâm Tuệ Nghi thật không rõ Vương Khôi Vĩ có bị chạm ở đâu không? Một ngọn lửa lớn bùng phát, cô liếc mắt nhìn Vương Khôi Vĩ.

- Anh có phải bị...

Lâm Tuệ Nghi định hỏi "anh có phải bị đứt sợi dây thần kinh nào rồi không? biết rõ không thể ăn nhưng vẫn ăn". Nhưng rồi Lâm Tuệ Nghi lại thôi không nói chỉ sợ lời phát ra rồi sẽ chọc giận Vương Khôi Vĩ, cô chỉ biết cười miễn cưỡng nói.

- À không ý tôi là... để tôi đi mua cháo cho anh

Vương Khôi Vĩ còn chưa tiếp nhận hết Lâm Tuệ Nghi đã nhanh chân chạy biến, anh cũng chỉ biết cười nhìn theo bóng lưng nhỏ đang dần khuất sau cánh cửa phòng bệnh.

Lâm Tuệ Nghi vừa đi thì Triệu Vĩnh một thân áo blu trắng ung dung đẩy cửa bước vào. Triệu Vĩnh tuỳ tiện ngồi xuống ghế còn không khách khí cầm lấy quả táo trên bàn cắn một miếng lớn.

- Thức ăn của Tuệ Nghi có sức ảnh hưởng lớn thật! - Sau câu nói Triệu Vĩnh còn cười lớn một tiếng.

Buổi sáng Triệu Vĩnh có ca trực ở bệnh viện, đúng lúc anh nhìn thấy Trình Nghiêm đi đi lại lại ở phòng cấp cứu liền tò mò bước đến quan tâm.

- Người nhà của cậu ở trong đó sao? - Ngẫm lại Triệu Vĩnh thấy câu hỏi của mình dư thừa, ngoài người cha đã mất thì Trình Nghiêm không còn ai thân thích cả.

Trình Nghiêm dựa lưng vào tường vẻ mặt mệt mỏi xen lẫn tức giận.

- Là Khôi Vĩ

Gương mặt này của Triệu Vĩnh đã biểu đạt rõ khuất mắc trong lòng anh, cái tên Vương Khôi Vĩ này sức khoẻ vốn rất tốt bản tính cố chấp cũng rất không thích bác sĩ thăm khám, tiêm chích trên người thật không ngờ cũng có ngày ngoan ngoãn chạy vào bệnh viện kiểm tra.

- Đi kiểm tra tổng quát sao? - Triệu Vĩnh vừa nghịch điện thoại vừa bình thản như không.

- Cậu có thấy ai kiểm tra tổng quát trong phòng cấp cứu không? - Trình Nghiêm lắc đầu, thật không rõ Triệu Vĩnh làm sao có thể trở thành bác sĩ trong khi đến cả chữ cũng không biết đọc. Phía trên căn phòng không phải đang nhấp nháy dòng chữ "cấp cứu" đỏ rực kia sao? Anh làm bác sĩ ở đây lâu như vậy nếu không đọc được chữ cũng biết căn phòng này dùng để làm gì, có cần phải hỏi một câu thừa thải vậy không?

- Cái tên đó bị làm sao mà phải vào tận đây cấp cứu? Không lẽ trên đường đến công ty bị đâm xe hay lại lên cơn đập phá tự mình tổn thương mình - Lời Triệu Vĩnh nói bình thản vô cùng không một chút lo lắng cho người ở bên trong bởi anh biết nếu dễ chết như thế thì không phải là Vương Khôi Vĩ.

- Chuyện này còn kinh điển hơn...

Trình Nghiêm hệ thống lại toàn bộ sự việc một cách đơn giản nhất, Triệu Vĩnh nghe xong kinh ngạc nhìn Trình Nghiêm ý nói "tôi có nghe nhầm không?" lại thấy Trình Nghiêm gật đầu anh được trần cười sảng khoái bát mì của Lâm Tuệ Nghi quá lợi hại.

- Đến thăm bệnh hay xem kịch vui - Vương Khôi Vĩ biết tổng Triệu Vĩnh làm gì có ý tốt đến để xem anh chết sống ra làm sao, mục đích chỉ muốn nhìn thấy bộ dạng thể thảm của anh khi phá lệ ăn mì tử của Lâm Tuệ Nghi.

- Xem đủ rồi, tôi đi đây - Triệu Vĩnh đứng lên vẫy vẫy tay rồi thong dong bước đi.

Căn phòng trở nên yên tĩnh, Vương Khôi Vĩ với tay lấy chiếc điện thoại trên bàn gọi Trình Nghiêm đến mau mau sắp xếp cho anh ra viện. Lời còn chưa nói hết đã bị Lâm Tuệ Nghi giật lấy chiếc điện thoại, dập máy, nghiêm giọng nói.

- Vừa tĩnh dậy đã muốn ra viện anh có phải quá xem thường sức khoẻ của mình rồi không?

Vương Khôi Vĩ khoanh tay trước ngực, bộ dạng vô cùng thoải mái.

- Đến lượt cô quản sao?

Đúng thật hết nói nổi con người này, trong bất kì trường hợp nào cũng có thể cao ngạo như thế đấy. Nhìn xem cái dáng vẻ bất cần của anh ta kìa thật muốn đánh cho một phát. Lâm Tuệ Nghi cô đây cũng chẳng hứng thú quản anh chỉ là chuyện này do cô gây ra cô đương nhiên phải quan tâm đến.

Lâm Tuệ Nghi mở nắp bát cháo thịt bầm vẫn còn toả khói nóng để trước mặt anh, dùng giọng điệu dỗ ngọt.

- Thôi được không quản nhưng anh có thể ở đây một tuần để bác sĩ tiện theo dõi không?

- Chỉ là dị ứng nhỏ không chết được.

Nghe anh nói Lâm Tuệ Nghi càng bất mãn. "không chết được", anh là suýt nữa mất mạng đó, cô thật hết cách với người này.

- Thôi được tuỳ anh, mau ăn đi, tôi nghe nói chỗ này rất ngon. - Lâm Tuệ Nghi cười tươi nhìn Vương Khôi Vĩ vậy mà anh chẳng có biểu hiện gì muốn ăn, cứ ngồi nhìn cô chăm chăm.

- Mau ăn đi nếu ngụi sẽ không ngon - Lâm Tuệ Nghi tròn mắt nhìn anh nhắc nhỡ, anh lại mặc dày bảo không cầm nổi muỗng. Lâm Tuệ Nghi hết cách, bất mãn tự tay đút cho anh ăn, người bệnh như Vương Khôi Vĩ thật khó hầu.

Đợi Vương Khôi Vĩ ăn hết bát cháo Lâm Tuệ Nghi ngập ngừng hỏi.

- Biết rõ bị dị ứng sao anh lại ăn, có thể từ chối mà - Ngữ khí của Lâm Tuệ Nghi có phần ái ngại nếu cô biết Vương Khôi Vĩ bị dị ứng với tôm thì cô đã không cho tôm vào bát mì của anh.

Vương Khôi Vĩ nhìn vẻ mặt khó coi của Lâm Tuệ Nghi cười nhẹ như không, giọng nói dịu dàng.

- Vì cô nấu.

Có phải không đây? Chỉ vì cô nấu mà anh chấp nhận ăn hết sao? Lâm Tuệ Nghi thật không gánh vác nổi sự nhiệt tình này của Vương Khôi Vĩ.

Còn đang chấn động vì câu trả lời của Vương Khôi Vĩ thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Lâm Tuệ Nghi vội đứng lên mở cửa. Hoá ra là cô y tá, cô ấy mỉm cười với cô rồi lại đẩy chiếc xe chứa dụng cụ y tế. Cô y tá đưa cho Vương Khôi Vĩ vài viên thuốc bảo anh uống, anh vừa uống hết cô ấy lại bảo phải chích thuốc. Vừa định vén tay áo bệnh nhân màu xanh nhạt của anh lên để tiện tiêm thuốc thì cánh tay của cô y tá liền bị anh gạt sang một bên. Không những cô y tá mà cả Lâm Tuệ Nghi đứng bên cạnh cũng ngạc nhiên về hành động này của Vương Khôi Vĩ. Lâm Tuệ Nghi cau mài nhìn anh.

- Anh sao vậy?

- Tôi nghĩ mình không cần tiêm thuốc - Vương Khôi Vĩ lạnh giọng, anh chuyện gì cũng không sợ chỉ sợ mỗi chuyện bị cây kiêm tiêm sắc nhọn ghim vào da thịt.

Lâm Tuệ Nghi như đoán được phần nào, cô xoay sang nói vào tai cô y ta điều gì đó rồi lại thấy cả hai nhìn nhau cười, tiếp sau cô y tá không buộc anh phải tiêm thuốc nữa. Y tá đi rồi Lâm Tuệ Nghi ngồi xuống cạnh Vương Khôi Vĩ, ôm bụng cười một trận.

- Anh lớn như thế này rồi mà còn sợ tiêm thuốc, cười chết tôi rồi - Lâm Tuệ Nghi cười đến sái cả quay hàm.

- Cô mà còn cười nữa tôi ngay lập tức đá cô ra ngoài - Vương Khôi Vĩ thẹn quá hoá giận lớn tiếng với Lâm Tuệ Nghi. Biểu tình này của anh không những không khiến Lâm Tuệ Nghi sợ mà còn làm cho cô cười to hơn nữa.

- Tôi nói cô nghe không? - Thật tức chết anh rồi, chuyện mất mặc như thế này lại để Lâm Tuệ Nghi biết nói xem sau này Lâm Tuệ Nghi có còn sợ anh không hay mỗi lần nhắc đến đều sẽ cười bất chấp như bây giờ.

- Không cười nữa, không cười nữa - Lâm Tuệ Nghi đưa tay che miệng nhưng ánh mắt lại hiện lên ý cười rất đậm.

- Nếu không còn gì thì anh đi ngủ đi - Nói rồi Lâm Tuệ Nghi kéo Vương Khôi Vĩ nằm xuống, cẩn thận đấp chăn giúp anh sau đó lại lôi giấy bút ra tô tô vẽ vẽ.

Lâm Tuệ Nghi một khi chuyên tâm vào vẽ mẫu thì tất cả mọi chuyện xung quanh đều bị cô gạt sang một bên.

Vương Khôi Vĩ nằm nghiêng người, đưa mắt hổ phách thâm trầm nhìn Lâm Tuệ Nghi. Dáng vẻ nghiêm túc làm việc này của cô thật khiến người khác si mê. Lâm Tuệ Nghi mang một nét đẹp chuẩn mực của người phụ nữ Á Đông, cô có đôi mắt trong veo, tĩnh lặng như mặt hồ mùa thu, cái mũi cao thẳng thanh tú, đôi môi đỏ mọng đang mím chặc khiến người khác muốn chạm vào. Vương Khôi Vĩ nhìn Lâm Tuệ Nghi rất lâu, có lẽ vì tác dụng của thuốc nên anh đã thiếp đi.

Đến khi phát thảo xong mẫu đầm dạ hội Lâm Tuệ Nghi dời tầm mắt lên người Vương Khôi Vĩ thấy anh đang ngủ rất say, cô liền đặc mẫu vẽ xuống cẩn thận bước ra ngoài.

Lúc quay lại còn đưa theo cô y tá vừa rồi. Lâm Tuệ Nghi rất rõ Vương Khôi Vĩ là người cố chấp, việc gì anh không muốn anh nhất định sẽ không thoả hiệp nên chỉ còn cách chờ anh ngủ say rồi thì gọi ý tá đến tiêm cho anh.

Lâm Tuệ Nghi mỉm cười tuyệt đẹp, lắc đầu nhìn thân ảnh cao lớn đang say giấc trên chiếc giường bệnh màu trắng. Con người đó tuy lạnh lùng, cao ngạo nhưng đôi lúc lại trẻ con ương bướng thế đấy.