Bảo Bối! Đời Này Hãy Ở Cạnh Tôi

Chương 12: Bát Mì Tai Hoạ




Về phòng đã rất lâu nhưng Lâm Tuệ Nghi mãi vẫn không thể đi vào giấc ngủ. Cô đoán chắc Vương Khôi Vĩ vẫn còn rất giận chuyện vừa rồi, nghĩ tới lại càng khiến Lâm Tuệ Nghi không yên. Cô nhất định phải tìm cách xoa dịu Vương Khôi Vĩ nếu không anh nhất định không thương tình mà vứt cô ra khỏi nhà, Lâm Tuệ Nghi không sợ không tìm được chỗ ngủ chỉ lo lại rơi vào tay bọn ác bá kia thì cuộc sống tươi đẹp của cô sẽ chấp dứt. Cô vẫn chưa có mối tình đầu cũng rất muốn kết hôn sinh con sống cuộc đời bình an giống người ta nên tuyệt đối không thể để bọn người kia bắt được. Lâm Tuệ Nghi thà đứng nghe Vương Khôi Vĩ mắng vài câu, đánh vài cái còn hơn là chết không toàn thây. Đúng thế, nghĩ đến đây Lâm Tuệ Nghi liền tung chăn ngồi bật dậy, chạy ngay đến phòng sách.

Bên trong vẫn sáng đèn, Lâm Tuệ Nghi đứng bên ngoài đi đi lại lại không biết bao nhiêu lần mới dám gõ cửa nhưng chờ mãi không thấy người lên tiếng. "Bây giờ mình vào chắc anh ta không tức giận đâu" đọc thoại một lúc, Lâm Tuệ Nghi hít một ngụm khí lấy tinh thần, anh dũng đẩy cửa bước vào trong.

Cứ nghĩ sẽ nhìn thấy gương mặt như băng tản ngàn năm của Vương Khôi Vĩ nhưng tất cả đều ngoài dự toán, Vương Khôi Vĩ đang gục đầu ngủ ngon trên mớ giấy tờ lộn xộn, Lâm Tuệ Nghi cẩn trọng bước từng bước lại gần chỉ sợ vô tình gây ra tiếng động nhỏ sẽ khiến Vương Khôi Vĩ thức giấc.

Cô cẩn thận kéo ghế ngồi đối diện Vương Khôi Vĩ, híp đôi mắt đẹp nhìn anh. Đây là lần thứ hai Lâm Tuệ Nghi nhìn thấy dáng vẻ ngủ say của Vương Khôi Vĩ, không tự chủ cô đưa tay vẽ theo đường chân mài của anh đến đôi mắt, cái mũi, đôi môi... tất cả đều rất hoàn mĩ. Thật không ngờ Vương Khôi Vĩ khi ngủ lại hút hôn như thế. Lâm Tuệ Nghi thầm nghĩ nếu bình thường Vương Khôi Vĩ cũng đáng yêu như lúc anh đang ngủ thì chắc có nhiều cô gái si tình anh lắm! Nhưng cô nào biết, bên ngoài có rất nhiều cô gái đẹp quyến luyến sự lạnh lùng cao ngạo của Vương Khôi Vĩ chỉ trách anh quá sắt đá không động lòng với bất kì ai.

Lâm Tuệ Nghi nằm nữa người xuống bàn, xoay mặt đối diện Vương Khôi Vĩ.

- Có phải anh rất giận không? - Lâm Tuệ Nghi đưa tay xoa xoa đầu Vương Khôi Vĩ như cái cách mẹ cô vẫn làm mỗi khi cô vờ dỗi.

- Nếu anh nói sớm thì tôi sẽ không cố chấp cãi lại. Tôi phải làm gì để chuộc lại lỗi đây? Nấu cho anh một bữa cơm, quá tầm thường rồi hay đưa anh đi công viên chơi, anh có phải trẻ con đâu chứ.

Mặc dù biết Vương Khôi Vĩ không nghe thấy nhưng Lâm Tuệ Nghi vẫn cứ luyên thuyên, cô nghĩ đủ cách để lấy lòng anh chỉ mong anh tha lỗi. Nói đến ngủ lúc nào cũng chẳng hay.

Vương Khôi Vĩ vốn chưa ngủ chỉ là anh nhắm mắt suy nghĩ một lúc. Nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa cũng chẳng màn lên tiếng lại hay người ở ngoài dám bước vào khi không được sự cho phép của anh. Định mắng cho kẻ không biết phép tắc kia một trận nhưng ánh nhìn vừa quét đến bộ dạng cứ như trộm của Lâm Tuệ Nghi, anh lại thôi không muốn nhiều lời thử xem cô là muốn làm gì.

Khi ngón trỏ mềm mại của cô vừa chạm vào khuôn mài anh thì anh đã muốn ngồi bật dậy bẽ gãy đôi tay tuỳ tiện đó nhưng không rõ sau lại thấy rất dễ chịu, một lần nữa anh lại dung túng cho Lâm Tuệ Nghi đùa nghịch trên mặt mình.

Suýt nữa Vương Khôi Vĩ đã bật cười vì những lời nói của cô, thật mai anh là người giỏi kiềm chế. Gì mà "nấu cho anh một bữa", đầu bếp của anh nấu rất ngon không cần đến cô. Rồi lại đưa anh đi công viên giải trí, cho dù cô có khóc cạn nước mắt anh cũng không đi công viên giải trí với cô một lần nào nữa.

Vương Khôi Vĩ khom người bế Lâm Tuệ Nghi về phòng như cảm nhận được hơi âm Lâm Tuệ Nghi dụi dụi đầu nhỏ vào vòm ngực săn chắc của Vương Khôi Vĩ.

- Hết sờ mặt, xoa đầu tôi, bây giờ còn lợi dụng cơ thể tôi... cô to gan thật đó - Đôi môi mỏng vô thức vẻ cong một nụ cười tuyệt mĩ.

**** Tĩnh giấc thấy mình ở trong phòng, Lâm Tuệ Nghi có chút ngạc nhiên nhưng rồi lại nghĩ là do Trình Nghiêm tốt bụng bế cô về phòng. Lâm Tuệ Nghi vươn vai đón nắng, thật mai nếu để Vương Khôi Vĩ nhìn thấy cô ngủ trên bàn làm việc thì tội lại càng thêm tôi. Lâm Tuệ Nghi bước xuống giường, vệ sinh cá nhân xong lại chạy vội xuống bếp. Suy nghĩ một lúc, cô quyết định nấu cho Vương Khôi Vĩ một bát mì thật hoành tráng.

Đầu bếp chuyên phụ trách phần thức ăn cho Vương Khôi Vĩ nhìn thấy Lâm Tuệ Nghi nấu mì liền cau mài vì Vương Khôi Vĩ rất không thích mì lại còn cho tôm vào nữa anh không ăn được tôm. Người đầu bếp định mở lời nhắc nhỡ nhưng Lâm Tuệ Nghi lại nhanh hơn.

- Cô cứ yên tâm, con nấu mì là số một đó

- Nhưng...

- Không sao mà... thiếu gia sẽ thích - Lâm Tuệ Nghi nói với giọng đầy tự tin cô còn khuyến mãi cho cô đầu bếp cái chóp mắt tinh nghịch cùng nụ cười ngọt ngào.

Thấy Vương Khôi Vĩ bước xuống Lâm Tuệ Nghi nhanh chóng chạy đến kéo tay Vương Khôi Vĩ ngồi xuống ghế.

- Đây là bữa sáng chuộc lỗi của tôi, hi vọng anh ăn xong sẽ cảm nhận được thành ý của tôi mà bỏ qua việc làm ngu ngốc của ngày hôm qua - Lâm Tuệ Nghi vừa nói vừa đặt bát mì xuống trước mặt Vương Khôi Vĩ bên cạnh còn có một cốc sữa.

Nhìn thấy bát mì, Vương Khôi Vĩ khẽ nhăn mi tâm đưa mắt nhìn Lâm Tuệ Nghi. Con người không giỏi nhìn sắc mặt người khác như Lâm Tuệ Nghi thì làm sao có thể hiểu loại biểu cảm này của Vương Khôi Vĩ là gì, đã thế còn ngốc nghếch chỉ tay về bát mì, cười rạng rỡ, dùng ánh mắt mong đợi nhìn anh.

- Đây là tất cả thành ý của tôi, vất vả lắm mới có thể nấu được, anh mau thử xem - Lâm Tuệ Nghi thành thật thể hiện, cô không giỏi mấy việc nội trợ. Ngày trước đều do mẹ cô nấu sau này khi bà ấy mất, cô không gậm bánh mì thì cũng là mì gói... cuối tháng Hàn Chỉ Diên hết tiền sẽ mang danh nghĩa nấu ăn giúp, đường đường chính chính qua nhà cô ăn ké nhờ vậy cô mới có được bữa ăn đường hoàn. Từ khi vào đây sống đây là lần thứ hai cô tự nấu. Lần trước là nấu cháo cảm ơn bây giờ là nấu mì chuộc tội.

Trình Nghiêm ở bên cạnh nhìn thấy bát mì, anh định lên tiếng nói cho Lâm Tuệ Nghi biết Vương Khôi Vĩ không thích mì lại càng không ăn được tôm nhưng lời còn chưa nói đã thấy Vương Khôi Vĩ động đủa, mọi người đều kinh ngạc chỉ có Lâm Tuệ Nghi là nhìn Vương Khôi Vĩ đầy mong chờ.

- Có ngon không?

Thấy Vương Khôi Vĩ không trả lời, Lâm Tuệ Nghi liền bĩu môi.

- Rõ ràng là rất ngon...

Lâm Tuệ Nghi đưa mắt về phía Trình Nghiêm

- Anh cũng có phần - Cô cười híp mắt, đưa một bát mì khác về phía Trình Nghiêm.

Trình Nghiêm cười tươi, cô em gái này của anh đúng thật rất hiểu chuyện. Nhưng Lâm Tuệ Nghi có phải phóng đại quá rồi không? Đây chỉ là mì gói bỏ một vài con tôm vào đã xong có việc gì mà vất vả làm anh cứ tượng cô tự tại nặng bột làm mì tươi.

- Đến tám giờ tôi mới có giờ học, anh ăn xong thì đi làm trước đi, không phải đưa tôi đến trường - Thấy Vương Khôi Vĩ từ khi bước xuống nhà đến giờ không nói lời nào Lâm Tuệ Nghi thầm nghĩ anh không để bụng chuyện tối qua, nụ cười trên môi càng rộng hơn.

- Chẳng phải cô nói không muốn đến trường sao? - Vương Khôi Vĩ ngã người ra ghế, quét mắt lên người Lâm Tuệ Nghi. Giọng nói uy lực của anh làm tắt đi nụ cười tươi tắn của cô.

Lâm Tuệ Nghi xua xua tay.

- Đó chỉ là lời nói trong lúc nóng giận.

- Được, tôi bỏ qua nhưng hôm nay cô đã phạm vào trọng tội - Vương Khôi Vĩ cao lãnh đứng lên đi ra ngoài bỏ lại Lâm Tuệ Nghi vẫn còn ngờ ngác không rõ mình vừa phạm vào điều tối kị nào của anh.

Trình Nghiêm cũng chỉ biết lắc đầu thương cảm cho Lâm Tuệ Nghi.

- Thiếu gia không...

- Trình Nghiêm - Còn chưa nói hết Trình Nghiêm đã bị Vương Khôi Vĩ nghiêm giọng nhắc nhỡ.

Bước vào xe, Trình Nghiêm còn chưa khởi động máy đã nghe thấy Vương Khôi Vĩ ra lệnh.

- Đến bệnh viên.

Ngay bây giờ Trình Nghiêm có rất nhiều câu muốn hỏi Vương Khôi Vĩ nhưng không biết bắt đầu từ đâu. Rõ ràng biết bản thân bị dị ứng với tôm nhưng tại sao Vương Khôi Vĩ lại ăn? Anh không hề tức giận làm ầm ĩ hoặc phạt nặng Lâm Tuệ Nghi mà chỉ bình thản nói không cho cô đi học rồi xem như không có việc gì.

- Biết rõ không thể ăn nhưng sao cậu lại ăn? - Không nhịn được, Trình Nghiêm đành hỏi thẳng. Trong kính chiếu hậu Trình Nghiêm thấy Vương Khôi Vĩ mĩm cười.

- Không phải cô ngốc đó rất mong đợi tôi nếm thử sao? - Đúng thật Vương Khôi Vĩ không thể ăn được tôm, một ít thì nổi đỏ ngứa một chút lại hết nhưng nhiều sẽ gây khó thở dẫn đến sốc phản vệ có thể mất mạng. Nhưng khi thấy loại ánh mắt hào hứng muốn được công nhận thành quả của Lâm Tuệ Nghi, anh không nở khiến cô thất vọng liền ăn hết, cô còn đặc biệt để rất nhiều tôm, anh không biết đã ăn bao nhiêu con.

- Ăn nhiều như thế sẽ mất mạng - Trình Nghiêm cau mài, giọng có phần gay gắt. Anh thân là quản gia nhưng từ nhỏ đã lớn lên cùng Vương Khôi Vĩ, năm mười tám tuổi đã cùng Vương Khôi Vĩ ra ngoài chịu không ít cực khổ từ lâu cả hai đã không còn phân biệt giai cấp, anh toàn tâm toàn ý giúp đỡ Vương Khôi Vĩ là vì xem Vương Khôi Vĩ như anh em. Hôm nay nhìn thấy Vương Khôi Vĩ xem thường sức khoẻ của mình như thế anh có phần không hài lòng.

- Không muốn tôi mất mạng thì lái xe nhanh một chút.

Trình Nghiêm đưa mắt nhìn Vương Khôi Vĩ đang ngã người ra ghế sau, anh đưa tay xoa xoa thái dương cơ thể bắt đầu có biểu hiện dị ứng nếu tinh tế có thể nhìn thấy phần cổ của anh đang bắt đầu nổi nhiều đóm đỏ. Trình Nghiêm chỉ biết lắc đầu, nhấn ga cho xe đi nhanh hơn.

- Thật không hiểu cậu nghĩ gì? Biết rõ không thể mà vẫn cố chấp ăn, thức ăn Tuệ Nghi làm hấp dẫn đến thế sao?

Vương Khôi Vĩ đưa tay lao đi mồ hôi lắm tấm trên trán, hơi thở không ổn định, anh cười.

- Anh nói xem...

- Rất tệ - Trình Nghiêm thở dài.

- Là rất ngon

Nghe Vương Khôi Vĩ nói, Trình Nghiêm thật muốn đưa Vương Khôi Vĩ đi kiểm tra lại vị giác. Chịu hết nổi Vương Khôi Vĩ mà, Trình Nghiêm thừa nhận Vương Khôi Vĩ làm việc gì cũng rất khó hiểu nhưng việc này rất khó lí giải. Ăn một bát mì mà phải mất mạng thì chỉ có Vương Khôi Vĩ mới dám. **** Vương Khôi Vĩ đi rồi mọi người trong nhà loạn cả lên, mỗi người một tiếng khiến Lâm Tuệ Nghi lo lắng. Cô hiểu rồi, cô nhanh chóng gọi điện thoại cho Trình Nghiêm. Điện thoại đổ hai hồi chuông đã có người nhấc máy, không đợi người bên kia nói Lâm Tuệ Nghi đã dồn dập.

- Anh ta không sao đúng không anh? Vẫn đang làm việc ở công ty đúng không? - Lâm Tuệ Nghi nắm gốc áo hồi hợp chờ Trình Nghiêm trả lời. Tiếng thờ dài của anh khiến cô thấy bất an.

- Vừa đến bệnh viện thì cậu ấy bị sốc phản vệ vẫn đang trong phòng cấp cứu.

- Bệnh viện nào?

Nhận được tên bệnh viện Lâm Tuệ Nghi liền lao ra ngoài bắt ngay một chiếc taxi.