Bảo Bối! Đời Này Hãy Ở Cạnh Tôi

Chương 11: Tranh Cãi




Bóng đêm khoả lấp căn phòng rộng lớn chỉ còn ánh đèn buông tia sáng hờ hửng màu vàng nhạt bên cạnh người đàn ông cương nghị, chăm chú làm việc. Đôi lúc làm việc đến tận khuya nhiều khi mệt mỏi Vương Khôi Vĩ khẽ nở nụ cười chán ngắt hình như hai mươi bốn giờ không đủ để anh hoàn tất hết công việc, nhiều năm gần đây buổi tối Vương Khôi Vĩ đã có thể ngủ an giấc còn trước kia nếu không trần trọc vì phải suy tính con đường phát triển để đưa JK từ một công ty non trẻ bước lên vị trí cao thì cũng giậc mình bởi cơn ác mộng kinh hoàng năm anh mười sáu tuổi, nó chính là nổi bi thương lớn nhất trong lòng Vương Khôi Vĩ mãi mãi không thể phai mờ, chính cái đêm rực lữa ấy đã biến chàng thiếu niên vốn ấm áp, dịu dàng trở nên ngang tàn lạnh lẽo.

Tiếng bước chân mạnh mẽ vang bên tai mỗi lúc một gần kéo Vương Khôi Vĩ trở về thực tại. Lâm Tuệ Nghi đang đứng trước anh, gương mặt giận dữ đến đỏ bừng hai má. Cô đứng rất lâu sau đó mới lên tiếng.

- Sợ tôi trốn đến vậy sao? - Âm thanh nhẹ nhàng có chút rung rung tức giận được phát ra phá tan không gian yên tĩnh vốn có của căn phòng.

Vương Khôi Vĩ vẫn không ngước nhìn Lâm Tuệ Nghi.

- Chuyện gì? - Vương Khôi Vĩ rõ hơn ai hết chính vì Lâm Tuệ Nghi đã phát hiện anh cho người hằng ngày đi theo cô âm thầm bảo vệ cô nhưng cô quá ngốc cứ ngỡ Vương Khôi Vĩ sợ cô không trả nổi món nợ giữa anh và cô mà bỏ trốn.

- Sợ tôi không trả nổi nợ nên âm thầm cho người đi theo giám sát tôi - Lâm Tuệ Nghi hít một hơi thật sâu cố kiềm chế bản thân, lập lại từng câu từng chữ thật rõ ràng. Hôm nay có lẽ là lần đầu tiên Lâm Tuệ Nghi tức giận trước mặt Vương Khôi Vĩ từ khi đến biệt thự này. Ban đầu Lâm Tuệ Nghi không hề nghi ngờ hay chú ý đến hai người luôn đi phía sau, cô cho rằng đó là trùng hợp nhưng hết lần này đến lần khác cho dù cô có chạy lanh quanh sân trường thì hay tên đó cũng chạy theo cô. Lần trước ở sân của biệt thự Lâm Tuệ Nghi vô tình nhìn thấy một trong hai tên đi theo cô ở trường lại nghe Triệu Vĩnh khẳng định đó là vệ sĩ của Vương Khôi Vĩ cô mới nhận thức được vấn đề hoá ra không có bất kì điều gì gọi là trùng hợp cả. Lâm Tuệ Nghi thừa nhận, món nợ ân tình này cô cả đời cũng khó mà trả nổi nhưng cho dù là thế Vương Khôi Vĩ cũng không có quyền can thiệp vào cuộc sống của cô, bó buộc tự do của chính cô.

Như đó là điều hiển nhiên Vương Khôi Vĩ thuận miệng "ừ" một tiếng hờ hững khiến Lâm Tuệ Nghi tức đến nghẹn lời. Vương Khôi Vĩ thầm nghĩ nếu Lâm Tuệ Nghi biết việc anh cho người đi theo là muốn bảo vệ cô thì chắc khuôn mặt giận giữ này ngay lập tức biến mất trả lại một Lâm Tuệ Nghi vô tư cười ngốc nghếch không ngừng cảm tạ anh.

Những lúc như thế này Lâm Tuệ Nghi thấy Vương Khôi Vĩ chính là tên ác bá cả đời hống hách không xem người khác ra gì. Ngay giây phút này đây Lâm Tuệ Nghi thật muốn tìm cái gì đấy ném thẳng vào gượng mặt tuấn tú thản nhiên đến lạnh lẽo kia để Vương Khôi Vĩ biết trên đời này ai cũng như ai, anh có thể đi đi lại lại cười nói với nhiều người, hưởng thụ cuộc sống thoải mái thì cô lại vô cùng khổ sở, ngoài Hàn Chỉ Diên cô hầu như không được tiếp xúc với ai khác ở trường nói đúng hơn là mỗi lần họ muốn đến bắt chuyện quan tâm cô một chút liền bị hai người đàn ông cao lớn như tảng băng lạnh đứng ở phía sau doạ đến mức quay đầu bỏ đi.

- Tôi nói lời giữ lời món nợ ân tình này tôi nhất định báo đáp nên anh không cần phải cho người đi theo giám sát. Anh có biết nhờ phúc của anh mà tôi trở thành trung tâm của sự chú ý ở trường không? Hai người đó ngoài nhà vệ sinh ra thì ở đâu cùng có thể đi theo tôi, những người bạn trước kia vẫn hay cười nói vui vẻ với tôi bởi vì sự xuất hiện của hai tên vệ sĩ kia mà chẳng dám đến gần. Anh làm vậy chẳng thà bắt tôi ở nhà còn hơn, tôi thà dập tắt ước mơ của mình cả đời ngu dốt làm người hầu cho anh còn hơn đến trường nhàm chán.

Ngồi nghe Lâm Tuệ Nghi thao thao bất tuyệt Vương Khôi Vĩ khẽ nhăn mi tâm, cô gái này không những ngốc mà còn vô cùng ương bướng thích nói đạo lí. Vương Khôi Vĩ đặt tập tài liệu xuống bàn, quét ánh nhìn về phía Lâm Tuệ Nghi.

- Vậy cô muốn...

- Tôi muốn anh dừng ngay cái việc làm ấu trĩ đó lại - Vương Khôi Vĩ còn chưa nói hết đã bị Lâm Tuệ Nghi hùng hổ cướp lời.

Khoé môi vẻ cong một nụ cười mang ý phẩn nộ Vương Khôi Vĩ cuộn tay thành nắm đấm nếu Lâm Tuệ Nghi không phải là con gái thì chắc anh đã cho một quyền, Vương Khôi Vĩ anh chưa bao giờ bị người khác chỉ tay thẳng mặt, trừng mắt nói việc anh làm là ấu trĩ, chưa một ai dám xem thường anh.

- Nếu không nhờ cái việc làm ấu trĩ đó của tôi thì cô đã đi đời từ lâu rồi không còn nhỡn nhơ ở đây cao giọng cãi lí với tôi đâu - Cường điệu phát ra mang theo nộ khí, cái chất giọng trầm trầm có chút rung.

Lâm Tuệ Nghi không hề sợ hãi trước thái độ của Vương Khôi Vĩ. ánh mắt cô hằng lên tia giận dữ. Câu nói này của Vương Khôi Vĩ nghe có vẻ như anh là người bảo vệ cô không bằng. Lâm Tuệ Nghi dám cam đoạn nếu không có sự giám sát của hai tên vệ sĩ kia thì cô đây sẽ vui vẻ khoẻ mạnh sống đến già. Lâm Tuệ Nghi khoanh tay trước ngực, nở nụ cười bất cần.

- Đừng viện lí do, chỉ vì sợ tôi không trả tiền, báo ơn nên anh mới phái người giám sát tôi.

Thật không thể chấp nhận được cái thái độ này của Lâm Tuệ Nghi, Vương Khôi Vĩ chẳng màng nói đến cô, anh chỉ tay về phía cửa, lạnh lùng phát ra âm vực.

- Ra ngoài.

Vương Khôi Vĩ nói rất rõ nhưng Lâm Tuệ Nghi vờ như không nghe thấy. Cô kiên định đứng đối diện anh, quyết đấu tranh đến khi nào Vương Khôi Vĩ thực sự không quản việc của cô nữa mới thôi.

Thật mai Trình Nghiêm xuất hiện đúng lúc kéo Lâm Tuệ Nghi ra ngoài nếu không Vương Khôi Vĩ nhất định cho cô biết chóng đối anh sẽ có kết quả ra sao.

Lâm Tuệ Nghi cố thoát ra khỏi tay Trình Nghiêm, miệng nhỏ không ngừng la lối, ồn ào đến mức đánh thức mọi người trong nhà. Đi đến hồ bơi Trình Nghiêm mới thở phào nhẹ nhỗm buông tay Lâm Tuệ Nghi ra.

Vừa ở ngoài về, định quay trở về phòng nghĩ Trình Nghiêm bị một cô giúp việc kéo tay lại bảo rằng không biết Lâm Tuệ Nghi ăn phải thứ gì mà to gan chạy vào phòng Vương Khôi Vĩ làm loạn, cô giúp việc đứng ở ngoài nghe thấy hai người to tiếng sợ Lâm Tuệ Nghi không biết căn nhắc nói đều không phải khiến Vương Khôi Vĩ nổi giận thì lớn chuyện nhưng không dám đi vào can ngăn. Nghe cô giúp việc nói đến đây Trình Nghiêm liền đẩy cửa bước vào đúng lúc thấy cả hai người đang căn thẳng, Trình Nghiêm nhanh chóng kéo tay Lâm Tuệ Nghi rời khỏi.

- Anh kéo em ra đây là gì? - Lâm Tuệ Nghi cau mài không hài lòng nhìn Trình Nghiêm.

Trước dáng vẻ cố chấp này của Lâm Tuệ Nghi, Trình Nghiêm chỉ có thể thả tay cô ra, lắc đầu. Nếu anh không mang cô ra đây thì tin chắc một lúc nữa thôi Vương Khôi Vĩ sẽ không nể tình mà động thủ với cô. Mặc dù Trình Nghiêm không rõ hai người đang tranh cãi với nhau về điều gì nhưng nhìn dáng vẻ cố kiềm chế cơn thịnh nộ của Vương Khôi Vĩ cùng ánh mắt kiên định của Lâm Tuệ Nghi, Trình Nghiêm cũng đủ hiểu sự tình nghiêm thế nào.

- Em lại gây hoạ gì rồi? - Trình Nghiêm ngồi xuống chiếc ghế gỗ được phủ sơn trắng tao nhã bên cạnh thành hồ, đưa mắt hồ nghi nhìn dáng người mỏng manh đang xoay lưng về phía anh.

- Anh ta rất quá đáng...

Kiềm chế lửa giận, Lâm Tuệ Nghi bình tĩnh ngồi xuống ghế đối diện kể lại mọi chuyện cho Trình Nghiêm bằng chất giọng uất ức.

Bây giờ đã rõ, tất cả chỉ là hiểu lầm nhưng Vương Khôi Vĩ không chịu nói ra mục đích của bản thân chỉ vì sợ Lâm Tuệ Nghi gặp nguy hiểm. Trình Nghiêm thở dài ngao ngán, vị thiếu gia này của anh có lòng tự tôn quá cao nếu không an tâm, nếu lo lắng cho người ta hà tất phải giấu kín trong lòng như thế.

- Em gái ngốc, tất cả chỉ vì thiếu gia muốn bảo vệ em - Trình Nghiêm bước đến xoa đầu Lâm Tuệ Nghi, dùng ánh mắt bao dung nhìn cô.

Sở dĩ Trình Nghiêm gọi Lâm Tuệ Nghi bằng hai tiếng "em gái" thương yêu đó là vì Lâm Tuệ Nghi đề nghị. Lần trước khi Vương Khôi Vĩ có việc bận ở lại công ty, buồi sáng chỉ có mỗi anh đưa Lâm Tuệ Nghi đi học khi đó Lâm Tuệ Nghi đã lưỡng lự rất lâu sau đó mới bạo gan nói muốn kết nghĩa anh em với Trình Nghiêm. Anh thắc mắc hỏi vì sao, Lâm Tuệ Nghi liền cười tươi như hoa ôn hoà nói vì cảm kích sự giúp đỡ của Trình Nghiêm, anh không ít lần nói đỡ cho cô trước mặt Vương Khôi Vĩ, ở ngôi biệt thự xa hoa của Vương Khôi Vĩ mặc dù có nhiều người yêu mến cô nhưng duy mỗi Trình Nghiêm hiểu rõ tánh ý cũng rất khoan dung với cô. Chính vì lời đề nghị này mà Trình Nghiêm và Lâm Tuệ Nghi ngày càng thân thiết chẳng khác gì anh em ruột thịt, Trình Nghiêm luôn chỉ bảo cô việc gì nên việc gì không nên làm, cô luôn kể cho Trình Nghiêm nghe về cuộc sống tự do tự tại của cô trước đây.

- Không nhầm chứ? Người đó muốn bảo vệ em? Khi nào trên trời có hai mặt trăng, tám mặt trời thì em sẽ tin - Lâm Tuệ Nghi há hốc mồm kinh ngạc sau đó không ngừng cảm thán, Vương Khôi Vĩ có phải bị đứt sợi dây thần kinh nào rồi không? Thấy Trình Nghiêm mỉm cười gật đầu Lâm Tuệ Nghi càng chấn động hơn nữa, Trình Nghiêm còn tốt bụng đưa lời dẫn chứng.

- Lần trước chẳng phải là do em bị truy giết vô tình chạy vào đây sao? Đến khi hồi phục, thiếu gia không muốn em rời đi là vì sợ bọn người đó lại tìm được em. Tiếp đến, khó khăn lắm thiếu gia mới đồng ý cho em đến trường, cậu ấy đến cả vệ sĩ giỏi nhất cũng đưa đi bảo vệ em. Tuệ Nghi nghe anh, tất cả những gì thiếu gia làm điều là tốt cho em, ở cạnh thiếu gia thì em mới không gặp nguy hiểm cho nên sao này nhẫn nhịn được thì hãy cố nhẫn nhịn đừng bốc đồng như hôm nay - Trình Nghiêm từ tốn nói cho Lâm Tuệ Nghi hiểu. Nếu hôm nay không có việc Lâm Tuệ Nghi tranh chấp với Vương Khôi Vĩ thì có lẽ Trình Nghiêm sẽ mãi không bộc bạch bởi Vương Khôi Vĩ đã nhiều lần nhắc nhỡ Trình Nghiêm không được nói ra. Trình Nghiêm biết thiếu gia của mình không phải kẻ máu lạnh vô tình hay độc đoán thật ra Vương Khôi Vĩ rất quan tâm đến người bên cạnh chỉ là ngại biểu đạt vậy thì để Trình Nghiêm thay anh một lần nói hết cho Lâm Tuệ Nghi hiểu.

Cô ngây ngốc lắng nghe không bỏ sót một từ nào, giờ thì Lâm Tuệ Nghi đã rõ tất cả những cấm đoán những qui định khác thường kia đều là vì lo lắng cho cô vậy mà cô lại ngốc nghếch lớn tiếng kêu oan, không biết phân biệt phải trái mà chỉ thẳng vào Vương Khôi Vĩ nói anh "ấu trĩ". Lâm Tuệ Nghi đưa đôi tay mảnh mai đánh vào đầu tự trách mình hồ đồ.

Trình Nghiêm nắm chặc đôi tay của Lâm Tuệ Nghi, lắc đầu.

- Đánh vậy không chết đâu.

Lâm Tuệ Nghi bĩu môi nhìn Trình Nghiêm, người ngoài như anh thản nhiên đến thế đấy.

Cô xoay người hướng ánh nhìn về phía phòng đọc sách vẫn đang sáng đèn nhớ đến gương mặt tuấn tú của Vương Khôi Vĩ, nhớ đôi mắt hổ phách nhìn cô đầy lữa giận và cả đôi tay nắm chặc thành quyền của Vương Khôi Vĩ, thầm khóc trong lòng. Lần này cô thực sự đã chọc giận Vương Khôi Vĩ, cô đưa mắt ngấn nước nhìn Trình Nghiêm.

- Em phải làm sao đây?

Thật hết cách, cho dù là thần thánh cũng không giúp được Lâm Tuệ Nghi. Cô can đảm lớn tiếng phê bình Vương Khôi Vĩ thì phải can đảm giải quyết hậu hoạ. Trình Nghiêm nhún vai, cười tươi.

- Tuỳ cơ ứng biến

Nhìn dáng người thong dong bước đi của Trình Nghiêm thật khiến Lâm Tuệ Nghi bế tắc. Đến cả Trình Nghiêm cũng không thể giúp thì xác định cô chết chắc rồi.

*****
Mình vừa đăng truyện dài "Thanh xuân có cậu" hi vọng mọi người ủng hộ *cười*