Bảo Bối Của Tổng Tài Háo Sắc

Chương 79




Phản ứng của La Duật sau khi nghe Nhã Thần kể, mình vừa gặp một cô gái giống hệt như Tiểu Hà, anh ta vô cùng bất ngờ và kinh ngạc.

"Cái gì? Cậu nói thật sao?"

Nhã Thần nhìn anh ta đang há hốc mồm mà nói.

"Hoàn toàn là sự thật. Nếu như cậu cho rằng tôi vì nhớ cô ấy quá mà hồ đồ sinh ra ảo giác thì có thể hỏi Vũ, cậu ta cũng nhìn thấy."

La Duật nhìn sang Vũ, anh ta liền gật đầu lia lịa. Chuyện đã thế này thì không phải là giả được rồi. Nhưng cái mà mọi người thắc mắc, là trong vòng hai năm qua Phùng Vân sang Mỹ để làm gì, tại sao khi quay lại còn dẫn theo một cô gái trông giống Tiểu Hà đến như thế?

Nhã Thần lập tức cho người đi điều tra, trong vòng mười phút phải có thông tin về cô gái đó. Anh và La Duật ngồi ở quán cà phê chờ đợi, mười phút sau thì Vũ quay về, trên tay cầm một số tài liệu cần thiết.

"Lý thiếu! Đã có thông tin rồi ạ!"

Cô gái đi cùng Phùng Vân trở về tên là Hoa Tiểu Hạ, năm nay 22 tuổi, là bạn gái của anh ta khi quen ở đây và cùng nhau sang Mĩ sinh sống hai năm. Nhã Thần nhìn Vũ, hỏi.

"Có bấy nhiêu đây thôi sao?"

"Dạ phải. Những thông tin còn lại, đa phần là được bảo mật hoặc là không tìm thấy."

La Duật cau mày.

"Không tìm thấy? Không lẽ..."

Nhã Thần và anh ta nhìn nhau, ngay lập tức cùng có một nghi ngờ về thân phận của Hoa Tiểu Hạ kia. Cô ấy và Hoa Tiểu Hà chắc chắn là một người. Anh chưa gì đã vội đứng dậy.



"Tôi phải đi tìm Phùng Vân tính sổ."

"Khoan đã! Chưa có chứng cứ rõ ràng mà cậu định đi đâu? Bây giờ cậu đi không những không vạch trần được hắn mà cả Hoa Tiểu Hà cũng không đem về được. Mất cả chì lẫn chài đấy!"

Nhã Thần đau đầu ngồi xuống, một thứ cảm xúc khó tả dâng lên trong lòng anh. Bây giờ đã tạm xác định cô gái ấy chính là Tiểu Hà, nhưng anh lại không có cách nào để cô nhận ra mình. Anh cho người điều tra chuyện đã xảy ra hai năm trước, lúc Tiểu Hà bỏ nhà đi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Tiểu Hà! Thật sự là em sao? Em thật sự đã trở về bên anh rồi sao?

Nhã Thần vừa mừng lại vừa lo. Cô bây giờ không nhận ra anh nữa, hơn nữa bên cạnh kúc nào cũng có Phùng Vân đi cùng, vô cùng chướng mắt. Người mà mình yêu bây giờ lại không nhớ mình là ai, đã vậy còn vui vẻ ở cùng kẻ thù. Anh làm sao mà không chạnh lòng cho được?

...

Chiều đến, La Duật và Nhã Thần dẫn người đi đến nghĩa trang. Đứng trước bia mộ của Tiểu Hà, anh ta vẫn cứ hỏi đi hỏi lại anh một câu.

"Nhã Thần! Cậu định đào lên thật sao?"

Anh nhìn anh ta, ánh mắt vô cùng kiên định hỏi.

"La Duật! Cậu có tin tôi không?"

Anh ta ngây ra, nhìn anh một hồi lâu rồi gâth đầu chắc chắn. Anh cũng gật đầu, nhìn về phía tấm bia mộ kia rồi nói.

"Còn tôi thì tin vào trái tim của mình. Trái tim của tôi mách bảo, cô ấy chính là Tiểu Hà của tôi."

Nhã Thần sai người bắt đầu đào mộ lên, sau đó đem xương cốt đi giám định. Anh và La Duật ngồi bên ngoài chờ đợi. Sắc mặt anh vô cùng căng thẳng, dường như đang rất áp lực. Anh ta hiểu anh đang nghĩ gì, vỗ nhẹ vai anh một cái như trấn an. Nếu như xương cốt đó thật sự không phải của Tiểu Hà, vậy thì trái tim của anh đã đúng.



Một tiếng đồng hồ trôi qua, Nhã Thần vẫn kiên nhẫn chờ đợi, còn La Duật thì đã ngủ gà ngủ gật từ lúc nào. Người ta vừa mang kết quả ra, anh đã đẩy anh ta một cái ngã ngửa.

"Dậy đi! Có kết quả rồi?"

"Hả? A Châu ở đâu?"

Anh ta nhìn anh ngáo ngơ, còn anh thì lườm một cái rồi đứng dậy. Cầm bản kết quả trong tay, anh hồi hộp đến nỗi đổ mồ hôi tay. Nếu như xui thay đó thật sự là hài cốt của Tiểu Hà, vậy thì anh đã nhầm rồi, nhưng ít ra anh vẫn không ôm vọng tưởng nữa.

Nhã Thần từ từ lấy tờ giấy ra, mắt dán vào dòng chữ kết quả ở góc phải cuối tờ giấy. Kết quả : không trùng khớp. Tim anh đập thình thịch, không tin vào mắt mình. Anh quay sang nhìn La Duật, anh ta lúc này cũng đã nhìn thấy dòng chữ ấy.

"La... La Duật? Cậu có nhìn thấy gì không? Cậu có thấy không?"

"Thấy. Nhã Thần! Tôi thấy rồi!"

Anh mừng đến hoe đỏ cả mắt, hỏi anh ta thêm một lần nữa.

"Cậu cũng nhìn thấy có phải không? Đúng không? Đây là sự thật phải không?"

"Đúng đúng! Cậu không nằm mơ đâu mà!"

La Duật cũng mừng thay cho anh. Anh ta lao đến ôm anh thắm thiết, liên tục vỗ vai anh rồi nói.

"Ông trời không phụ lòng người rồi! Nhã Thần ơi! Bao nhiêu năm qua cậu đau lòng như thế đã đủ rồi!"

________________________________________________