Bảo Bối Của Tổng Tài Háo Sắc

Chương 78




"Phùng Vân đang ở đâu?"

"Dạ, hình như là vừa xuống sân bay ạ!"

Nhã Thần nghe vậy lập tức đi cùng Vũ đến sân bay. Chỉ cần nhớ đến vẻ mặt của Phùng Vân đắc ý của hai năm về trước, khi hãm hại anh anh ta đã dùng thủ đoạn đê hèn thế nào, anh lại không thể nhịn được.

...

Phùng Vân đi cùng trợ lý Ngô xuống sân bay, khuôn mặt vô cùng vui vẻ và hào hứng, cứ như đã mong chờ ngày này từ lâu vậy. Anh ta đi được một lúc thì gặp Nhã Thần, hai người đàn ông đối đầu sau hai năm không gặp mặt. Anh nhìn Phùng Vân bằng ánh mắt sắc lạnh, nỗi đau đó anh không bao giờ quên được. Cả anh ta và Kim Ngọc Sam, đều là những kẻ đáng chết.

"À! Doanh nhân thành đạt Lý Nhã Thần đây mà! Đã lâu không gặp nhỉ?"

Nhã Thần cười khẩy một cái.

"Ừ! Loại người như mày thì sau hai năm rồi không gặp, vẫn không thay đổi nhiều nhỉ?"

Quản lí Ngô kia bức xúc ra mặt, nhăn nhó nói

"Này Lý thiếu! Anh tôn trọng người khác một chút đi!"

Phùng Vân đưa tay ra ngăn lại, ý muốn quản lí Ngô đừng nói nhiều nữa. Anh ta đi từng bước lại đứng đối diện với anh, chỉ cách vài bước chân, thở dài một cái rồi nói.

"Nghe tin Tiểu Hà mất, hôm nay mới quay về được, thật là có lỗi quá!"



Nhã Thần nghe nhắc đến cô thì kích động vô cùng, đưa tay túm lấy cổ áo anh ta rồi kéo lại gần, trừng mắt nghiến răng.

"Ngậm mồm lại đi! Đừng có tỏ vẻ đạo đức giả đó trước mặt tao. Nếu không phải tại mày giở trò hạ nhân bỉ ổi, cô ấy cũng sẽ không chết."

Từ xa, một cô gái nhỏ nhắn chạy đến chỗ của bọn họ. Cô ấy có mái tóc đen dài, đôi mắt long lanh rất đẹp. Cô mặc chiếc váy màu trắng trong trẻo, xinh như một thiên thần. Bàn chân nhanh nhẹn chạy lại gần rồi gọi.

"A Vân! A Vân! Anh chạy nhanh quá rồi đấy!"

Ngay từ giây phút cô ấy bước đến, Nhã Thần như hoá thành người ngây dại mà đứng nhìn. Cô ấy... giống hệt như Tiểu Hà của anh, người đã ra đi để lại cho anh bao nhiêu đau đớn. Anh từ từ buông lõng tay thả Phùng Vân ra, mọi sự chú ý chỉ dồn về cô gái đứng ở ngay trước mặt. Vũ đứng bên cạnh anh cũng ngơ ngác, anh ta im lặng quan sát anh, dường như anh đang rất sốc khi thấy dung mạo này.

"Cô... cô..."

Hình ảnh Tiểu Hà lại một lần nữa hiện về. Vẫn là đôi mắt đẹp ấy, nụ cười vô tư trong sáng đến lạ, chạy tung tăng đến chỗ của anh rồi gọi.

"Nhã Thần!"

Nụ cười đó đã khắc sâu trong tâm trí anh, không bao giờ phai nhạt. Giờ đây, nụ cười ấy như xuất hiện một lần nữa, làm cho tâm hồn của anh như dậy sóng trở lại, đôi mắt lãnh đạm ấy vô cùng kích động.

Phùng Vân nhìn thấy như thế, nhếch môi một cái như mình đang rất đắc ý. Anh ta dang tay ôm cô ấy vào người, nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng.

"Tiểu Hạ! Đi đường có mệt không? Sao không ở trong xe chờ anh?"

Tiểu Hạ sao? Cô ấy... cô ấy và Tiểu Hà, tại sao lại giống nhau đến như vậy? Từ đôi mắt, nụ cười, giọng nói, cả những cử chỉ đáng yêu đó... Tại sao lại giống đến như thế?



Tiểu Hạ cười với Phùng Vân, nụ cười dịu dàng ngọt ngào này làm trái tim ai như tan nát. Đã từng có người cười với anh nhiều như thế, ngày nào cũng mang đến cho anh niềm vui, nhưng giờ không còn nữa. Anh nhìn cô gái ở trước mặt, phút chốc cõi lòng như quặn thắt.

Lý Nhã Thần! Mày phải tỉnh táo lại! Cô ấy... không phải là Hoa Tiểu Hà, cô ấy không phải là Hoa Tiểu Hà của mày. Mày phải thật bình tĩnh, không được run động, không được run động.

Anh nhắm mắt siết chặt bàn tay, như đang tự trấn tĩnh bản thân mình. Nhưng mỗi khi nghe thấy giọng nói ấy, tim anh lại như nảy lên một nhịp, thao thức lạ lùng. Vũ sợ anh lại suy nghĩ lung tung, anh ta đi đến kéo tay anh, nói khẽ.

"Lý thiếu! Chúng ta về thôi!"

Nhã Thần khẽ thở dài rồi gật đầu. Anh vừa cùng Vũ quay đi, thì giọng nói ấy lại vang lên.

"Này anh ơi! Anh làm rơi đồ này!"

Anh bất giác quay người lại, thấy dáng hình nhỏ bé ấy đang cúi xuống nhặt thứ gì đó rồi chạy đến chỗ anh. Cô cầm chiếc nhẫn trên tay rồi chạy đến đưa cho anh, trên môi nở nụ cười.

"Đồ của anh làm rơi này!"

Tiểu Hà? Có phải là em không? Tại sao trái tim anh khi ở gần cô gái này lại đập nhanh đến vậy? Linh cảm mách bảo với anh rằng đây chính là em. Có phải em vẫn còn sống không Tiểu Hà? Có phải thế không?

Nhã Thần đưa tay ra cầm lấy, vô tình chạm vào bàn tay ấy, một cảm giác quen thuộc đến vô cùng.

"Cảm ơn!"

________________________________________________