Bảo Bối Của Tổng Tài Háo Sắc

Chương 80




Mình không đợi được nữa. Tại sao người mình yêu ở ngay trước mặt mà mình lại không được gặp chứ? Mình không chịu được nữa. Mình thật sự rất nhớ cô ấy.

Nhã Thần tìm đến nhà riêng của Tiểu Hạ. Theo như tin tức đã điều tra thì cô ấy không ở cùng với Tiểu Hà trong suốt hai năm ở Mỹ cho đến khi về đây. Nhà riêng của cô nằm ở khu ngoại ô thành phố, trồng rất nhiều hoa hồng đỏ. Đứng ở ngoài cửa nhìn vào, Nhã Thần muôn phần nhẹ nhõm.

Dù đã mất đi kí ức về mình, nhưng sở thích về loài hoa này cô ấy vẫn luôn nhớ.

"Ai đấy?"

Tiểu Hạ từ trong nhà đi ra nhìn, bắt gặp ánh mắt của Nhã Thần. Bây giờ mới có dịp nhìn kĩ đôi mắt của anh, nó vẫn đẹp như ngày nào. Nhưng cô vẫn nhìn ra được những đau thương và sương gió mà anh đã trải qua.

Ánh mắt này đẹp thật! Tại sao khi nhìn vào nó, mình lại có cảm giác quen thuộc đến thế? Vừa day dứt, lại vừa ấm áp đến lạ.

Nhã Thần hắn giọng, bước đến đứng ở ngay cổng, cười nhẹ nói.

"Chào em! Anh là Lý Nhã Thần!"

"Chào anh!"

Lý Nhã Thần! Tại sao mình lại thấy tên này quen thuộc như vậy nhỉ?

Trong đầu cô chợt hiện ra một đoạn kí ức mơ hồ. Có một cô gái đang đứng nói chuyện với một chàng trai, thái độ vô cùng hùng hồn, không hề biết sợ ai cả.

"Này nhé! Cho dù anh có là Lý Nhã Thần đi nữa thì cũng phải xin lỗi tôi thôi!"



Tiểu Hạ cau mày, đưa tay ôm đầu mình làm Nhã Thần lo lắng.

"Em không sao chứ?"

"Không sao. Thi thoảng tôi vẫn thường bị như thế!"

Cô ấy thường xuyên bị như vậy sao? Có khi nào là trước khi mất trí đac va phải chỗ nào đó không? Tiểu Hà! Chờ anh! Đợi sau khi anh thu đủ bằng chứng rồi nhất định sẽ cho Phùng Vân và Kim Ngọc Sam biết hậu quả của những gì mình đã làm.

...

Tiểu Hạ mời anh vào nhà ngồi, trong nhà có treo khá nhiều ảnh của cô đã chụp khi ở Mĩ. Cô mời anh uống nước, cử chỉ vô cùng nhẹ nhàng. Ngồi ở đối diện, cô cười hỏi.

"Anh là bạn của A Vân sao?"

"À... anh là đối tác làm ăn của anh ấy."

A Vân? Tiểu Hà gọi anh ta thân mật đến như vậy sao? Phùng Vân đó rốt cuộc trong hai năm qua đã đối xử với em thế nào, mà em lại nhắc đến hắn ta dịu dàng như vậy?

Máu ghen của anh lại nổi lên sau hai năm đóng băng. Anh ngồi nhìn cô mà chỉ biết gượng cười, còn đầu thì đã sắp bóc khói rồi. Anh uống nước mà cô rót, ngửi được mùi hương lạ ở trong nước liền hỏi.

"Em cho thêm gì vào nước sao?"

"Là một ít hoa hồng khô và mật ong, giúp cho tinh thần thoải mái."

"Trùng hợp thật! Anh cũng thích nó!"



Người đàn ông này... tại sao khi ở bên cạnh lại có cảm giác vui vẻ hạnh phúc như vậy? Khi ở cạnh A Vân, dù anh ấy có tốt với mình thế nào đi nữa, mình cũng không cảm nhận được. Mới gặp lần đầu nhưng mình lại cảm thấy đã quen anh ấy từ rất lâu rồi. Tại sao lại thế?

Tiểu Hà! Có phải em đã nhận ra điều gì đó rồi không? Anh sẽ không bắt em phải nhớ ra anh ngay lập tức, anh sẽ kiên nhẫn chờ đợi. Bây giờ anh đã biết em là Tiểu Hà của anh rồi, anh nhất định sẽ không để Phùng Vân động đến em, cũng sẽ không ai có thể làm hại em được.

"Tiểu Hạ này! Em và Phùng Vân làm thế nào mà quen được nhau thế?"

Cô kể lại rằng mình cũng không nhớ rõ, dường như mình đã hôn mê rất lâu. Sau khi cô tỉnh là thì không nhớ gì cả, trước mặt đã là sự xuất hiện của Phùng Vân. Anh ta nói cô sơ ý bị ngã rồi đập đầu vào đá, trí nhớ cũng mất sạch. Anh ta nhận mình là người yêu của cô, rất lo lắng cho cô. Trong khi đó, người yêu cô thật sự lại đau đớn vô cùng khi nghĩ rằng cô đã không còn nữa.

Nhã Thần có chút nghẹn ngào, hai mắt hoe đỏ nhưng đã nhanh chóng kìm nén cảm xúc lại. Anh nhìn cô hỏi.

"Em có thấy rằng chúng ta như đã quen biết nhau từ rất lâu không?"

Tiểu Hạ ngây ra nhìn anh, sau đó là một nụ cười ngọt ngào.

"Không biết nói thế nào nữa. Nhưng mà... thật sự là có cảm giác đó, lạ thật!"

"Chắc là chúng ta có duyên với nhau đấy!"

Họ có một cuộc gặp gỡ vui vẻ, còn đối với Nhã Thần đây là cuộc hội ngộ đầy bùi ngùi xúc động. Nhưng bây giờ anh chỉ thấy vui, vui vì những tháng ngày trong đau khổ của mình đsx chấm dứt. Anh lại có thêm động lực để sống rồi, lại có thêm nhiều nụ cười hơn ngày trước.

Chỉ cần em nhận ra anh, có đợi em cả đời anh cũng sẽ đợi được. Tiểu Hà! Anh sẽ đợi em!

________________________________________________