Bảo Bối, Anh Nhớ Em! [H+]

Chương 13: Tỉnh Lại Đi, Xin Em Đấy!




Written by Terryblackfox

Và, đám cháy kia vẫn mãi mãi không có cảm xúc. Vẫn cứ cháy theo quy luật của chúng .  .  .

---

Ở bên này, Hoắc Dương Thần lần đầu được " đi chơi riêng " với cô nên cũng chuẩn bị rất kĩ càng. Vẫn là bộ đồng phục học sinh đó nhưng chỉ là trong vòng 30 phút đó. Anh đã tốn không ít lần tắm, xịt không ít nước hoa hiệu của Pháp. Bản thân anh thường ngày đã thoang thoảng mùi hương bạc hạ nam tính thì nay lại dịu dàng một mùi vị gì đó rất cuốn hút, lịch lãm.

Mái tóc đen dài phủ mắt phượng dài hẹp. Trông anh lúc này chẳng khác gì một soái ca hay nam thần trên màn ảnh.

Đứng chờ Dạ Anh ở cổng trường cũng đã lâu, có thể thấy anh sốt ruột đến nỗi anh cứ nhìn chằm chằm vào hành lang cầu thang đó, ngó ngó nghiêng nghiêng như ngóng trông bóng hình ai đó vậy. Đôi chân cứ muốn nhấc lên đi đến cầu thang lên lớp học nhưng lại thôi, vì nghĩ Dạ Anh còn đang ở trên lớp với các bạn khác nên anh cũng không tiện.

Bỗng từ phía xa, Mạc Y Trân từ từ tiến lại chỗ anh, cô mở miệng nói trước.

"Dương Thần, cậu đang tìm Dạ Anh phải không?"

Nghe Mạc Y Trân nhắc đến Dạ Anh, Hoắc Dương Thần chợt khựng lại, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh không biểu thị ra bên ngoài, giọng nói trầm mặc vang lên.

"Không có gì đâu."

Hoắc Dương Thần vẫn không liếc nhìn cô dù chỉ một cái. Nhưng ngược lại, Mạc Y Trân lại bị mùi hương trên cơ thể Hoắc Dương Thần dụ hoặc. Cứ mãi trầm ngâm trong nó mà quên mất mục đích hiện tại nhưng cũng vì Hoắc Dương Thần anh đang dần đứng xa cô ta ra hơn thì lúc này cô ta mới bừng tỉnh, vẻ mặt cũng hơi cứng ngắc lại.

"Vậy sao? Tớ cứ tưởng là cậu đang đợi Dạ Anh. Vậy là Dạ Anh lại chọc tớ rồi, cậu ấy nhờ tớ đưa cậu lá thư này. Thiệt là!"

Vừa nói, Mạc Y Trân lấy trong túi ra một tờ giấy nhỏ. Giả vờ liếc nhìn vào lá thư thầm trách, toan định vứt nó đi thì Hoắc Dương Thần chặn hành động của cô lại.

"Khoan đã!"

"Có chuyện gì sao?"

Mạc Y Trân cũng hơi giật mình. Khuôn mặt ngây thơ quay lại nhìn anh.

"Cậu đưa nó đây."

"Cậu nói cái này sao? Nhưng chẳng phải cậu ấy chọc tớ sao?"

"Không có gì đâu. Cảm ơn cậu."

Hoắc Dương Thần nhàn nhạt đáp lại. Câu nói này dù người kia có ngu ngốc đến thế nào đi nữa cũng phải hiểu là anh đang đuổi người.

Thấy vậy, Mạc Y Trân nghiến răng tức giận, nhưng cũng nhanh thu hồi lại vẻ tức giận mà thay vào đó là nụ cười gian xảo của người đang chiến thắng.

Hừm! Mấy người cứ chờ đó. Dạ Anh, để tôi xem ai đến cứu cô!

Nói đoạn, cô xoay người bước về phía chiếc xe hơi đen bóng đang đứng chờ sẵn, vệ sĩ thấy Mạc Y Trân bước lại thì cũng cung kính khom người cúi chào, tự động mở cửa để cô lên xe.

Hoắc Dương Thần sau khi đọc xong lá thư thì sắc mặt lập tức đen lại. Bàn tay lúc này cũng tức giận mà vò nát mảnh giấy vứt mạnh xuống đất. Cơ hồ người bên cạnh có thể cảm nhận được một cỗ khí lạnh đang toát ra, cơ hồ có thể giết người ở đây.

Quân Phong vẫn đứng đó với Hoắc Dương Thần tới giờ. Thấy anh tức giận như vậy, anh cúi người nhặt tờ giấy. Mở ra đọc dòng chữ đã nhàu nát.

- Hoắc Dương Thần, tớ không thích cậu. Càng không muốn đi chung với cậu.Tớ về nhà rồi, cậu đừng làm phiền tớ nữa!

Phụt !

Quân Phong sau khi đọc xong đoạn thư này thì không khỏi bật cười. Đây chẳng phải là thư từ chối sao? Sao lại có người tự cao tự đại vậy chứ. Không lẽ .  .  . Hoắc Dương Thần bị từ chối !?

Nghĩ đến đây, Quân Phong không thể nào không nhịn được cười, bèn cười lớn.

"A ha ha ha .  .  ."

"Cậu câm miệng ngay cho tôi!"

Hoắc Dương Thần sắc mặt lúc này không thể đen hơn được nữa. Lên tiếng quát lớn tên khốn kiếp đang đứng trước mặt.

"À khục .  .  . Được rồi không chọc cậu nữa."

Quân Phong nói vậy chứ nhìn ai kia lần đầu tiên bị từ chối vậy thì làm sao nhịn được cười. Nhưng cũng nhanh chóng ngậm miệng lại vì hiện tại anh cũng đủ biết, chỉ cần anh hé răng thôi cũng đủ chết dưới tay Hoắc Dương Thần rồi.

Dạ Anh, cậu dám để tôi leo cây!

Hoắc Dương Thần gầm lên, bàn tay siết chặt thành nắm đấm mạnh vào thân xe. Thấy vậy, Quân Phong lúc này mới lên tiếng.

"Dương Thần, cậu có thấy có điều gì lạ ở bức thư này không?"

Nghe Quân Phong nói xong, Hoắc Dương Thần không nhanh không chậm nhìn về phía cậu ta, ý bảo nói tiếp.

"Vốn dĩ bức thư này đã rất lạ. Nếu như Dạ Anh đã về rồi thì làm sao lại gửi được cho Mạc Y Trân, càng không thể về nhà nhanh vậy được. Tớ vẫn đứng đây chờ Dạ Anh nãy giờ."

Nghe đến đây, Hoắc Dương Thần mới sực nhớ ra. Đúng thật lúc nãy anh đã tính trước một bước phòng trường hợp trong lúc chờ anh tắm thì cô bỏ về nên đã nhanh chóng bảo Quân Phong đứng đây canh giữ, nếu thấy cô lập tức đi theo rồi báo cáo lại cho anh.

Vậy mà anh lại quên!

Nghe Quân Phong khẳng định thì anh cũng chắc chắn rằng cô vẫn là đang còn ở trong trường!

Nhưng tại sao lại dùng chiêu này để từ chối anh? Huống hồ Dạ Anh mà anh biết hiện tại đang thất nghiệp nên rất cần tiền tiêu vặt, làm sao lại dễ dàng bỏ qua cơ hội này được?

Nghĩ vậy, trong lòng Hoắc Dương Thần ngày càng xuất hiện nhiều khúc mắc. Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại của Quân Phong vang lên phá tan bầu không khí đang căng thẳng này.

Trong khi Hoắc Dương Thần đang mãi suy nghĩ thì Quân Phong đột nhiên báo cáo chuyện khẩn cấp. Cứ tưởng rằng cuộc gọi đến sẽ là cuộc hẹn đi chơi để phá tan sự " rét buốt" này thì lại thay vào đó là tin vô cùng chấn động.

"Dương Thần, nhà thể dục cũ phía Tây có cháy lớn!"

Chết tiệt! Sao lại là lúc này!

Hoắc Dương Thần thầm rủa một câu. Vì anh là Chủ Tịch Hội Học Sinh nên những chuyện này nhất định không thể thiếu anh được nên Hoắc Dương Thần đành phải gác bỏ việc tìm kiếm Dạ Anh lại. Ngay lập tức phóng lên chiếc motor gần đó, nhấn ga chạy thật nhanh đến nhà thể dục cũ.

Đến nơi, ngọn lửa lúc này đã bùng cháy rất dữ dội. Lại thêm nhà thể dục cũ ở phía tây hẻo lánh, không có cây cối nên gió thuận bề mà thổi mạnh khiến ngọn lửa càng bùng cháy hơn. Trước mắt hai người dường như là đống đổ nát.

"Gọi cứu hỏa đi!"

"Được!"

Hoắc Dương Thần ra lệnh. Mắt nhìn chăm chăm vào ngôi nhà cũ nát đó, trong lòng thấp thỏm lo âu.

Lạ quá, trong lòng mình .  .  . dường như có một cái gì đó .  .  . rất lo sợ !

Đột nhiên, Hoắc Dương Thần chau mày kiếm. Mắt nhìn về phía lùm cây gần đó.

Đây chẳng phải là .  .  .

"Cherry!"

Bị tiếng gọi lớn của Hoắc Dương Thần làm cho giật mình, cô quay ngoắt người lại phía anh thì anh đã bước tới chỗ cô rồi. Lần này cô chết chắc! Nhìn vẻ mặt của anh thôi cũng đủ biết.

"Cherry em đến đây làm gì? Mau về nhà đi ở đây nguy hiểm lắm!"

Nói xong, anh kéo tay cô ra khỏi chỗ đó. Nhưng Cherry cứ một mực đòi ở lại.

"Anh hai buông em ra đi. Em đâu có đến làm phiền anh. Em đến tìm bạn em chứ bộ."

"Được rồi mặc kệ em, nhưng tránh ra xa một chút. Nơi này không phải chỗ em chơi đâu!"

Vù .  .  . Vù .  .  .  Vù .  .  .

Gió lúc này bắt đầu lớn hơn. 

"Nếu gió thổi, e rằng đám cháy rất khó dập tắt. Không lẽ nào .  .  .  chắc không có ai ở trong đó đâu nhỉ?"

Bỗng Quân Phong nói lớn, đầu óc anh lúc này cũng rất bấn loạn.

"Tất nhiên ! Ai lại chui vào đây làm gì chứ. Mau đi tìm quanh hồ xem sao. Chắc ở đâu đó. Sao em..!"

"Hì hì, anh !"

"Sao còn chưa đi nữa!"

"Tại em muốn giúp anh thôi mà ~"

"Không cần! Mau về nhà ngay!!"

Hoắc Dương Thần bây giờ rất rối. Rối vì tâm trạng anh đang thấp thỏm không biết Dạ Anh đâu. Lại thấy Cherry em gái anh cứng đầu đòi ở chỗ này. Không nhịn được anh quát lớn.

"Không mà. Tại sao chứ, em muốn giúp .  .  . Á á á .!!"

Nghe thấy tiếng thét của Cherry, Hoắc Dương Thần cũng quay đầu lại nhìn thì lúc này Cherry đã xông vào chỗ đám cháy, thấy vậy, anh nắm chặt tay cô kéo cô về phía mình. La lớn.

"Em điên sao! Em có biết mình đang làm gì không?"

"Bạn .  .  . bạn em, bạn em ở trong đó. Dạ Anh ! Dạ Anh à ..!"

Dạ Anh? Không lẽ . . .

"Chết tiệt!"

Hoắc Dương Thần cơ hồ không nghĩ được gì nữa. Tim anh như ngừng đập đi! Nhưng hiện tại lúc này không phải là lúc anh đứng im bất động như vậy.

"Nghe này Cherry, anh sẽ cứu bạn em ra. Em mau tránh xa chỗ này ra! "

Nói rồi, anh đẩy Cherry về phía Quân Phong, ý bảo anh dẫn cô đi. Hoắc Dương Thần cởi áo vest nam sinh ra, quấn quanh cánh tay phải. Bản thân cũng bắt đầu xông thẳng vào bên trong.

Rầm !

Cánh cửa bén lửa nên cũng không còn vững chắc lập tức ngã xuống. Vài miếng gỗ trên nóc cũng rớt xuống. Trước mắt anh cơ hồ là mớ hỗn độn đổ nát.

"Khục .  .  . khục . . . Dạ Anh, cậu ở đâu? Dạ Anh?"

Bỗng, Hoắc Dương Thần khựng lại. Mắt sáng lên khi nhìn thấy thân hình yếu ớt đang nằm co rúm vào một góc phòng. Anh lao tới thật nhanh đỡ cô dậy.

Cơ thể Dạ Anh lúc này mềm nhũn hẳn ra. Cô nằm bất động mặc cho anh lay mãi cũng chẳng dậy.

"Dạ Anh, con nhóc này tỉnh lại ngay!"

Anh nhấc bổng cô bế cô lên, khoác áo phủ lên người cô để khi anh chạy ra cũng có áo khoác thay anh che chắn cho cô rồi.

Ra được tới cửa, ai nấy đều kinh ngạc nhìn Hoắc Dương Thần bế Dạ Anh trên tay. Lúc này, ngoài Quân Phong ra thì ai cũng đều phải nghĩ rằng anh đang rất lo lắng cho cô!

Nhưng thật ra còn hơn như thế nữa.

Cherry thấy anh hai mình cứu được Dạ Anh ra ngoài thì bản thân cô cũng nhẹ nhõm hơn. Cô vui mừng chạy đến chỗ hai người. Nhưng đột nhiên cô hét lớn.

"Anh hai, coi chừng !"

Hoắc Dương Thần lúc này mới để ý đến Cherry, anh cũng ngước mắt lên nhìn thử thì đã không kịp nữa. Một khúc gỗ đang bén lửa đang rơi xuống ngay chỗ Hoắc Dương Thần và Dạ Anh!

Rầm !

Tiếng động rơi xuống rất lớn, Hoắc Dương Thần trên tay vẫn đang ôm chặt lấy Dạ Anh, người cũng hơi chúi xuống để lưng che chở cho cô. Cứ tưởng rắng miếng gỗ rơi xuống chỗ anh nhưng ngược lại anh lại không hề cảm thấy đau. Anh ngước mắt lên nhìn thì đã thấy Cherry đã đứng đó đỡ cho hai người rồi.

"Cherry!"

Anh hoảng hốt nhìn cô, đổi lại, Cherry cố gắng mỉm cười nhìn anh muốn trấn an anh. Cô nói tiếp.

"Em không sao đâu. Anh mau bế bạn ấy đi đi, nhanh lên!"

"Con bé này . . ."

Nói vậy nhưng thấy Cherry tỏ ra cứng đầu nói không sao thì anh cũng lo lắng lắm. Nhưng vì cơ thể Dạ Anh ngày càng nóng, chắc hẳn ở trong này rất lâu nên sẽ mất dưỡng khí.

Tình thế lúc này Dạ Anh là người nguy hiểm nhất. Nghĩ vậy, anh cũng đứng lên, ôm lấy thân thể Dạ Anh chạy ra ngoài.

Xe cứu thương lúc này cũng vừa kịp đến. Anh ôm Dạ Anh đặt lên chiếc băng ca gần đó để y tá khiêng đi. Bản thân anh cũng xoay người, tiến lại đỡ Cherry thì lúc này cô cũng đã khụy xuống đất. Nhưng cũng may là anh tới kịp, nhanh chóng đỡ cô vào xe cứu thương. Bản thân anh cũng nhanh chóng phóng lên chiếc motor do Quân Phong lái, khuôn mặt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào chiếc xe cứu thương như thể cảnh cáo rằng không được chậm trễ. Bằng mọi giá phải cứu được cả hai!

Quân Phong nhìn sắc mặt Hoắc Dương Thần thì cũng khá bất ngờ. Chơi với anh đã ba năm nhưng đây vẫn là lần đầu anh thấy Hoắc Dương Thần anh khẩn khẩn trương như vậy. Bản thân cậu ta trước giờ vẫn rất điềm tĩnh. Chẳng lẽ . . . là vì Dạ Anh!?