Bảo Bối, Anh Nhớ Em! [H+]

Chương 12: Dạ Anh Chết




Written by Terryblackfox

Sáng hôm sau . . .

"Này!"

Nghe tiếng gọi lớn, Dạ Anh quay lại nhìn thì thấy Hoắc Dương Thần từ đâu bước ra. Anh ung dung bước đến chỗ cô. Hay tay vẫn đút túi quần, khuôn mặt điển trai, mái tóc đen vuốt ngược ra phía hai bên. Dưới anh nắng ban sớm, hình ảnh của anh lúc này nhìn thật cuốn hút.

Thôi chết, không phải là cậu ta đã phát hiện ra rồi chứ?

Nghĩ đến đây, Dạ Anh thật muốn nhanh chân chạy lẹ để anh khỏi hỏi. Nhưng nếu chạy . . . thì chẳng phải khẳng định là có tật giật mình sao?

" Có chuyện gì sao? "

Dạ Anh đưa cặp mắt " vô tội " quay sang nhìn anh, đáp lại. Cố gắng giữ giọng thật bình tĩnh để trả lời vì cô biết. . . chẳng có gì là qua mắt được tên đại ma vương kia !

Nhìn con nhím nhỏ đang chuẩn bị xù những chiếc gai nhọn của mình. Hoắc Dương Thần khẽ nhếch môi.

"Tan học rảnh?"

Dạ Anh khó hiểu nhìn Hoắc Dương Thần, cô khẽ nhíu mày.

"Để làm gì chứ?"

"Cùng tôi đến thư viện!"

Nói xong anh quay lưng bỏ đi trước. Dạ Anh ngẩn người vài giây sau mới kịp tiêu hóa hết câu nói của Hoắc Dương Thần thì mới vội vàng nói.

"Tại sao lại là tôi? Cậu thì thiếu gì người đi cùng chứ?"

"Nhưng cậu thì khác."

Gì . . . khác .? .? .?

Cái tên này ý nói mình khác người sao!? Thật là muốn đấm vào cái bản mặt đáng ghét của cậu ta mà.!

Nghĩ vậy, Dạ Anh tiến lên, tay nắm thành đấm toan đánh vào mặt Hoắc Dương Thần thì lại bị câu nói tiếp theo của Hoắc Dương Thần làm cho dừng hành động.

"Yên tâm. Tôi đương nhiên sẽ trả công cho cậu."

"Trả công?"

"Phải. Tôi cần người đi cùng, cậu cần tiền. Chẳng phải đây là cơ hội tốt cho cậu sao? Với lại cũng đâu mất mát gì cho cậu?"

Nghĩ lại cũng đúng. Cửa hàng đang tạm sữa chữa nên chắc vài ngày nữa mới xong, vậy thì mất cả mấy ngày lương! Nhưng nếu đi theo tên Hoắc Dương Thần này may ra mình có muốn mua sách, không lẽ hắn lại keo kiệt đến vậy? Dạ Anh thầm nghĩ trong đầu, bản thân cũng vui vẻ nhận lời đề nghị của anh.

"Được!"

Nhìn thấy nét mặt thỏa hiệp của Dạ Anh thì Hoắc Dương Thần cũng mỉm cười. Cô đúng là dễ bị dụ mà! Nhưng lỡ như mai mốt có người dùng cách này để dụ dỗ cô nữa thì sao đây! Không thể nghĩ được đến kết quả, Hoắc Dương Thần lại lên tiếng.

"Còn nữa, lần sau nếu có ai muốn cậu đi như vậy thì không được phép đi, ngoại trừ tôi! Nhớ chưa?"

Lại nữa. Cậu ta lại lên mặt bày giọng " anh cả " với mình nữa rồi..! Cơ mà tại sao mình phải nghe theo lời cậu ta chứ? Nhưng nếu không nghe thì lại mất mối làm ăn này. Thôi thì đành hứa suông với cậu ta vậy. Thật ra thì cô đi đâu anh ta làm sao quản được cô?

"Được được được! Lớp trưởng, chỉ cần cậu trả công thì tớ sẽ nghe theo cậu mà."

Vừa nói, Dạ Anh vừa vỗ vỗ lên vai Hoắc Dương Thần. Người khác nhìn vào cũng không khỏi ngạc nhiên. Tại sao hội trưởng lại quen với con bé đó? Lại còn tỏ ra rất thân nữa!

Vừa nói xong, anh hiên ngang lướt qua mặt cô, còn không quên nở một nụ cười nhàn nhạt nhìn cô nhưng rất nhanh lại trở về trạng thái lạnh lùng vốn có.

Còn Dạ Anh lại ngây người đứng bất động ở đó. Vừa cảm thấy thật ức chế lại vừa vui mừng thầm. Nếu cô không lầm thì cậu ta đã không nhận ra mình! Nhưng dù thế nào cô vẫn phải đề phòng tên đại vương này, hắn ta có thể xuất chiêu ép cung cô bất cứ lúc nào. Vì vậy sau này cô cần phải cẩn thận hơn mới được. Ai nói gì thì nói, chỉ cần trong mắt hắn ta, cô không phải là một đứa con gái chân tay thô bạo như những nam sinh khác! Nhất định !

Về phía Mạc Y Trân, sau khi nghe lệnh của hội trưởng Hội Hoa Hồng thì cô ta cũng ngay lập tức tán thành. Một mình cô thì tất nhiên có thể dễ dàng thực hiện được. Chỉ là . . . mưu đồ lần này thực sự quá nguy hiểm. E là có thể gây hại đến tính mạng. Nhưng nghĩ lại, Dạ Anh lại dám hơn cô, khiến cô bị đem ra so sánh là chưa đẹp bằng cô ở trước mặt nhiều người. Quan trọng là . . . cô còn dám hất tay trên của cô!

Vừa lúc, cô ta vô tình đã nghe hết toàn bộ cuộc nói chuyện của cô và Hoắc Dương Thần. Cô ta tức tối sầm mặt lại.

Dạ Anh, đáng ra tôi chừa cho cô một con đường sống, nhưng không ngờ cô lại chọn vào chỗ chết. Trò chơi này, e là chỉ có duy nhất một người thắng cuộc! Vậy thì đừng trách tôi hạ thủ lưu tình!

Mạc Y Trân chứng kiến cảnh tượng đó xong, bản thân cô ta tức tối run lên bần bật. Bàn tay vô thức siết chặt lại, nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa cô.

------

Dạ Anh đang chuẩn bị sắp xếp sách vở cho vào cặp rồi chuẩn bị đến thư viện. Còn Hoắc Dương Thần vẫn thói quen cũ nên đã về phòng riêng của Chủ Tịch Hội Học Sinh rồi. Bỗng nhiên Mạc Y Trân bước đến trước bàn cô nói.

"Dạ Anh, thầy thể dục chuyển lời bảo cậu xuống phòng thể dục cũ phía tây lấy đồ giúp thầy."

Nghe Mạc Y Trân nói vậy, Dạ Anh cũng rất muốn từ chối bởi vì cô đã có hẹn trước. Nhưng nghĩ lại nếu thầy thể dục đã nhờ cô như vậy thì cô cũng nên giúp một tay. Dù sao cái tên kia chưa chắc tắm nhanh hay chậm. Thấy vậy, cô đồng ý xuống phòng thể dục.

Men theo lối nhỏ đến căn phòng lớn phía tây. Nơi này trước đây là phòng tập luyện bóng rổ nhưng đã bị đổi thành nơi chứa đồ thể dục. Rất lâu rồi học sinh các cô cũng không vào đây, đúng là nơi này lâu ngày cũng hơi vắng vẻ thật.

Nơi này, cỏ xung quanh đã mọc um tùm như lâu ngày không ai cắt tỉa vậy. Còn những dụng cụ thể dục thì lại bị vứt lung tung quanh đó, cảnh tượng lúc này thật rất bừa bộn!

Dạ Anh nhìn qua khung cửa sổ, thấy bên trong khá vắng vẻ. Kéo cánh cửa vào trong, làn gió mát lạnh thổi nhè nhẹ vào bên trong. Ánh nắng đã mờ nhạt len lói qua khung cửa sổ, bụi bẩn bám đầy quanh căn phòng làm khung cảnh này trông thật cũ kĩ.

Rầm!

Bất chợt, cánh cửa phía sau Dạ Anh bất ngờ đóng sầm lại. Dạ Anh cũng bị tiếng động làm cho bất ngờ nên cũng quay phắt về hướng cửa. Cô nhanh chóng chạy lại hướng cánh cửa, đôi tay đập mạnh lên cánh cửa, miệng cũng không quên kêu gọi.

"Này . . . Ai ở ngoài đó vậy? Làm ơn mở cửa ra..! Mở cửa . . . có ai không?"

Mỗi câu nói, Dạ Anh càng đập cửa mạnh hơn. Cô bất giác lùi lại vài bước, dùng chân đạp mạnh vào cánh cửa nhưng cũng chẳng được gì.

Bỗng, cô nghe thấy tiếng nước chảy bên ngoài cửa. Rất nhiều, nhưng cũng lại rất quen . . .

Bất chợt, cái mùi nồng nặc xông thẳng vào mũi cô.

Là mùi xăng !

Đầu óc cô lúc này càng bấn loạn hơn nữa. Cô rất hoảng, miệng cũng bắt đầu kêu gào thật lớn. Tay cô cứ liên tục đập vào cánh cửa đó nhưng dường như người bên ngoài không nghe!

"Cứu tôi với! Làm ơn tôi biết có người ở ngoài đó. Làm ơn mở cửa ra đi mà! Làm ơn! Có ai không cứu tôi với..!!"

Ở bên ngoài, nữ sinh đó nghe được tiếng kêu thảm thiết của cô thì không khỏi nhếch miệng cười.

Dạ Anh ơi là Dạ Anh, cô có chết cũng đừng có trách tôi. Có trách, là trách bản thân cô đã dám tranh giành với tôi!

Phừng!

Nữ sinh đó châm mồi lửa, quăng một que đóm nhỏ vào bên trong. Dùng một que đóm nhỏ là cô ta đã quá dung lượng Dạ Anh rồi, chỉ cần gây ra đám cháy nhỏ cũng được. Nhưng miễn hậu quả gây ra , ít nhiều gì phải khiến cô ta bị tàn phế dung nhan. Nhưng cô vẫn là thầm mong Dạ Anh chết luôn cũng được!

Dạ Anh vội nhìn xuống dưới chân mình, đám cháy đang bắt đầu lan dần vào bên trong . . . bản thân cô vô thức lùi lại vài bước. Cô lúc này chắc hẳn đã thực sự hốt hoảng, bằng chứng là trên trán cô đã lấm tấm mồ hôi. Đôi mắt sáng rực trừng lớn ánh lên ngọn lửa trước mặt. Hai tay cô vội bấu vài mép chân váy.

Cô phải thật bình tĩnh. Phải thật bình tĩnh. Phải rồi, bình tĩnh . . .

Dạ Anh lấy lại được tinh thần, cô vội vã chạy lại chỗ khung cửa sổ, loay hoay kiếm cây gậy sắt gần đó cạy mở những miếng gỗ mục đóng trên khung cửa sổ. Miếng gỗ bật tung ra, khói từ bên ngoài cũng theo khe hở mà xộc vào mũi Dạ Anh. Cơ hồ đám cháy cũng đã cháy từ bên ngoài.

Dạ Anh cất tiếng la lớn.

" Có ai ngoài đó không . . . cứu với..! Làm ơn đi có cháy . . . cháy . . .!"

Không có ai nghe cô gọi. Đám cháy bên trong cũng cháy bén hơn vì căn phòng này được làm bằng gỗ nên bắt lửa rất dễ. Cơ thể nhỏ nhắn nhanh chóng tìm lấy những vật dụng gần đó có thể dập tắt lửa. Đám cháy gần cửa cũng vơi bớt, ngược lại, gió từ khe cửa sổ ban nãy lại thổi vào khiến lửa bên kia càng cháy dữ dội hơn.

Dạ Anh đứng trước cửa, dồn toàn bộ sức lực hiện giờ cô có, đạp mạnh vào cánh cửa.

Dường như thượng đế lại một lần nữa trêu đùa cô. Cánh cửa kia cơ hồ thiết kế để nhốt cô ở trong này!

Phừng ! Phừng ! Phừng !

Đám cháy càng ngày càng cháy bùng lên. Toàn bộ như muốn thiêu ruội căn phòng. Trước mắt Dạ Anh cũng mờ ảo đi, cơ hồ chỉ thấy mở nhạt những đám cháy. Bản thân cô ra sức thở dốc. Cô quá mệt, thậm chí lại còn bị thiếu dưỡng khí.

Ngay lập tức, cả cơ thể cô đổ gục xuống. Ánh mắt mơ hồ nhìn lên trần nhà. Trong đầu cô lúc này bất chợt hiện lên câu nói của người đó.

"Dạ Anh, thầy thể dục chuyển lời bảo cậu xuống phòng thể dục cũ chuyển đồ."

Ầm!

. . .

Dạ Anh dường như cũng nhận ra được điều gì. Đầu óc cô như đình công hẳn đi. Trước mắt hiện giờ cơ hồ đã không nhìn thấy được gì. Trong đầu cô cứ vang vọng mãi câu nói của Mạc Y Trân.

Thầy thể dục chuyển lời bảo cậu xuống phòng thể dục.

Chuyển lời bảo cậu xuống phòng thể dục.

Bảo cậu xuống phòng thể dục!

Ha !

Tại sao . . . tại sao chứ?

Tại sao cậu ấy lại làm vậy với mình chứ? Không lẽ . . . là vì cậu ấy sao?

Nước mắt Dạ Anh cũng chực chờ rơi xuống, lăn dọc theo khóe mắt tràn duống nền đất lạnh lẽo.

Thật nực cười!

Thế giới này đúng là nực cười!

Tại sao chứ . . . Từ nhỏ đến giờ, cô luôn phải chịu cảnh nghèo đói túng quẩn, bị người khác hành hạ như vậy đã chưa đủ sao? Thật ra cô đã làm gì sai chứ?

Ai bảo khiến cho cô một lần nữa mở lòng rồi lại dập tắt nó đi như vậy chứ?

Đúng thật là có nhiều người muốn mình chết đi mà! Thật mệt mỏi! Ước gì, có thể ngủ một giấc thật ngon. Ước gì có thể ngủ yên một giấc trong vòng tay ấm áp của mẹ!

Mẹ ơi, thật xin lỗi mẹ. Vì đã làm con của mẹ, vì đã khiến mẹ phải đau lòng. Xin lỗi mẹ . . . vì đã không làm tròn bổn phận làm con của mẹ. Xin lỗi mẹ . . . vì, đã bỏ mẹ đi trước . . . xin lỗi . .

Nói rồi, cánh tay Dạ Anh buông thõng xuống, khóe mắt tràn ra một giọt nước mắt cuối cùng. Giọt nước long lanh nhất như thể cô đã sẵn sàng phủ bỏ hết bụi trần, rời khỏi thế gian đó để quay về với thế giới mà vốn dĩ mười ba năm trước cô thuộc về vậy. Khóe miệng xinh đẹp, khuôn mặt đã sớm lấm lem ngay giờ phút cuối, cô vẫn luôn xinh đẹp nhất. Phừng ! Phừng !

Và, đám cháy kia, mãi mãi vẫn không có cảm xúc, vẫn cứ cháy mãi theo quy luật của chúng . . .