Bảo Bối, Anh Nhớ Em! [H+]

Chương 14: Ôm Anh!




Written by Terryblackfox

Khi tất cả đều được đưa lên xe cứu thương thì ở một góc nào đó. Thân hình nhỏ bé vẫn đứng đó như chứng kiến hết thảy sự việc, nhưng chỉ có điều. Có thể thấy rất rõ ràng . . . cơ thể cô ta đang run lên bần bật. Chắc chắn như đang lo sợ một điều gì đó!

Tại sao . . . tại sao lại cháy? Mình chỉ khóa cửa thôi mà?

------

Xe cứu thương rất nhanh đã đưa hai người đến bệnh viện. Cửa xe vừa mở ra, hộ tá lập tức đẩy hai cô gái vào phòng cấp cứu. Chỉ là .. . một trong hai cô đã hoàn toàn bất tỉnh.

Cherry chỉ bị thương nhẹ ở phần đầu nên đã được bác sĩ băng bó lại. Trong cô gái xinh xắn bây giờ lại bị bó một miếng băng trắng còn dính chút máu trên đầu nhìn thật đáng thương.

Nhưng đáng thương nhất, có lẽ là cô gái kia. Chẳng ai khác, đó là Dạ Anh.

Ở phía ngoài cánh cửa phòng cấp cứu , Hoắc Dương Thần một tay xoay xoay chiếc điện thoại, ánh mắt sắc như lưỡi dao nhìn chăm chăm vào khoảng không như đang suy nghĩ một điều gì đó, chợt cửa phòng lúc này được mở ra, ánh đèn đỏ chói hiện lên trên dòng chữ PHÒNG CẤP CỨU cũng được tắt.

Thấy bác sĩ lần lượt ra ngoài, Hoắc Dương Thần khẩn trương chạy lại bên bác sĩ đi đầu, nhanh chóng hỏi.

"Cô ấy thế nào rồi?"

----------

Hoắc Dương Thần sau khi từ bệnh viện trở về liền phóng xe đến trường học. Lúc này học sinh toàn trường đang trong ca học buổi chiều.

Thân hình phong độ ngồi trên chiếc xe motor lái thẳng vào khuôn viên trường. Khuôn mặt lạnh lùng, một tay đút túi quần, ánh mắt sắc bén toát khí lạnh ung dung bước vào trong trong phòng Chủ Tịch Hội Học Sinh.

Vừa mới bước vào phòng, Hoắc Dương Thần vẫn tư thái nhẹ nhàng ngồi xuống ghế chủ tọa. Quân Phong cũng đã đứng trong phòng chờ sẵn rồi. Anh ra lệnh nói.

"Điều tra xem ai là người đốt nhà thể dục cũ!"

"Được. Tớ đi liền."

Nói xong, Quân Phong xoay người. Bước ra khỏi phòng. Để lại Hoắc Dương Thần vẫn âm trầm ở lại. Cả căn phòng lúc này cùng chìm sâu vào suy nghĩ của anh.

Bên ngoài cửa, Mỹ Hoa đã nghe lén hết cuộc đối thoại của hai người thì không khỏi hết hồn. Bản thân cô ta là người ra chỉ thị cho Mạc Y Trân nhốt Dạ Anh nhưng cũng chính cô ta sai người khác đốt lửa nhà thể dục cũ hòng muốn Dạ Anh chết đi. Tình hình lúc này e là cô phải ra tay xoa dịu anh một chút để làm lắng xuống chuyện này vì cô biết, ngoài cô ra thì trước nay chưa ai từng gần anh hơn cô! Cũng chỉ có cô biết, Hoắc Dương Thần anh nói được không thể nào không làm được!

Cốc . . . Cốc . . . Cốc . . .

"Vào đi."

Giọng nói rất đỗi bình thường, vẫn lạnh lùng vốn có vang lên. Mỹ Hoa mở cửa bước vào thì thấy Hoắc Dương Thần đang chăm chú nhìn vào màn hình máy vi tính. Thấy vậy cô bèn hỏi.

"Dương Thần, cậu nghĩ sao về vụ cháy nhà thể dục cũ?"

"Tớ đang cho người điều tra. Nhất định phải tìm ra được kẻ đó!"

Nhất . . . nhất định sao?

Trong lòng Mỹ Hoa hiện lên tia lo lắng.

"Nhưng chẳng phải đây cũng chỉ là một vụ cháy bình thường thôi sao? Nhà thể dục đó còn rất cũ nát. Cháy cũng phải!"

Hoắc Dương Thần nhíu mày, không nhanh không chậm đáp.

"Cậu nghĩ tự nó có thể cháy?"

"Tớ . . . ý cậu là có ai đó đã đốt?"

Hoắc Dương Thần vẫn không nói gì. Mặt vẫn cúi xuống nhìn vào màn hình máy tính.

Hành động này của anh càng khiến Mỹ Hoa thêm lo lắng. Cô tiếp tục hỏi dồn dập.

"Nhưng chẳng phải không gây ra thiệt hại gì sao? Chắc chuyện này cũng do trò đùa của các bạn học khác. Mình nghĩ cậu cũng nên cho qua đi, nếu có biết được thì với thân phận của học sinh trong trường cũng đủ làm cho nó biết mất!"

Phải. Hoắc Dương Thần anh cũng đã nghĩ đến việc này. Trường cấp ba AU là ngôi trường danh tiếng dành cho giới con nhà thượng lưu. Nhưng thực sự là Mỹ Hoa đã không biết. Để dành được vị trí ngôi trường quốc tế này thì trường đã đề ra rất nhiều nguyên tắc và chưa có học sinh nào dám coi thường. Vì vậy nên Mỹ Hoa mới cho rằng trường đương nhiên sẽ vì danh gia của bọn họ mà cho qua dễ dàng như vậy. Thật sự là cô đã quá sai!

Huống hồ gì, chuyện này còn liên lụy đến Dạ Anh . . .

"Nếu chuyện này luôn xử lí theo giai cấp của các bạn học sinh thì làm sao trường lại có danh hiệu đạt chuẩn quốc tế được chứ? Đây còn là hành vì phóng hỏa, là phạm pháp. Tớ là hội trưởng hội học sinh nên không thể nào bỏ qua chuyện này được. Bản thân tớ dường như đã quá lơ là với các bạn học sinh thì phải."

Phạm . . . phạm pháp sao?

Mỹ Hoa nghe xong thì đầu óc cô không khỏi choáng váng.

"Cậu còn việc gì nữa không?"

"Sao cơ? À không. Tớ . . . chỉ hỏi vậy thôi . . . tớ về lớp."

"Ừm."

Mỹ Hoa ấp a ấp úng đáp lại. Đôi chân như hóa đá bất động tại chỗ khi nghe lời anh nói nhưng lúc này cô không thể tỏ ra khiến anh nghi ngờ được. Cô ta đành gắng gượng mình thật bình tĩnh để ra ngoài.

Hoắc Dương Thần vì phải quay lại trường để giải quyết vụ cháy nên đã để Dạ Anh ở lại đó thì không khỏi lo lắng. Trong lòng anh cứ mãi thấp thỏm.

Không biết cô đã tỉnh chưa? Có còn nhớ anh là ai không?

Hàng loạt câu hỏi cứ xoay quanh tâm trí anh khiến anh không thể nào tập trung. Cũng may bên cạnh đã có trợ thủ đắc lực là Lâm Tịch Hào giúp anh xử lý hết mọi chuyện. Đúng lúc này, điện thoại di động của anh chợt reo lên.

Là số của Cherry!

"Anh nghe."

"Anh hai à, Dạ Anh tỉnh rồi!"

"Em nói sao? Cô ấy . . ."

Cả người Hoắc Dương Thần như phản xạ tự nhiên bật thẳng người dậy. Anh hắng giọng, di chuyển ra ban công của phòng. Cẩn thận đóng cửa lại nói tiếp.

"Nhưng mà cậu ấy cứ nằng nặc đòi về. Em nói cậu ấy nghỉ ngơi rồi đợi xuất viện cùng em nhưng cậu ấy không chịu . . ."

Chưa kịp nói xong, Hoắc Dương Thần đã cúp máy. Thân hình nhanh chóng phóng ra ngoài chỗ đậu xe. Rất nhanh chóng mà rời khỏi trường.

----------

"Em thật sự không sao mà. Cảm ơn chị y tá nhé!"

Cô y tá đang kiểm tra lại một lần nữa trước khi xuất viện cho Dạ Anh. Cô ấy cũng biết là lúc chuyển Dạ Anh vào phòng cấp cứu đã hoàn toàn bất tỉnh. Cớ sao lại tỉnh lại nhanh như vậy? Người bình thường mở mắt sau cơn nguy kịch đã khó, còn cô gái này lại rất khỏe mạnh mà đánh đấp vài chiêu võ cho cô xem nữa!

"Được rồi được rồi. Kiểm tra xong. Em có thể xuất viện được rồi."

Nói xong, chị y tá trẻ xoay người ra phía cửa. Trước khi đi còn không quên nở nụ cười thân thiện nhìn cô.

"À khoan đã chị ơi."

Chợt Dạ Anh kêu từ phía sau. Chị y tá cũng rất nhanh quay lại. Ý bảo cô nói tiếp.

"Vậy . . . em có cần phải đóng tiền viện phí không ạ?"

Chị y tá ngẫm nghĩ một lúc. Như chợt nhớ ra chuyện gì, khuôn mặt trắng trẻo xinh xăn nở nụ cười tươi như hoa nói.

"À phải rồi. Ban nãy đã có người thanh toán tiền viện phí cho em rồi nên em mới được chuyển vào phòng VIP này đó!"

"Thanh toán rồi sao? Nhưng ai ạ?"

"Ừm . . . hình như là một cậu học sinh. Chị thấy cậu ta mặc đồng phục trường . . . trường quốc tế .  .  ."

Suy nghĩ một lúc lâu, chị y tá vẫn không thể nào nhớ được

Học sinh sao . . . Không lẽ . . .?

Ý nghĩ chợt thoáng qua trong đầu Dạ Anh nhưng cũng bị cô xóa sạch.

Sao có thể là cậu ta được chứ! Cái người vừa khiêm tốn, vừa chảnh!

Ở bên này . . .

   Hoắc Dương Thần đang lái xe thì đột nhiên .  .  .

   Hắt xì . . . Sao lại hắt hơi vậy ta?

________

Thay bộ quần áo bệnh viện ra, Dạ Anh chạy sang phòng bên cạnh tạm biệt Cherry rồi nhanh chóng ra ngoài để lại không gian nghỉ ngơi cho cô.

Vừa bước ra ngoài cửa, Dạ Anh tham lam hít lấy khí trời trong lành như một đứa con nít vô tư thưởng thức hương vị của món ăn hấp dẫn.

Nhìn từ xa, người ta nhìn thấy cô gái gái xinh xắn đang vươn tay như muốn với lấy bầu trời rộng lớn. Nhìn cô lúc này thật tràn đầy sức sống! Khiến người ta thật cảm giác có cái gì mới mẻ, khiến người ta cảm thấy cuộc đời chắc chắn sẽ còn có gì đó rất tuyệt với sắp xảy đến.

Thế nhưng họ không biết, cô gái mà họ cho là tràn đầy sức sống đó vừa mới vài tiếng trước đã xém chút nữa phải chết trong một vụ hỏa họan lớn. Cơ hồ các bác sĩ còn không kịp cứu chữa.

Vừa vươn vai được mấy cái, Dạ Anh đã nghe thấy đằng sau vang lên một giọng nói rất quen thuộc. Dù có chết cô cũng không thể quên được cái giọng nói khó ưa này!

"Sao? Muốn trốn viện?"

"Khục . . . làm . . . làm gì có chứ. Tôi chỉ là . . ."

Dạ Anh từ từ xoay người, đập vào mắt cô là bờ vai rộng lớn, bộ ngực vạm vỡ của hắn. Gần như thể cô có thể nhìn thấy được cơ ngực đang lấp ló sau lớp áo sơ mi đó.

"Chỉ là?"

Hoắc Dương Thần ánh mắt sâu thẳm nhìn vào mắt cô. Hai tay đút túi quần. Hiện tại anh cao hơn cô hẳn một cái đầu nên từ góc độ của anh nhìn xuống. Cơ hồ anh còn nhìn thấy được phần ngực khá lớn nhấp nhô sau mỗi nhịp thở của cô. Khóe miệng anh bất giác cong lên một độ cong tuyệt vời. Hẳn là ai nhìn nụ cười này cũng đều muốn điêu đứng vì nó.

Dạ Anh thấy Hoắc Dương Thần đang mỉm cười, bất giác cô khó hiểu nhìn theo hướng mắt của anh thì hướng ấy lại nhắm thẳng vào áo trong đang xộc xệch của cô!

"Á á á . . . cái tên biến thái bệnh hoạn. Cậu đi chết đi !"

Vừa nói, Dạ Anh vung tay lên đánh đánh vào ngực anh vài cái. Chẳng hiểu sao hành động của cô lúc này thật giống như một chú mèo con đang giơ móng vuốt.

"Con nhóc này, hành động đó của cậu là để trả ơn ân nhân cứu mạng mình sao?"

Nghe đến đây, Dạ Anh liền dừng động tác. Thật ra sức lực hiện tại của Dạ Anh rất yếu, lại thêm cơ thể thuộc hạng A rắn chắc như anh thì hành động này của cô chỉ như massage nhẹ nhàng cho anh thôi.

"Ân nhân? Không lẽ cậu . . .?"

Dạ Anh chau mày nhìn anh, tỏ vẻ khó hiểu, muốn anh khẳng định lần nữa.

"Chẳng lẽ cậu mong bạch mã hoàng tử đến cứu cậu? Tỉnh dùm đi. Nhóc con!"

Nói xong, anh búng một cái ' tóc ' rõ to lên trán cô. Một tay vẫn bỏ trong túi quần. Bỗng tay còn lại nắm chặt tay cô kéo cô đi.

Dạ Anh bị hành động ban nãy của anh thì khẽ chau mày. Đôi môi nhỏ nhắn mấp máy than vãn.

"Ui da. Đang định cảm ơn mà tại cậu búng tớ nên huề đó. Đúng là cái tật thần kinh không thể bỏ mà!"

Nhưng . . . hình như . . . có gì đó thật rất không đúng. Tại sao mình lại đi theo hắn ta chứ?

Nghĩ vậy, Dạ Anh nhanh chóng giật tay ra khỏi bàn tay đang nắm đó. Hoắc Dương Thần nhìn hành động này của cô thì mày kiếm khẽ chau lại. Khuôn mặt bắt đầu tỏa sát khí quay lại nhìn cô.

Tất nhiên, Dạ Anh đương nhiên nhận ra anh là đang tức giận !

"À, tôi có việc bận nên về trước. Với lại cũng đến giờ có chuyến xe buýt tiếp theo nên tôi về đây . . . "

Chưa kịp đợi anh đáp lại, Dạ Anh đã nhanh chóng chạy đi. Nhưng chân không quá dài cũng chẳng quá ngắn như cô làm sao chạy nhanh bằng đôi chân thật sự dài của anh? Chỉ mới một bước chân mả Hoắc Dương Thần anh đã tóm gọn được cả người cô, kéo cô vào lòng. Đột nhiên, linh cảm anh mách bảo điều gì đó thật chẳng lành. Anh vội vàng buông cô ra.

"Không cần đâu. Để tớ đưa cậu về."

"Cậu có xe sao?"

Hoắc Dương Thần không nói gì. Chỉ hất mắt lên nhìn chiếc motor hạng sang ngầu cực ngầu trước mặt.

Dạ Anh nhìn thấy cảnh này thì không khỏi chớp mắt. Ai chứ cô là rất thích xe nha, càng rất thích xe nữa! Nào giờ cô chỉ thấy Lâm Tịch Hào vẫn mỗi sáng chạy vào trường thôi. Cứ tưởng xe cậu ta đã là hạng khủng rồi thật sai lầm mà! Đây mới thật sự là hạng khủng !

Mấy phút trôi qua mà Hoắc Dương Thần vẫn không cảm nhận được bước chân đi theo sau của cô thì anh quay người lại. Bắt gặp ánh mắt sáng rực lên. Liền đoán ngay được ý nghĩ trong đầu cô. Anh khẽ nhếch miệng cười.

"Muốn chạy thử?"

"Ừm!"

Dạ Anh rất nhanh đã gật đầu lia lịa. Nhưng cô nào hay biết cô đã trúng kế anh rồi.

"Chờ đi. Đến khi nào cậu thật sự khỏe mạnh, tớ sẽ cho cậu chạy thử!"

"Không phải chứ. Lúc này sức khỏe của tôi đang cực kì tốt nên lớp trưởng à, cho tôi chạy thử một chút đi mà . . ."

"Không được. Ngoan, nghe lời."

Dạ Anh ra sức năn nỉ anh. Bình thường Dạ Anh đã rất xinh còn dễ thương nên đã khiến rất nhiều con tim nam sinh chết gần hết rồi. Bây giờ cô còn bày ra vẻ mặt đáng yêu đó thì thật sự nếu anh không kiên định sẽ bị thỏa hiệp cô mất.

Không được Hoắc Dương Thần đồng ý, Dạ Anh bĩu môi , bày ra vẻ mặt trông rất đáng yêu. Hoắc Dương Thần rất nhanh thu hết dáng vẻ này vào mắt. Rất ga lăng mà tiến lại gần cô, khẽ giơ tay lên về phía Dạ Anh.

Dạ Anh bị hành động bất ngờ này của của anh thì cũng hết hồn. Cứ tưởng anh sẽ giở thói ngang tàng mà búng đầu cô nữa thì . . .

Tách .

Tiếng động rất nhẹ nhàng. Cơ hồ còn thấy trên đầu mình như có một cái gì ở trên đầu mình. Giống như là nón bảo hiểm vậy . . .

Cô đành hé mắt ra nhìn thì khuôn mặt Hoắc Dương Thần đang ở ngay trước mắt cô. Khuôn mặt anh như thể phóng to hơn vạn lần vậy. Khá bất ngờ nên tim cô lúc này bất giác đập liên hồi.

"Đáng yêu lắm!"

Hoắc Dương Thần cảm thán một câu. Sau đó xoay người ngồi vững vàng trên xe. Rất lưu loát mà đội thêm chiếc mũ bảo hiểm lên đầu. Anh khẽ quay đầu lại nhìn cô ý bảo cô lên xe. Rất may, cô rất hiểu ý mà lên xe.

Hai thân hình một phong độ vứng chắc cầm lái. Một mỏng manh dịu dàng ngồi phía sau. Cảnh tượng lúc này nếu không để ý kĩ hai bộ đồng phục học sinh thì người khác cứ ngỡ rằng một soái ca bên cạnh mỹ nữ vậy.

Brừm . . . Brừm . . .

Tiếng xe máy vang lên. Khẽ thu hút mọi ánh nhìn của mọi người xung quanh. Anh vẫn không quay đầu lại, giọng nói âm lãnh nhưng đa phần là chứa niềm vui sướng vang lên.

"Ôm chặt vào. Tớ chạy nhanh đó."

"Không cần đ . . . Á . . . "

Biết trước rằng cô sẽ cự tuyệt. Trong đầu anh khẽ xuất hiện lên một tia gian xảo. Đột nhiên anh vặn nhẹ tay lái rồi thắng gấp lại khiến người cô ngồi phía sau khẽ đập mạnh vào lưng anh.

Đang định nói là không cần thì bị hành động này của anh làm cho giật mình. Bàn tay vô thức ôm chặt lấy eo anh nhưng Dạ Anh cũng rất nhanh nhận ra điều gì đó thật không đúng nên đã rút tay lại. Nhanh nào thì nhanh nhưng làm sao nhanh bằng Hoắc Dương Thần. Anh đã nhanh hơn cô một bước, một tay vẫn giữ tay lái nhẹ vặn ga cho xe chạy. Một tay giữ chặt hai tay đang ôm eo mình.

Sức lực của anh lúc này rất lớn hay do sức cô còn yếu? Chỉ với một bàn tay mà anh lại có thể giữ chặt cả hai tay cô như vậy? Mặc cho cô nãy giờ cứ ra sức vùng vẫy thoát khỏi anh. Thấy vậy, Hoắc Dương Thần bèn lớn tiếng nhắc nhở cô im lặng, vì cả hai vẫn đang còn ở trên đường cao tốc.

Lúc này, Dạ Anh mới ngoan ngoãn mà ngồi im sau lưng anh. Cơ hồ còn không dám nhúc nhích hay làm ra bất cứ hành động nào nữa. Để mặc cho bàn tay to lớn bao phủ lấy đôi bàn tay nhỏ bé của cô . . .