An Diệc Diệp cố nén nước mắt, nhưng mà nước mắt trong hốc mắt không ngừng rơi xuống.
Thấy vậy, quản gia lo lắng nhíu mày lại.
"Cô chủ, cô trước tiên đi nghỉ một chút đi, còn nữa, cũng phải xử lý vết thương trên người, chờ sau khi phẫu thuật của cậu chủ kết thúc, tôi sẽ nói cho cậu ấy."
Nhưng An Diệc Diệp lắc đầu, không muốn rời đi.
Cô như đang độc thoại với chính bản thân mình.
"Tại sao tôi không phát hiện chứ?"
"Là tôi quá ngu ngốc, Khúc Chấn Sơ chính là anh Sơ. Chuyện rõ như ban ngày như vậy mà tại sao đến bây giờ tôi mới biết được?"
Quản gia không nghe rõ cô nói cái gì, lo lắng nói: "Cô chủ, cô đang nói gì thế?"
An Diệc Diệp lắc đầu, bỗng đưa tay kéo quản gia lại:
"Khúc Chấn Sơ đã đồng ý với tôi, sẽ không để tôi tiếp tục đợi nữa. Anh ấy nhất định sẽ không sao, đúng không?"
Quản gia nhìn cửa phòng phẫu thuật một chút, dứt khoát gật đầu:
"Chắc chắn cậu chủ sẽ không sao."
Nhận được sự cam đoan của quản gia, nhưng An Diệc Diệp vẫn không muốn rời đi.
Cô liền ngồi xuống ghế dài bên ngoài, yên tĩnh chờ đợi.
Đèn phòng phẫu thuật sáng từ suốt đêm khuya cho đến sáng hôm sau mới tắt.
An Diệc Diệp vẫn luôn mở to hai mắt chờ đợi, không hề cảm thấy buồn ngủ.
Ngay khi đèn tắt, cô vội đứng lên, đi tới.
Phòng phẫu thuật mở ra, ngay sau đó, Khúc Chấn Sơ được người đẩy ra.
An Diệc Diệp lo lắng đi theo, nhìn thấy ngực Khúc Chấn Sơ hơi phập phồng, hai chân cô mềm nhũn, suýt chút nữa đứng không vững.
Quản gia bên cạnh vội giữ lấy cô, hỏi: "Bác sĩ, cậu chủ, cậu ấy thế nào rồi?"
Bác sĩ gật đầu nói: "Phẫu thuật thuận lợi, mấy ngày nay hãy chú ý quan sát, nếu như có thể vượt qua là được rồi."
An Diệc Diệp khẽ gật đầu, nhìn Khúc Chấn Sơ trên giường bệnh, thậm chí không dám đụng vào anh.
"Cảm ơn."
Nghìn lời muốn nói, cuối cùng lại chỉ còn lại hai chữ này.
An Diệc Diệp ngồi bên giường, nhìn Khúc Chấn Sơ vẫn đang ngủ mê man.
Trên mặt anh chụp máy thở, bảy tám loại máy móc đặt ở phía bên kia, đồng tâm hiệp lực giữ lại sinh mạng của anh.
Sự hoảng loạn do phải chờ đợi trong thời gian dài đã dần dần bình tĩnh lại.
Chỉ là nhìn gương mặt đang chìm trong hôn mê của Khúc Chấn Sơ, nghe được tiếng hít thở nhẹ nhàng của anh, khóe miệng An Diệc Diệp chậm rãi cong lên.
May mà anh không sao.
May mà anh Sơ của cô không có việc gì.
Còn đang nghĩ ngợi thì cửa phòng bệnh chợt bị người đẩy ra.
An Diệc Diệp quay đầu nhìn lại, thấy hai người là bà Nguyễn và An Hồng Ngọc đang đứng ở cửa.
Hôm qua, từ khi phát hiện An Diệc Diệp mất tích, bọn họ vẫn luôn tìm cô.
Sau khi nghe được tin tức thì lập tức chạy đến bệnh viện.
Có điều, khi bọn họ đến lần đầu tiên thì Khúc Chấn Sơ vẫn còn đang trong phòng phẫu thuật.
Nhìn thấy An Diệc Diệp lặng lẽ đứng ở một bên, nên bọn họ không tới gần.
Vừa nhìn thấy bọn họ, An Diệc Diệp vô thức nói: "Con không thể đi."
Bà Nguyễn quay đầu liếc nhìn An Hồng Ngọc.
"Diệc Diệp, con hãy ra ngoài trước đã, bà có việc muốn thương lượng với con."
An Diệc Diệp hơi nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Khúc Chấn Sơ vẫn còn đang hôn mê, có chút do dự, cũng không muốn rời đi.
Bà Nguyễn tiếp tục nói: "Để Hồng Ngọc ở lại đây, con theo bà ra ngoài một lát, đừng ầm ĩ ảnh hưởng Khúc Chấn Sơ nghỉ ngơi."
Nghe vậy, cuối cùng An Diệc Diệp mới đồng ý.
Cô đứng dậy đi tới, nhưng vẫn không yên lòng.
An Hồng Ngọc nói: "Yên tâm đi, chỉ cần cậu ta tỉnh lại, chú sẽ lập tức báo cho cháu."
Lúc này, An Diệc Diệp mới yên lòng đi ra ngoài.
Vừa rời khỏi phòng bệnh, bà Nguyễn đã quay đầu nhìn về phía cô.
Mới một ngày không gặp, mà nhìn An Diệc Diệp đã có vẻ tiều tụy đi nhiều.
Suốt một đêm chưa ngủ, thậm chí trên quần áo còn dính vết máu không biết là của ai, nhưng An Diệc Diệp lại không hề quan tâm đến tình trạng bản thân, tất cả sự chú ý đều dồn trên người Khúc Chấn Sơ.
Bà Nguyễn chậm rãi thở dài một hơi.
"Dù con muốn chăm sóc cậu ta, cũng hà tất phải khiến bản thân chật vật như vậy?"
An Diệc Diệp lo lắng bà Nguyễn sẽ bắt cô rời khỏi bệnh viện, cô lắc đầu, nói: "Vì con nên Khúc Chấn Sơ mới bị thương. Anh ấy là vì cứu con."
Bà Nguyễn nhìn cô một chút, biết cô đang lo lắng cái gì.
"Con hãy đi chỉnh trang lại một chút, rồi ăn chút gì, bổ sung thể lực."
An Diệc Diệp lắc đầu.
"Con không đi."
"Bà không bảo con đi." Bà Nguyễn nói: "Trước tiên bà và Hồng Ngọc sẽ giúp con trông cậu ta, con hãy ăn chút gì đó, bổ sung thể lực rồi hãy quay lại."
An Diệc Diệp kinh ngạc ngẩng đầu nhìn bà ta.
"Bà sẽ không bắt con quay về nhà họ Nguyễn phải không?"
"Tất nhiên con phải quay về nhà họ Nguyễn."
Bà Nguyễn hơi dừng một chút, tiếp tục nói: "Có điều, nếu con không nỡ, vậy cứ tiếp tục ở lại đây chăm sóc cậu ta đi."
"Bà Nguyễn..."
Nguyễn Lê chậm rãi nói: "Bà cũng không thể lần nào cũng làm người ác, có lẽ An Hồng Ngọc nói đúng."
"Hai đứa có thể tự làm chủ cuộc sống bản thân, nhưng bà hi vọng con biết, tất cả những gì bà làm trước kia đều là vì tốt cho con, bà chỉ không hi vọng Khúc Chấn Sơ tổn thương con nặng nề mà thôi."
An Diệc Diệp kích động gật đầu, nắm lấy tay bà ta.
"Cảm ơn bà, bà Nguyễn."
Bà Nguyễn cúi đầu nhìn bàn tay cô một chút, chậm rãi nói: "Dù bà nhận con làm con nuôi, nhưng đến nay cũng đã lâu như vậy mà con vẫn chưa từng gọi bà một tiếng mẹ..."
An Diệc Diệp sững sờ, không nói gì mà cúi đầu.
Bà Nguyễn chậm rãi nở nụ cười, nhìn ra cô khó xử.
"Không sao, bà có thể đợi ngày đó đến."
Dứt lời, bà khẽ vỗ vỗ mu bàn tay An Diệc Diệp.
"Mau đi chuẩn bị ổn thỏa đi. Dù Khúc Chấn Sơ tỉnh lại, mà nhìn thấy dáng vẻ này của con thì cũng không thể vui nổi."
An Diệc Diệp gật đầu, lúc này trong lòng đã bị niềm vui lấp đầy.
Cô lại quay về phòng bệnh vội vàng nhìn thoáng qua Khúc Chấn Sơ, rồi quay về nhà họ Nguyễn, nhanh chóng tắm rửa một lần, ăn một ít đồ, lại vội vàng trở về.
Đạn trong cơ thể Khúc Chấn Sơ là bị bắn từ phía sau lưng, sượt qua bên phải trái tim.
Dù bắn trúng động mạch chủ, nhưng vì đạn kẹt trong cơ thể chứ không xuyên qua, nên vừa vặn có tác dụng cầm máu.
Nghỉ ngơi ở phòng bệnh chăm sóc tích cực hai ngày, cơ thể đã bắt đầu chậm rãi chuyển biến tốt đẹp, nhưng vẫn chưa tỉnh lại.
Hầu hết thời gian, An Diệc Diệp đều ngồi bên giường, theo như chỉ dẫn của bác sĩ mà quan sát anh, từng li từng tí, hết sức cẩn thận.
Trong thời gian đó, mấy người nhà họ Khúc có tới, nhưng An Diệc Diệp đã bảo vệ sĩ đuổi bọn họ trở về.
An Diệc Diệp giữ chặt bàn tay Khúc Chấn Sơ, hồi tưởng lại từng chuyện trước kia của Khúc Chấn Sơ ở cô nhi viện.
"Em thật ngốc, em đã sớm biết anh đã từng rời khỏi nhà họ Khúc, lưu lạc bên ngoài một thời gian."
"Chắc chắn đó là lúc anh đã đến cô nhi viện, em vậy mà chưa từng phát hiện..."
"Nếu như sớm biết một chút thì sẽ không có nhiều hiểu lầm như vậy."
Cô nhẹ nhàng lau chùi bàn tay Khúc Chấn Sơ, không kìm được nói: "Nhưng rõ ràng anh đã sớm biết, mà vẫn muốn gạt em."
An Diệc Diệp cúi đầu, đang chuẩn bị sấp nước khăn mặt một lần nữa.
Nhưng vừa quay người, lại cảm giác bàn tay bị người kéo một cái.
An Diệc Diệp dừng động tác, xoay đầu lại.
Khúc Chấn Sơ giữ chặt tay cô, đôi mắt từ từ mở ra.
Một động tác nho nhỏ như thế, lại như đã dùng hết tất cả sức lực của anh.