Thật ra Khúc Chấn Sơ không dùng sức lắm, nhưng anh vừa mới tỉnh lại, chỉ như vậy đã gần như hao hết tất cả hơi sức của anh rồi.
An Diệc Diệp quay lại cầm bàn tay anh một chút, quay người trở lại trước mặt anh.
Nhìn thấy Khúc Chấn Sơ mở mắt ra, cô lập tức muốn khóc.
"May mà anh đã tỉnh rồi..."
Khúc Chấn Sơ hết sức mệt mỏi nhìn cô.
Nhìn dáng vẻ phờ phạc của anh, dường như mấy ngày nay, anh đã một mình trải qua con đường không ai tưởng tượng nổi.
Anh dùng sức mở to mắt, bờ môi giật giật.
An Diệc Diệp vội nói: "Em không sao, anh đừng nói nữa, nghỉ ngơi thật tốt đi."
"Chờ sau khi anh tỉnh lại, chúng ta có rất nhiều thời gian, có thể chậm rãi trò chuyện, anh Sơ."
Nghe cô gọi mình như vậy, khóe miệng Khúc Chấn Sơ hơi cong lên nở nụ cười nhẹ, ý cười lan tới đáy mắt, khiến tinh thần của anh trở nên khá tốt.
An Diệc Diệp vươn về phía trước, nhẹ nhàng hôn lên trán anh một cái.
"Anh nghỉ ngơi đi, em sẽ luôn ở bên cạnh anh."
Nhưng Khúc Chấn Sơ vẫn không ngủ, mà cứ nhìn chằm chằm An Diệc Diệp đến tận khi kiệt sức.
Sau khi anh ngủ, An Diệc Diệp mới nói tình hình của Khúc Chấn Sơ cho bác sĩ biết.
Cùng ngày, Khúc Chấn Sơ đã rời khỏi phòng bệnh chăm sóc tích cực.
Dưới sự chăm sóc của An Diệc Diệp, sức khỏe Khúc Chấn Sơ đã nhanh chóng bình phục.
Ban đầu chỉ có thể nhìn An Diệc Diệp nói chuyện, rồi dần dần đã có thể giao lưu cùng cô, tiến triển thần tốc.
Hầu hết thời gian trong ngày của An Diệc Diệp đều ở bên cạnh Khúc Chấn Sơ, kể tỉ mỉ từng chuyện xảy ra mấy ngày nay cho anh biết.
Sau khi nghỉ ngơi nửa tháng, cuối cùng Khúc Chấn Sơ đã có thể xuống giường đi lại.
Vừa từ bên ngoài đi vào, An Diệc Diệp đã nhìn thấy Khúc Chấn Sơ đứng ở cửa sổ, trong tay đang cầm điện thoại di động.
Cô vội nói: "Tại sao anh lại dậy rồi?"
Khúc Chấn Sơ quay đầu liếc nhìn cô, ngoan ngoãn cúp điện thoại di động.
"Anh đã khỏe rồi, không cần cứ nằm ở trên giường."
An Diệc Diệp đi tới.
"Bác sĩ nói mỗi ngày anh không được xuống giường quá hai mươi phút, vẫn phải tiếp tục ở trên giường tĩnh dưỡng, nếu không có thể sẽ ảnh hưởng vết thương khép lại."
Khúc Chấn Sơ cảm thấy mình đã không sao rồi, nhưng thấy An Diệc Diệp lo lắng như vậy, anh vẫn thuận theo động tác của cô quay về giường.
Anh nằm ở trên giường, nghe An Diệc Diệp lảm nhảm căn dặn những chuyện anh phải chú ý, nhưng lại không hề cảm thấy phiền.
Mấy ngày hôn mê, chính nhờ những âm thanh anh vẫn nghe thấy trong lúc ngủ mơ mà anh mới liều mạng cố gắng, cuối cùng mới tỉnh lại.
Đợi cô nói xong, Khúc Chấn Sơ mới mở miệng nói: "Anh chưa từng nghe em gọi anh là anh Sơ."
An Diệc Diệp nhìn vào đôi mắt anh, nói đến điều này, cũng có chút bất mãn.
“Anh biết từ khi nào?"
"Từ khi em rơi xuống biển."
An Diệc Diệp trừng to mắt.
"Lâu như vậy! Tại sao anh vẫn luôn không nói cho em biết chứ?"
Thấy cô có chút tức giận, Khúc Chấn Sơ nắm lấy bàn tay cô, đặt ở bên môi hôn một cái.
"Vốn định sau khi giải quyết xong tất cả mọi chuyện sẽ nói cho em biết, tránh để em lo lắng."
"Nhưng sau đó chuyện lại phát sinh biến cố, anh không thể không giấu diếm."
An Diệc Diệp nhớ tới cảnh tượng lúc đó, đôi mắt lại xay xè.
"Anh là lo em bị thương, mới đuổi em đi phải không?"
"Ừm." Khúc Chấn Sơ giữ chặt bàn tay cô: "Anh rất sợ."
"Sợ em rời đi, nhưng anh càng sợ em vì anh mà bị thương hơn."
Anh dè dặt nói, nói hết ra nhứng suy nghĩ mà mình giấu ở trong lòng.
An Diệc Diệp giang hai tay ra.
"Anh Sơ..."
Khúc Chấn Sơ đưa tay vừa muốn đón lấy cô, nhưng còn chưa nhào vào trong ngực anh, An Diệc Diệp bỗng dừng động tác lại, thậm chí còn lui về phía sau một bước.
"Không được, không thể đè vào vết thương của anh."
Khúc Chấn Sơ ngừng lại, lập tức cảm thấy bất đắc dĩ.
Rõ ràng đang ở trước mắt, mà ngay cả chạm vào cũng không thể.
Càng nghĩ, Khúc Chấn Sơ càng bất mãn, kéo cô một cái.
Người An Diệc Diệp hơi nghiêng một cái, trực tiếp té xuống, suýt nữa đụng vào người Khúc Chấn Sơ.
Cô vội vàng chống tay muốn xuống giường, vừa muốn tránh đi, Khúc Chấn Sơ lại kéo cô một cái, khiến An Diệc Diệp rơi thẳng vào ngực mình.
Ngay sau đó, còn không đợi An Diệc Diệp phản ứng, đã ôm cô lật người, để cô nằm ở phía còn lại của giường.
"Trước tiên hãy cùng anh nghỉ ngơi, đã bao lâu rồi em chưa từng ngủ một giấc ngon lành?"
Anh đưa tay vuốt ve gương mặt tiều tụy của An Diệc Diệp.
Trên cổ tay anh còn quấn băng gạc.
Vì thoát khỏi xiềng xích, hai cổ tay anh đã mài đến máu me đầm đìa, ngay cả xương ngón tay cái cũng đứt gãy.
An Diệc Diệp lần nữa đặt bàn tay của anh cẩn thận, lắc đầu.
"Em không buồn ngủ."
Khúc Chấn Sơ nắm chặt bàn tay cô, mười ngón đan vào nhau.
An Diệc Diệp nhỏ giọng nói: "Anh Sơ, sau này đừng đuổi em đi nữa nhé."
Khúc Chấn Sơ lại nhíu mày.
"Nếu như sau này anh lại tổn thương em..."
"Không đâu."
An Diệc Diệp ngắt lời anh.
"Em tin anh chắc chắn sẽ không tổn thương em. Khi em bị thương, anh Sơ của em còn đau lòng hơn em."
Khúc Chấn Sơ cong khóe miệng, mỉm cười, vươn về phía trước hôn khóe miệng cô.
"Em là vật báu quan trọng nhất đời anh, bảo vật mà anh phải dùng tất cả để đổi lấy."
Khúc Chấn Sơ khẽ động, mở bàn tay ra, đồ vật luôn nắm trong tay lộ ra.
"Như vậy, bây giờ em có thể để anh đeo lên cho em không? Đây là thứ thuộc về em."
An Diệc Diệp nhìn về phía lòng bàn tay anh, một dây chuyền màu bạc nằm gọn trong lòng bàn tay.
Trên dây chuyền treo một mặt dây chuyền chạm hình trái tim.
Chính là cái mà trước đó Khúc Chấn Sơ đưa cho cô.
Khúc Chấn Sơ nói: "Anh vẫn luôn giấu trong này một vật báu, em muốn xem một chút không?"
"Em vẫn luôn mang trên người..."
An Diệc Diệp nhận lấy, ấn xuống nút ngầm trên mặt dây chuyền, cái nắp nhỏ bé lập tức mở ra.
Một bức anh chụp chung giữa mình và Khúc Chấn Sơ xuất hiện trước mắt.
Đôi mắt An Diệc Diệp lập tức cay xè.
"Anh Sơ, đeo giúp em, được không?"
Khúc Chấn Sơ nhận lấy, đưa tay vòng qua bả vai An Diệc Diệp, đeo dây chuyền lên cổ cô.
Mặt dây chuyền hình trái tim áp sát vào ngực.
Khi quản gia và nữ đầu bếp mang đồ ăn tiến vào, An Diệc Diệp đã nằm trong Khúc Chấn Sơ, nặng nề ngủ thiếp đi.
Cửa vừa mở ra, nhìn thấy bọn họ, Khúc Chấn Sơ đưa tay đặt ở bên môi, ra dấu cho hai người "đừng nói chuyện".
Quản gia nhìn An Diệc Diệp đang ngủ say một chút, cao hứng mỉm cười, cùng nữ đầu bếp đặt canh đã nấu xong lên bàn.
Hai người đang định rời đi, chợt nghe thấy ngoài phòng bệnh truyền đến loạt tiếng nói chuyện ầm ĩ.
Khúc Chấn Sơ bất mãn nhíu mày lại, hai tay bịt lấy lỗ tai An Diệc Diệp, để cô tiếp tục nghỉ ngơi, vừa liếc nhìn ra ngoài.
Quản gia vội vàng đi ra ngoài, vừa mới mở cửa, bên ngoài đã có mấy người vọt vào.
Lại là ba người Thẩm Thanh Chiêu, Khúc Kiều và Khúc Diên Nghị.
Sắc mặt Thẩm Thanh Chiêu không tốt lắm, hùng hùng hổ hổ, dường như đã phát sinh tranh chấp với vệ sĩ ngoài cửa.
Vừa thấy cửa hé ra, bọn họ đã lập tức đẩy cửa ra, đẩy quản gia trong cửa sang một bên, đi vào.
Vừa nhìn thấy ba người trước mắt, Khúc Chấn Sơ lập tức nhíu mày.
Ngay cả An Diệc Diệp vốn đang ngủ cũng bị đánh thức, mở mắt ra.
Thấy cô tỉnh dậy, Khúc Chấn Sơ càng thêm bất mãn, âm thanh lạnh lùng nói: "Quản gia, ném bọn họ ra bên ngoài "