Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em

Chương 251




Tiếng súng vang vọng ở bến tàu trống trải.

Giây tiếp theo, cơ thể Khúc Chấn Sơ lập tức ngã xuống.

Trong lòng An Diệc Diệp chấn động, tất cả âm thanh trong biển đều biến mất, trước mắt chỉ còn lại một mình Khúc Chấn Sơ.

Lỗ tai cô ong ong, giống như bị sét đánh.

Giây tiếp theo, cuối cùng An Diệc Diệp mới lấy lại tinh thần.

Khúc Chấn Sơ ngã nhào về phía trước, ngã lên người An Diệc Diệp.

An Diệc Diệp ôm anh, cơ thể liên tục run rẩy, rét lạnh giống như bị nhốt trong động băng.

Cô nhẹ nhàng sờ mặt Khúc Chấn Sơ.

“Khúc Chấn Sơ? Anh đừng làm em sợ...”

Giọng của cô vỡ vụn thành mảnh nhỏ, gió biển thổi qua, đã bị thổi tan mất.

Nhưng Khúc Chấn Sơ lại không hề trả lời lại.

Mặt An Diệc Diệp tái nhợt, không còn chút máu.

Cơ thể cô run rẩy, hai tay run đến mức gần như không thể nâng mặt Khúc Chấn Sơ lên được.

Cô cúi đầu, đôi môi run rẩy hôn lên mặt và khóe môi anh.

“Khúc Chấn Sơ... anh tỉnh lại...”

Giọng An Diệc Diệp mang theo chút nức nở, nước mắt liên tục tuôn rơi.

“Anh Sơ, anh không thể bỏ em lại lần nữa, anh Sơ.”

Cô lắc lư bả vai Khúc Chấn Sơ, nhưng vẫn không cho anh chút phản ứng nào.

An Diệc Diệp ôm chặt anh, nằm lên người anh, khóc rống.

“Anh không thể như vậy.”

“Em sai rồi, em biết lỗi rồi!”

“Anh Sơ, mau tỉnh lại, anh không thể bỏ em lại một mình.”

Gió biển thổi liên tục, mang đi nhiệt độ cơ thể của bọn họ, truyền tiếng khóc An Diệc Diệp ra xa.

An Diệc Diệp lau nước mắt trên mặt, ánh mắt càng thêm kiên định.

Cô dùng sức cõng Khúc Chấn Sơ, đứng lên.

“Anh Sơ, em lập tức, đưa anh đến bệnh viện.”

Cô cõng Khúc Chấn Sơ, lại không thể gánh nỗi cân nặng của anh.

Hai chân run rẩy, di động từng chút từng chút về phía trước.

Mới đi được vài bước, đầu gối cong lại, ngã thẳng xuống.

An Diệc Diệp cắn chặt răng, nước mắt liên tục dọc theo cằm rơi xuống.

Cô lại bò dậy, nhưng đến cả xe cũng không thể đi đến nổi.

Té ngã hết lần này đến lần khác, cô nằm bên dưới, làm đệm cho Khúc Chấn Sơ, lại lần lượt cõng anh bò dậy.

Ở một bên khác, Phùng Tấn nhìn hình ảnh trước mặt, vui vẻ cười to.

“Cuối cùng tôi cũng báo thù rồi!”

Anh gào to.

Nhịn không được ho khan, miệng trào máu tươi.

Nhưng anh lại không thèm để ý, ngược lại cười càng đắc ý hơn.

An Diệc Diệp qay đầu nhìn anh, nói: “Anh chưa từng báo được thù!”

Phùng Tấn đột nhiên dừng cười, quay đầu nhìn An Diệc Diệp, ánh mắt càng thêm âm u.

“Đúng! Không sai! Còn có cô!”

“Tôi muốn giết cô!”

Nói xong, anh chống tay xuống đất, muốn đứng dậy.

Nhưng cố gắng vài lần, lại vẫn không thể đứng dậy được.

An Diệc Diệp ôm chặt lấy Khúc Chấn Sơ, nhìn anh.

“Chúng tôi không hề giết Tiêu Nhĩ Giai, hung thủ là người khác. Là ai vào tù báo cho anh tin tức này?”

Phùng Tấn nằm trên đất, nhìn cô bằng ánh mắt độc ác.

“Cô có ý gì?”

An Diệc Diệp tiếp tục nói: “Chúng tôi không giết Tiêu Nhĩ Giai, đến cả cảnh sát cũng không tìm được hung thủ thật sự.”

“Lúc Tiêu Nhĩ Giai xảy ra chuyện, Khúc Chấn Sơ còn ở lâu đài cổ, cho nên không thể nào là do anh ấy làm!”

Phùng Tấn lắc đầu.

“Cô gạt tôi! Chắc chắn là các người giết cô ấy!”

Anh muốn ngăn cả An Diệc Diệp tiếp tục nói, nhưng hiện tại anh còn không thể đứng dậy nổi.

An Diệc Diệp lạnh lùng nhìn anh.

“Là ai nói cho anh biết Tiêu Nhĩ Giai mang thai?”

Lúc này An Diệc Diệp đột nhiên hiểu được.

“Lúc trước ở tòa án, anh gánh tội thay cho Tiêu Nhĩ Giai là bởi vì cô ta nói cô ta mang thai?”

Vừa thấy vẻ mặt của anh, An Diệc Diệp biết ngay cô đã đoán trúng.

“Tiêu Nhĩ Giai không hề có thai!”

“Ngay lần đầu tiên cô ta phá thai thì bác sĩ đã khẳng định, suốt đời này cô ta cũng không thể mang thai được! Trong kết quả kiểm tra cơ thể cũng không có bất cứ dấu hiệu mang thai nào!”

Cô nhìn Phùng Tấn, ánh mắt bình tĩnh lạnh nhạt chưa từng có.

“Anh bị lừa, những gì anh làm hiện tại đều là bị người khác lợi dụng.”

Phùng Tấn lập tức cương cứng sắc mặt.

Anh lắc đầu, không thể tin nổi.

“Không thể nào! Nhĩ Giai không thể nào lừa tôi!”

“Nhưng cô ta thật sự đã lừa anh!”

An Diệc Diệp trực tiếp đánh vỡ ảo tưởng cuối cùng của anh: “Cô ta không thể mang thai! Ngay cả đứa bé trước đó của hai người cũng là do cô ta tự tay phá.”

Phùng Tấn hoảng sợ, mất khống chế hô to.

“Không thể nào! Không thể nào! Cô lừa tôi! Cô nhất định đang lừa tôi!”

“Có phải là thật hay không thì sau khi anh xem xong báo cáo phân tích sẽ hiểu ngay.”

An Diệc Diệp nhìn vẻ mặt hoảng loạn của anh, nói: “Tiêu Nhĩ Giai chỉ mới chết hồi tuần trước, trong mấy tháng anh ngồi tù cô ta có từng đến thăm anh sao? Có từng gửi bất cứ lời nhắn nào cho anh sao?”

“Không có đúng không? Bởi vì cô ta biết anh đã mất đi giá trị lợi dụng, không cần phải tiếp tục lấy lòng anh.”

Phùng Tấn mở to hai mắt, không hề nhúc nhích.

Những gì An Diệc Diệp nói, hoàn toàn đánh nát tất cả nhận thức cũ từ trước đến nay của anh.

Nhưng mà chờ đến khi anh xâu chuỗi tất cả sự kiện lại với nhau, lại không thể không nghi ngờ.

Từ lúc mắt đầu, không ngờ Tiêu Nhĩ Giai đều lừa anh...

Phùng Tấn lắc đầu, còn đang biện giải thay cho anh và Tiêu Nhĩ Giai.

“Không, chắc chắn là vì cô ta quá bận... quá bận...”

Nói xong, đến cả chính anh cũng từ từ nói nhỏ lại.

An Diệc Diệp nhìn anh như thế, lại không hề thương hại chút nào.

“Đến bây giờ anh mới biết được sự thật sao?”

“Không...”

Đúng lúc này, mấy chiếc xe đột nhiên từ bên ngoài lao nhanh đến, chạy thẳng đến trước mặt bọn họ.

Cửa xe mở ra, Chiết Lam dẫn theo người nhanh chóng đi xuống.

Vừa nhìn thấy hình ảnh trước mắt, sợ tới mức chân khựng lại, vội vàng kêu người đi theo sau.

“Mau đến đây! Tổng giám đốc Khúc bị thương!”

An Diệc Diệp vừa nhìn thấy anh, ôm chặt Khúc Chấn Sơ trong lòng, khóc lóc nói với anh: “Khúc Chấn Sơ bị thương... cứu anh ấy! Cứu anh ấy!”

Mấy người do Chiết Lam dẫn đến nhanh chóng kiểm tra vết thương trên người Khúc Chấn Sơ, sắc mặt anh nặng nề, làm mấy người đỡ anh lên xe.

Trong mắt An Diệc Diệp chỉ còn lại một người của đồn cảnh sát, vội vàng đi theo.

Mới lên xe, phía sau đột nhiên vang lên tiếng súng chói tai!

Cô quay đầu, thấy Phùng Tấn đã nằm dưới đất, hai mắt mở to, súng lục rơi xuống bên cạnh tay.

Mà anh đã hoàn toàn tắt thở.

An Diệc Diệp hơi nhíu mày, quay đầu, tiếp tục giục: “Nhanh lên, chúng ta đi đến bệnh viện trước.”

Xe lao nhanh.

An Diệc Diệp nắm chặt tay Khúc Chấn Sơ, liên tục thủ thỉ cùng anh.

“Anh sẽ không sao... sẽ không sao...”

Nói một lúc, nước mắt lại rơi.

“Em vừa mới tìm được anh, anh Sơ... anh đã nói sẽ không để em chờ nữa.”

“Anh không thể nuốt lời.”

Cô đang nói với Khúc Chấn Sơ, cũng đang an ủi chính mình.

Dọc theo đường đi, Khúc Chấn Sơ vẫn không hề tỉnh lại.

Mãi đến khi đưa vào phòng phẫu thuật của bệnh viện, An Diệc Diệp vẫn không rời đi.

Cô đứng ở cửa, nhìn cánh cửa đóng chặt, mãi vẫn không nhúc nhích.

Quản gia và nữ đầu bếp nghe được tin tức chạy đến, nhìn thấy An Diệc Diệp như mất hồn, vội vàng đi qua.

“Cô chủ, cô...”

An Diệc Diệp ngẩng đầu nhìn bọn họ.

Còn chưa nói gì đã bắt đầu khóc.

“Tôi hại anh ấy, tôi hại anh Sơ rồi...”