“Cô còn muốn lừa tôi!”
Gương mặt Phùng Tấn lập tức vặn vẹo, đá mạnh vào người An Diệc Diệp, quơ thanh dao găm trong tay.
“Các người giết chết người tôi yêu nhất, tôi không sống nổi, các người cũng đừng hòng sống!”
“Tôi giết cô trước, lại giết Khúc Chấn Sơ, mọi người cùng nhau chết!”
Nói xong, ánh mắt anh trở nên lạnh lùng, đột nhiên bóp chặt cổ An Diệc Diệp, giơ dao găm lên cao.
“Anh dám!”
Khúc Chấn Sơ đột nhiên hét to!
Anh đột nhiên từ dưới đất nhảy lên, không hề để ý cái gì mà lao đến.
Nhưng còn chưa đến gần An Diệc Diệp, đã bị xiềng xích giam cầm.
Phùng Tấn nghe được tiếng động, hơi khựng động tác tay lại, quay đầu nhìn.
Nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Khúc Chấn Sơ, ngửa đầu cười ha hả.
“Đừng lo, sẽ tới lượt anh nhanh thôi.”
Khóe mắt Khúc Chấn Sơ muốn nứt ra, hai mắt đỏ bừng.
Anh hung ác nhìn Phùng Tấn, hai tay giãy dụa liên tục.
Không bao lâu sau, cổ tay của anh đã bị mài chảy máu, cọ đi một lớp da.
Nhưng anh giống như không cảm nhận được đau đớn, tiếp tục giãy giụa.
An Diệc Diệp nhìn thấy anh như thế, khóc không thành tiếng.
Cô nhắm mắt lại, khóc lóc nói: “Phùng Tấn, Tiêu Nhĩ Giai là do một mình tôi giết, anh đừng tổn thương Khúc Chấn Sơ.”
“Tất cả đều là tôi làm, đều do tôi làm. Xin anh.”
Phùng Tấn nghe cô nói như thế, dừng tay, hai mắt đỏ ngầu.
Anh duỗi tay bóp chặt cổ An Diệc Diệp, nâng đầu cô lên, hung ác nhìn cô.
“Là cô giết! Tôi biết ngay là cô giết. Cái đồ phụ nữ độc ác nhà cô! Tôi muốn giết cô...”
An Diệc Diệp không hề giãy dụa, cô chỉ hi vọng sau khi Phùng Tấn giết chết cô rồi sẽ không tổn thương đến Khúc Chấn Sơ.
Anh rõ ràng, vất vả lắm, mới tìm được người anh luôn chờ đợi.
Ánh mắt An Diệc Diệp dần trở nên bình thản, hơi ngẩng đầu, nhìn lướt qua Phùng Tấn, dừng ở trên ngời Khúc Chấn Sơ.
Vẻ mặt của Khúc Chấn Sơ lập tức vỡ vụn.
“Không, không, không...”
Anh loạng choạng, dây xích dài trên tay phát ra âm thanh to lớn.
Hai tay của anh đã máu me be bết từ lâu, ánh mắt càng lúc càng sắc bén, chỉ thẳng vào Phùng Tấn.
Khúc Chấn Sơ cắn chặt răng, đáy mắt đầy tức giận, trong giọng nói lại loáng thoáng mang theo chút nức nở.
Anh rống to: “Phùng Tấn! Anh dám đụng vào cô ấy một chút! Tôi thề, nhất định sẽ bầm thây anh! Tôi sẽ làm anh chết không chỗ chôn! Phùng Tấn!”
Nhưng Phùng Tấn lại không thèm quan tâm anh nói cái gì, ngay giây phút nghe được Tiêu Nhĩ Giai chết đi, anh ta cũng đã không sợ gì cả.
Anh bóp chặt cổ An Diệc Diệp, ánh mắt càng thêm điên cuồng!
Da thịt trên cổ tay Khúc Chấn Sơ đã bị mài nát từ lâu, sâu đến mức có thể thấy được xương.
Anh trừng to mắt nhìn hành động của Phùng Tấn, đột nhiên kéo mạnh!
Xương cổ tay phát ra tiếng răng rắc!
Giây tiếp theo, trong nháy mắt tay Khúc Chấn Sơ đã thoát ra khỏi xiềng xích.
Ánh mắt anh giống như la sát, xông lên phía trước, đâm mạnh lên cơ thể Phùng Tấn.
Phùng Tấn hoàn toàn không ngờ được Khúc Chấn Sơ lại có thể thoát ra khỏi xiềng xích.
Bất ngờ không kịp đề phòng, bị anh đánh ngã xuống đất.
Mắt Khúc Chấn Sơ đỏ bừng hai mắt, giơ tay đấm mạnh lên mặt anh.
Sau đó là cú đấm thứ hai, cú đấm thứ ba...
Giống như điên rồi.
Phùng Tấn không có sức phản kháng, nắm tay cứng rắn như sắt thép liên tục nện lên người anh.
Khúc Chấn Sơ cắn chặt răng, mỗi một cú đấm đều dùng hết sức.
Anh đánh đến đỏ mắt, ngay cả Phùng Tấn dần mất đi năng lực phản kháng, cũng không dừng lại.
Cực kỳ muốn đánh chết anh ta!
Cổ cuối cùng cũng thoát khỏi trói buộc, An Diệc Diệp cô ho khan, hít thở dồn dập từng luồng không khí mới mẻ.
Khó khăn lắm mới ổn định lại, lại nhìn thấy dáng vẻ điên cuồng của Khúc Chấn Sơ, vội vàng gọi anh lại.
“Khúc Chấn Sơ! Khúc Chấn Sơ!”
Khúc Chấn Sơ nghe được giọng nói cả cô đột nhiên dừng lại.
Anh nhanh chóng lấy lại lý trí, quay đầu chạy đến bên cạnh An Diệc Diệp.
“Có đau không? Có bị thương không? Xin lỗi, thật xin lỗi...”
An Diệc Diệp nhìn thoáng qua Phùng Tấn đang nằm dưới đất không bò dậy nổi, miễn cưỡng nhìn Khúc Chấn Sơ cười an ủi.
“Anh thả em xuống trước được không? Em khó chịu quá.”
Khúc Chấn Sơ cẩn thận cởi dây thừng cột trên người cô xuống, ôm lấy cô.
Hai tay anh đầy máu tươi, đã không còn miếng thịt lành lặn nào, đến cả xương ngón tay cũng đã gãy.
Nhưng vẫn ôm chặt lấy An Diệc Diệp, thật cẩn thận.
“Có đau không?”
An Diệc Diệp lắc đầu.
“Em không sao?”
Cô kéo tay Khúc Chấn Sơ, nhìn thấy vết thương bên trên, nước mắt lại tuôn ra ào ào.
“Tay của anh...”
Nước mắt rơi xuống miệng vết thương, khung cảnh trước mắt An Diệc Diệp nhòe đi.
“Anh đến cứu em làm gì!”
Cô khóc kêu.
“Không phải anh không cần em sao? Còn tới cứu em làm gì?”
Nhớ đến lời Khúc Chấn Sơ từng nói, An Diệc Diệp càng thêm tủi thân khóc to.
“Không phải anh đã nói không muốn thấy em sao? Không phải anh nói anh còn phải đợi người khác sao, anh...”
Cô vừa khóc vừa nói hết những ấm ức trong khoảng thời gian này, khóc không thành tiếng.
Khúc Chấn Sơ đột nhiên nắm chặt tay cô.
“Là em.”
Anh đột nhiên nói.
An Diệc Diệp khựng lại, mặt còn dính đầy nước mắt, ngẩng đầu.
Khúc Chấn Sơ cong môi, nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Cúi đầu hôn nhẹ lên khóe miệng cô.
“Người tôi đang chờ là em.”
“Người tôi đợi suốt hai mươi năm, là em. Lí do tôi xây dựng lâu đài cổ, là em. Lí do khiến tôi có thể sống đến hiện tại, cũng là em.”
An Diệc Diệp nghe anh nói, trong lòng càng thêm khiếp sợ, lại không hiểu ra sao.
“Cái gì...”
Khúc Chấn Sơ dùng đôi tay đầy máu nâng mặt cô lên, dán lại gần, nhẹ nhàng nói.
“Bởi vì anh là anh Sơ của em, bé ngốc.”
Cơ thể An Diệc Diệp đột nhiên run lên, mở to hai mắt, hoảng sợ nhìn anh.
“Anh...”
Cô nhìn Khúc Chấn Sơ ở đối diện, giọng nói vừa nhẹ vừa nhỏ.
“Anh là anh Sơ?”
Khúc Chấn Sơ cúi đầu nhìn cô, giọng điệu dịu dàng.
“Xin lỗi, anh tốn mười hai năm mới tìm được em.”
“Xin lỗi, để em đợi lâu như thế.”
Anh nâng mặt An Diệc Diệp, nói rõ từng câu từng chữ.
Trong đầu An Diệc Diệp rối bời, cô nhìn Khúc Chấn Sơ trước mặt, Khúc Chấn Sơ ở đối diện lại từ từ dung nhập với hình ảnh anh Sơ trong trí nhớ.
Khúc Chấn Sơ ôm chặt cô.
Không ai để ý đến, Phùng Tấn đã xụi lơ dưới đất không bò dậy nổi từ từ giãy dụa mở mắt.
Ngẩng đầu nhìn về phía hai người đang ôm nhau nói chuyện, ánh mắt càng trở nên độc ác.
Anh duỗi tay, lấy ra một khẩu súng giấu sau eo...
An Diệc Diệp ngơ ngác nhìn anh.
“Anh thật sự là anh Sơ?”
Khúc Chấn Sơ gật đầu, cong lưng, đang chuẩn bị hôn lên mặt cô.
“Xin lỗi, để em đợi anh lâu như thế, sau này sẽ không để em phải chờ nữa.”
Còn nữa nói xong.
Đùng!
Một tiếng vang lớn!
Khúc Chấn Sơ đột nhiên khựng lại, biểu tình cứng đờ trên mặt.
An Diệc Diệp khẽ run, nước mắt trong hốc mắt rơi xuống.
Cô ngẩng đầu nhìn, thấy Phùng Tấn còn nằm trên đất.
Nhưng trong tay anh còn cầm súng, họng súng đang chỉa về phía Khúc Chấn Sơ.