An Diệc Diệp không ngờ rằng lúc này lại có thể nhìn thấy Khúc Chấn Sơ thật.
Anh đứng cạnh xe, ánh mắt ác độc.
“Khúc Chấn Sơ...”
An Diệc Diệp gọi.
Khúc Chấn Sơ đảo mắt lướt qua người cô, thấy cô không bị thương mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Anh mềm giọng nói.
“Đừng sợ, em sẽ không sao.”
Lúc này Phùng Tấn lại bật cười.
“Xem ra anh còn khá đúng giờ.”
Khúc Chấn Sơ đảo mắt qua người anh, lạnh lùng nói: “Anh muốn cái gì? Tôi có thể cho anh hết, đừng làm cô ấy bị thương.”
Anh đứng yên, cơ bắp cơ thể đều căng chặt, giống như giây tiếp theo sẽ xông đến ngay.
Nhưng anh lại không dám.
An Diệc Diệp bị thương một ít đều giống như muốn giết anh.
Phùng Tấn kéo tóc An Diệc Diệp, cười lạnh nói: “Tôi muốn cái gì? Tôi không muốn cái gì cả.”
Anh nhìn Khúc Chấn Sơ căng thẳng như thế, càng cười tùy ý hơn.
“Anh không nỡ để cô ấy chết? Vậy anh cầu xin tôi đi.”
Anh cong môi cười dữ tợn: “Anh cầu tôi, có lẽ tôi sẽ đồng ý.”
Phùng Tấn cười càn rỡ, gió biển mang âm thanh của anh đi xa hơn.
Khúc Chấn Sơ đứng tại chỗ, anh nắm chặt hai tay thành nắm đấm, lộ ra gân xanh.
Nhưng hiện tại anh lại không dám nhúc nhích.
Phùng Tấn thấy anh không hiểu, lại túm tóc An Diệc Diệp lên, tức giận rống to với Khúc Chấn Sơ.
“Cầu xin tôi!”
Khúc Chấn Sơ cắn chặt răng, cơ má căng chặt, xuất hiện một đường kẽ rõ ràng.
“Tôi cầu xin anh, đừng tổn thương cô ấy...”
Phùng Tấn lắc đầu: “Anh nói nhỏ quá, tôi không nghe thấy.”
Khúc Chấn Sơ siết chặt nắm đấm, hơi khép mắt, đồng thời nói to hơn.
“Tôi cầu xin anh! Đừng tổn thương cô ấy!”
Phùng Tấn vừa nghe, hài lòng cười.
“Tốt lắm. Không ngờ Khúc Chấn Sơ nổi tiếng rần rần lại cũng có một ngày phải cầu xin người khác.”
“Nhưng mà sao tôi cứ cảm thấy anh vẫn chưa đủ thành ý nhỉ?”
Nói xong, giọng anh lạnh lùng, ánh mắt âm độc nhìn chằm chằm Khúc Chấn Sơ.
“Quỳ xuống!”
“Quỳ xuống cầu xin tôi!”
An Diệc Diệp nghe thấy, giãy giụa kịch liệt.
“Khúc Chấn Sơ, anh đừng để ý đến em!”
Ánh mắt Phùng Tấn trở nên sắc bén, giơ tay đấm mạnh vào bụng An Diệc Diệp.
An Diệc Diệp thay đổi sắc mặt, đau đến cứng lại, không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.
Khúc Chấn Sơ đột nhiên bước về phía trước một bước, chợt quát to.
“Anh không được tổn thương cô ấy!”
Phùng Tấn kề dao găm trong tay lên cổ An Diệc Diệp.
“Không được đến đây!”
Khúc Chấn Sơ nhanh chóng dừng chân, cứng đờ tại chỗ.
Hai mắt anh đỏ ngầu, giống như một con sư tử đang nổi giận.
Phùng Tấn đè dao găm trong tay xuống, mũi dao đâm vào da An Diệc Diệp.
“Anh thử bước thêm bước nữa đi.”
Khúc Chấn Sơ nắm chặt nắm đấm, phát ra tiếng răng rắc.
Anh nhìn An Diệc Diệp, thong thả thu chân về.
Phùng Tấn hài lòng cười.
“Bây giờ, quỳ xuống cho tôi!”
Khúc Chấn Sơ nắm chặt bàn tay, từ từ buông ra.
Anh cong đầu gối, bịch, quỳ xuống đất.
Khúc Chấn Sơ cúi đầu, giọng điệu hèn mọn chưa từng có.
“Tôi xin anh, đừng tổn thương cô ấy...”
Đầu gối chạm vào mặt đất, năng nề mà rõ ràng.
An Diệc Diệp mở to mắt, trong nháy mắt đã quên nhúc nhích.
“Khúc Chấn Sơ...”
Cô gọi nhẹ, cơ thể nhũn ra, trượt xuống dưới, lại bị dây thừng cản trở, chỉ có thể treo trên cột.
An Diệc Diệp lắc đầu, nước mắt lăn dài.
“Anh đừng như vậy... Khúc Chấn Sơ, đứng lên...”
Cô cúi thấp đầu, tóc rơi xuống, che khuất mặt cô.
Chỉ có thể nghe được tiếng nói chuyện khe khẽ, còn có nước mắt liên tục rơi xuống đất.
Người đàn ông kiêu ngạo trước mắt.
Người đàn ông đứng ở đỉnh cao của đế quốc thương nghiệp.
Giờ phút này, lại hèn mọn quỳ gối trên đất, thấp hèn cầu xin.
Giống như bụi bặm.
An Diệc Diệp nhắm mắt lại, gần như muốn ngừng thở.
Nước mắt liên tục rơi xuống, cô hơi cong lưng.
Cô muốn nâng người đàn ông này lên, muốn chống đỡ đầu gối của anh.
Nhưng bây giờ đến cả chuyện này cô cũng không làm được.
Phùng Tấn đứng bên cạnh nhìn, ngửa đầu cười phá lên.
Nhưng chỉ như thế vẫn không thể làm anh hài lòng.
Anh giơ tay chỉ xuống dưới chân.
“Bò lại đây.”
Cơ thể Khúc Chấn Sơ run lên, giây tiếp theo, lập tức bắt đầu di chuyển đầu gối, từng chút từng chút mà bò qua...
An Diệc Diệp liên tục lắc đầu.
“Khúc Chấn Sơ! Anh đừng để ý đến em!”
Nhưng Khúc Chấn Sơ lại mắt điếc tai ngơ.
Anh khẽ dừng lại, bò đến trước mặt Phùng Tấn.
“Thả cô ấy ra.”
Gương mặt Phùng Tấn vặn vẹo, nhấc chân đạp lên vai Khúc Chấn Sơ.
“Nhìn dáng vẻ của anh lúc này đi.”
Khúc Chấn Sơ cúi đầu, lặp lại: “Thả cô ấy ra.”
Phùng Tấn đá lên vai anh, Khúc Chấn Sơ ngã xuống đất.
Phùng Tấn tiếp tục nói: “Sao tôi có thể dễ dàng thả cô ấy ra như thế?”
Nói xong, anh chỉ chỉ sợi dây xích trên đất.
“Đi qua đó, tự cột bản thân lại, đừng để tôi phải ra tay!”
Hai mắt Khúc Chấn Sơ đỏ ngầu, vì sự an toàn của An Diệc Diệp, đã không để ý đến gì nữa.
Anh trực tiếp kéo dây xích bên cạnh lại, khóa chặt hai tay và hai chân của anh lại.
Đầu còn lại của dây xích trói ở một cây cột khác.
Mãi đến khi anh tự trói bản thân lên, Phùng Tấn mới đi qua.
Anh đứng trước mặt Khúc Chấn Sơ, đá mạnh vào bụng anh.
Khúc Chấn Sơ vừa định phản kháng, Phùng Tấn lạnh lùng nói: “Anh muốn mạng của An Diệc Diệp nữa sao?”
Khúc Chấn Sơ nắm chặt tay, lại buông ra, cưỡng ép chịu đựng cú đá của anh, ngã xuống đất.
An Diệc Diệp liên tục kêu khóc, liều mạng giãy giụa, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Sắc mặt Phùng Tấn càng vặn vẹo, không hề chớp mắt, đâm dao găm trong tay lên vai Khúc Chấn Sơ, dùng mũi chân vân vê miệng vết thương.
Cơ thể Khúc Chấn Sơ cứng còng, nắm chặt nắm tay, nhưng lại không dám nhúc nhích.
Phùng Tấn nhìn anh như thế, hài lòng mỉm cười.
“Có phải anh không ngờ rằng anh còn có ngày hôm nay sao?”
“Lúc trước khi anh giết Tiêu Nhĩ Giai, cũng nên đoán được! Tôi có chết cũng sẽ báo thù cho cô ấy!”
Khúc Chấn Sơ cắn chặt răng, nghiến răng nói ra từng câu từng chữ.
“Tôi không giết Tiêu Nhĩ Giai.”
“Còn dám lừa tôi!”
Phùng Tấn nhấc chân, đá thẳng vào đầu Khúc Chấn Sơ.
Cơ thể Khúc Chấn Sơ run lên, đầu óc ong ong, giống như não cũng lắc lư.
Cơn đau đớn và buồn nôn đồng thời ập đến, làm khung cảnh trước mắt anh đều nhòe đi.
Phùng Tấn tiếp tục nói: “Đến bây giờ các người còn muốn lừa tôi! Cô! Còn có anh!”
Anh chỉ vào An Diệc Diệp, xoay người, lại đi đến trước mặt An Diệc Diệp.
Anh vỗ dao lên má cô.
“Không phải lúc trước cô đã hứa là sẽ đi sao? Nhưng mà những chuyện lúc trước bọn cô hứa với tôi, không hề làm được chuyện nào cả!”
“Cô cho rằng bây giờ cô còn tin cô sao?”
“Các người giết Nhĩ Giai, muốn giết con của tôi! Tôi không còn gì nữa! Tôi còn sợ cái gì chứ?”
Mặt An Diệc Diệp đã ướt nước mắt.
“Chúng tôi không giết Tiêu Nhĩ Giai, hơn nữa cô ta không hề mang thai!”