Quản gia vừa nghe vậy thì sợ đến mức vô thức nói lớn.
“Sân bay cái gì?”
Trinh thám đáp: “Chúng tôi đi theo cô An rời khỏi nhà họ Nguyễn, cô ấy đã bị mấy vệ sĩ đưa tới sân bay, giờ sắp lên máy bay rồi.”
Quản gia sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, vừa xoay người lại định đi thông báo cho Khúc Chấn Sơ.
Thì một giọng nói bỗng vang lên.
“Sao thế?”
Ông ngẩng đầu lên nhìn, không biết từ lúc nào Khúc Chấn Sơ đã quay lại, đứng sau lưng ông, rồi nhìn chằm chằm vào điện thoại của ông.
Quản gia vừa nhìn thấy anh thì nhất thời vừa lo lắng vừa sợ hãi.
Không dễ gì cậu Khúc mới đồng ý, rút người bên cạnh An Diệc Diệp về.
Nhưng câu trước vừa mới nói, thì chưa tới mấy giây sau đã xảy ra chuyện.
Chuyện này phải làm sao đây?
Khúc Chấn Sơ thấy ông không đồng ý, thì dứt khoát vươn tay giành lấy điện thoại.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Nói!”
Trinh thám ở đầu bên kia vừa nghe thấy là Khúc Chấn Sơ, thì vội kể tình hình của An Diệc Diệp ra.
“Hình như bà Nguyễn định đưa cô ấy đi, có lẽ giờ cô ấy đã lên máy bay rồi.”
Cả người Khúc Chấn Sơ chấn động, khí thế trên người bỗng trở nên lạnh lẽo.
Cả người anh căng cứng, nghiến chặt răng.
Anh gằn từng câu từng chữ: “Các cậu hãy mau đuổi theo! Nếu các cậu dám để máy bay cất cánh, thì coi chừng mạng các cậu.”
Dứt lời, anh liền ném điện thoại, rồi xoay người lao ra ngoài.
Quản gia thấy hai mắt anh đục ngầu, cả người tràn đầy sát ý, thì sợ đến mức run rẩy, vội vã đuổi theo.
“Cậu chủ, cậu đừng kích động, bình tĩnh một chút! Cậu chủ!”
Khúc Chấn Sơ lao ra khỏi lâu đài cổ, đúng lúc gặp tài xế vừa quay về từ bên ngoài.
Anh kéo tài xế ra ngoài ngay, rồi tự mình ngồi vào, giẫm chân ga rời đi.
Động cơ gầm rú, rồi phóng ra ngoài như bay.
Quản gia thấy đuôi xe đã mất hút thì sốt ruột đến mức xoay vòng vòng.
Ông vội kéo người ở đất đứng dậy.
“Mau! Mau đuổi theo! Đừng để cậu chủ xảy ra chuyện.”. ngôn tình hoàn
An Diệc Diệp bị vệ sĩ đưa thẳng lên máy bay, bên trái cô là Mai Ấn Cầm, còn bên phải là vệ sĩ.
Cô hoàn toàn không có cơ hội để chạy trốn.
“Mai Ấn Cầm, nếu anh không cho tôi đi xuống thì tôi sẽ hận anh.”
Mai Ấn Cầm nhất thời ngừng hành động.
Một lúc sau, anh mới từ tốn thắt dây an toàn cho An Diệc Diệp.
“Vậy em cứ hận đi.”
Anh ngẩng đầu, ánh mắt tràn ngập vẻ đau xót.
An Diệc Diệp nhíu mày, không hiểu tại sao Mai Ấn Cầm và bà Nguyễn đều cố chấp muốn đưa cô đi.
“Nếu mấy người là vì chuyện lần trước, chẳng phải Khúc Chấn Sơ đã xin lỗi anh rồi à? Chuyện đó vốn không phải là lỗi của anh ấy, mấy người còn muốn làm gì nữa?”
“Không, Diệc Diệp, tình hình phức tạp hơn chuyện đó nhiều.”
Mai Ấn Cầm định nói sự thật cho cô biết, nhưng anh biết, nếu An Diệc Diệp biết, chắc chắn cô sẽ càng kiên định ở lại hơn.
Anh vươn tay vuốt tóc An Diệc Diệp, động tác rất dịu dàng.
“Sau này anh sẽ nói cho em biết.”
Nhưng An Diệc Diệp lại nhíu mày.
Cô đang định lên tiếng, thì thoáng cảm thấy phong cảnh bên ngoài bắt đầu di chuyển chậm rãi.
Máy bay bắt đầu di chuyển rồi.
An Diệc Diệp vội túm chặt anh.
“Mai Ấn Cầm, anh đừng dẫn tôi đi, tôi thật sự không muốn đi.”
Nhưng Mai Ấn Cầm lại giữ chặt cô nói: “Đợi em qua bên đó rồi sẽ ổn thôi.”
An Diệc Diệp lắc đầu.
“Cho dù anh thật sự đưa tôi qua đó, thì tôi cũng sẽ quay về.”
Nhưng Mai Ấn Cầm lại nắm chặt tay cô, ánh mắt hiện lên vẻ kiên định.
“Anh sẽ không để em có cơ hội này.”
An Diệc Diệp nhíu mày, thấy Mai Ấn Cầm cưỡng ép tách bàn tay của cô ra, rồi đan mười ngón tay vào nhau.
Máy bay từ từ tiến về phía trước, tốc độ cũng bắt đầu nhanh dần lên.
Tim An Diệc Diệp đã nguội lạnh, sắc mặt dần u ám.
Chẳng lẽ cô thật sự phải rời xa Khúc Chấn Sơ như vậy?
Rõ ràng Khúc Chấn Sơ đã đồng ý với cô rồi mà.
Cô biết, Khúc Chấn Sơ cực khổ đến nhường nào mới thỏa hiệp từng bước như vậy.
An Diệc Diệp từ tốn nhắm mắt lại, không nói gì nữa.
Mai Ấn Câm luôn nhìn lên người cô.
Anh nhìn một lúc, rồi động lòng sáp tới trước mặt cô.
Anh vì cô mà lùi từng bước, tại sao cô còn muốn đẩy anh vào đường cùng?
“Diệc Diệp, sau này anh sẽ chăm sóc tốt cho em.”
An Diệc Diệp nghe thấy giọng nói của anh thì mở mắt ra.
Một giây sau, cô đã nhìn thấy mặt của Mai Ấn Cầm đang gần ngay trước mắt.
Anh hơi rũ mắt, dịu dàng từ tốn tới gần đôi môi của An Diệc Diệp...
Đúng lúc này, người bên cạnh bỗng phát ra tiếng kinh hô.
“Trời ơi! Có một chiếc xe!”
“Sao lại có xe chạy vào đây chứ?”
Mọi người xung quanh nhất thời hỗn loạn.
Trên đường băng sân bay rộng rãi, bỗng xuất hiện một chiếc xe thể thao màu đen.
Xe phóng nhanh tới từ phía sau, rồi chạy song song với máy bay.
Hầu như ai cũng nhìn thấy nó, rồi sợ hãi đến mức bật dậy.
An Diệc Diệp né tránh động tác của Mai Ấn Cầm, rồi quay đầu nhìn, cô phát hiện ra chiếc xe đó nhìn hơi quen.
Cô còn chưa kịp nhìn rõ thì xe thể thao đã tăng tốc, phóng như bay, dứt khoát vượt qua máy bay.
Trên mặt Khúc Chấn Sơ tràn đầy lạnh lẽo, ra sức giẫm chân ga đến cùng.
Trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ, tuyệt đối không được để An Diệc Diệp rời đi.
Anh sai rồi.
Anh không nên nghe lời cô mà rút hết những trinh thám và tai mắt đó, để An Diệc Diệp rời khỏi tầm mắt của anh.
Mà anh phải bắt người lại, rồi nhốt cô ở một nơi mà bản thân anh có thể nhìn thấy.
Cả đời cũng không thả ra.
Như vậy sẽ không ai cướp đi được.
Cô là của riêng anh.
Xe thể thao lao như một mũi tên, vượt qua máy bay.
Khúc Chấn Sơ chẳng hề chớp mắt, xoay vô lăng.
Xe thể thao chạy trên đường băng, phát ra tiếng gầm rú chói tai.
Mặt đất bốc lên bụi mịt mù.
Nhất thời, xe thể thao ngừng lại trên bãi cỏ cạnh đường băng.
Khúc Chấn Sơ lạnh mặt bước xuống xe, rồi nhấc chân đi tới, một mình đứng giữa đường.
Thấy máy bay đang áp sát mình vẫn không nhúc nhích.
Anh đứng vững ở đó như tảng đá, chẳng hề nhúc nhích.
Ánh mắt anh lạnh lùng đến mức như động vật máu lạnh không có tình cảm, không sợ sống chết.
Trong buồng lái máy bay, phi công nhìn thấy một người một xe bỗng xuất hiện, thì sợ đến mức biến sắc.
“Anh ta tới từ đâu vậy? Anh ta chán sống rồi à?”
“Trời ơi! Sao lại có người chạy vào đây thế? Mau ngừng lại đi!”
“Ngừng lại!”
Bọn họ liên tục xua tay, bảo người trước mặt tránh ra, nhưng Khúc Chấn Sơ vẫn đứng im.
Phi công hết cách, đành phải thao tác nhanh nhẹn chuyển phương hướng ở trong tay.
Nếu giờ Khúc Chấn Sơ và xe cùng ngừng ở chính giữa, thì sau khi va chạm với máy bay, không chỉ có anh, mà ngay cả người trong máy bay cũng sẽ gặp nạn.
Nhưng giờ chỉ có mình anh đứng chắn ở trước mặt.
Đến lúc đó, người chết chỉ có một mình anh.
Mọi người ở trên máy bay đã nháo nhào.
An Diệc Diệp nhớ kỹ lại, rồi chợt nhớ ra, hình như biển số xe đó là của Khúc Chấn Sơ...
Đó là Khúc Chấn Sơ!
Cả người cô lạnh lẽo, nhất thời trên mặt không còn một chút máu.
Cùng lúc đó, có người ở trong cabin hét toáng lên.
“Phía trước có người!”
“Có người đứng chắn trước mặt máy bay.”
“Trời ơi! Anh ta chán sống rồi à?”
An Diệc Diệp run rẩy, gần như không dám tin nhìn ra bên ngoài.
Nhưng từ chỗ cô ngồi hoàn toàn không nhìn thấy tình huống ở phía trước.
Cô nhanh chóng đứng dậy, định xông tới, nhưng bị Mai Ấn Cầm ngăn cản.
An Diệc Diệp sốt sắng lôi kéo anh, mắt đã ngấn nước.
“Anh Mai, là Khúc Chấn Sơ.”
“Anh ấy tới tìm tôi rồi.”
Cô vừa dứt lời thì bỗng nghe thấy tiếng hét chói tai.
“Máy bay sắp đụng trúng rồi!”