Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em

Chương 223




Tiếng hét chói tai này khiến xung quanh nhất thời yên tĩnh.

Sắc mặt An Diệc Diệp càng trắng bệch, vội quay đầu, nhìn phía trước.

Máy bay ma sát với mặt đất, phát ra tiếng chói tai khó nghe.

Giống như bùa ngừng hoạt động, âm thanh vừa vang lên, thì mọi người cũng yên tĩnh lại.

Trong tiếng chói tai, máy bay miễn cưỡng ngừng lại.

Mọi người đều sợ hết hồn, hoảng hốt quan sát xung quanh.

An Diệc Diệp trợn tròn mắt, sức lực toàn thân như bị người khác hút cạn.

Thậm chí cô còn đứng không vững, ngã ngồi xuống ghế ở phía sau.

Mọi người xung quanh vẫn đang thảo luận.

“Máy bay đụng trúng rồi ư?”

“Người này có vấn đề à? Sao lại đứng giữa đường để chặn máy bay thế?”

“Khoảng cách ngắn như thế, sao có thể né được chứ?”

An Diệc Diệp nghe thấy đoạn đối thoại của họ thì nước mắt rơi tí tách.

“Giờ anh hài lòng rồi chứ?”

Cô khẽ hỏi.

Mai Ấn Cầm cau mày, anh cũng không biết tại sao Khúc Chấn Sơ lại đột ngột xuất hiện vào lúc này, hơn nữa còn chặn trước mặt máy bay.

Tên điên này!

“Diệc Diệp...”

Anh vươn tay, định ôm vai An Diệc Diệp, nhưng bị cô né tránh.

An Diệc Diệp đứng phắt dậy, hoảng loạn đi ra ngoài.

Nhưng hai vệ sĩ lại đứng chắn trước mặt cô.

An Diệc Diệp siết chặt nắm đấm, người hơi run rẩy.

“Đến giờ anh vẫn chưa chịu để tôi đi xuống à?”

Mai Ấn Cầm khó xử nhìn cô một lúc, cuối cùng mới gật đầu.

Hai vệ sĩ vừa nhường đường, An Diệc Diệp đã vội lao ra ngoài.

Hai chân cô mềm nhũn, suýt ngã mấy lần.

Mai Ấn Cầm đi theo sau định tiến tới đỡ cô, nhưng bị An Diệc Diệp né tránh hết lần này đến lần khác.

Không dễ gì cô mới đi tới cửa cabin, định mở cửa ra.

Một hành khách thấy mà đau lòng, nên nhắc nhở cô: “Cô gái à, cô đừng gõ nữa, trừ phi là cơ trưởng tới, bằng không cô không mở nổi cánh cửa này đâu.”

Nhưng An Diệc Diệp lại nhắm mắt làm ngơ.

Tay cô không ngừng đập lên đó, rồi quay đầu nhìn về phía camera, khẩn cầu cơ trưởng ở phía sau.

“Mở cửa, mấy người hãy cho tôi xuống đi!”

“Bên dưới là người yêu của tôi.”

Mọi người xung quanh đều nhìn cô, rồi đồng loạt lắc đầu.

An Diệc Diệp đập đến mức tay sưng đỏ, nhưng cô vẫn không ngừng lại.

“Khúc Chấn Sơ chỉ bị thương thôi, tôi phải đi xuống cứu anh ấy.”

Mai Ấn Cầm đứng sau lưng, đau lòng nhìn người ngồi suy sụp dưới sàn.

Anh không khỏi lên tiếng: “Diệc Diệp, em đừng sốt sắng, sẽ có người nhanh chóng tới đây xử lý thôi.”

Dứt lời, anh nắm tay An Diệc Diệp, định kéo cô đứng dậy.

Đúng lúc này, rầm.

Cửa cabin đang đóng chặt ở trước mặt từ từ mở ra.

“Cậu mau buông cô ấy ra!”

Một giọng nói vọng vào từ bên ngoài.

An Diệc Diệp nghe thấy giọng nói này thì sửng sốt, rồi mới từ tốn quay đầu lại.

Ở cửa cabin, một bóng người đang đứng ngược sáng.

Là Khúc Chấn Sơ.

Mặt anh cực kỳ u ám, đôi mắt đen kịt lại sâu thẳm.

Mai Ấn Cầm nhìn thấy anh thì nhất thời nhíu mày, rồi tay nhanh chóng dùng lực, định kéo An Diệc Diệp về phía mình.

Anh ta vừa hành động, Khúc Chấn Sơ đã phát hiện ra.

“Tôi bảo cậu buông cô ấy ra!”

Anh bỗng lao tới, đấm vào mặt Mai Ấn Cầm.

Mai Ấn Cầm bị anh đấm đến mức lùi về sau mấy bước, rồi ngã ngồi xuống ghế.

Hai mắt Khúc Chấn Sơ đỏ ngầu, tràn đầy lạnh lẽo.

Mai Ấn Cầm vội hét lên: “Các anh ngăn anh ta lại! Đừng để anh ta dẫn Diệc Diệp đi.”

Hai vệ sĩ nhanh chóng bước tới, chặn ở giữa Khúc Chấn Sơ và An Diệc Diệp.

Khúc Chấn Sơ híp đôi mắt lạnh lẽo, rồi nhấc chân đi tới.

Kể từ ban nãy, ánh mắt anh luôn dừng trên người An Diệc Diệp.

“Tránh ra!”

Hai vệ sĩ vẫn không nhúc nhích.

Khúc Chấn Sơ nghiến chặt răng như sát thần, vì dùng sức mà thái dương căng cứng, hiện lên đường gờ rất rõ ràng.

Anh bỗng lao tới, vung nắm đấm.

Hai vệ sĩ cũng nhanh chóng lao vào đánh đấm với anh.

Trong hành lang chật hẹp, liên tục phát ra tiếng nắm đấm nện vào người.

Hai vệ sĩ mà nhà họ Nguyễn mời tới đều không phải là người hiền lành, nhưng Khúc Chấn Sơ lại giống như người không muốn sống nữa.

Mỗi nắm đấm đều không chừa lại đường lui cho mình.

Dưới nắm đấm của anh, cho dù hai vệ sĩ dày dặn kinh nghiệm về chiến đấu cũng dần trở nên sợ hãi.

Nắm đấm cuối cùng đã đấm một vệ sĩ ngã xuống sàn, trên mu bàn tay của Khúc Chấn Sơ còn dính vết máu.

Ánh mắt anh càng lạnh lẽo, như băng tuyết ngàn năm, dưới sự u ám còn ẩn giấu mấy tia điên cuồng.

Anh vượt qua hai tên vệ sĩ, đi thẳng tới trước mặt An Diệc Diệp.

“Anh không được dẫn cô ấy đi.”

Mai Ấn Cầm định ngăn cản.

Khúc Chấn Sơ lườm anh ta, khiến anh ta sợ hãi ngừng lại.

Ánh mắt đó khiến Mai Ấn Cầm tin chắc rằng, Khúc Chấn Sơ sẽ giết anh.

Khúc Chấn Sơ đi tới trước mặt An Diệc Diệp, bàn tay dính đầy máu tươi nhẹ nhàng bế cô lên.

“Chẳng phải anh đã nói em đừng chạy lung tung à?”

Anh khẽ nói, rồi ôm chặt An Diệc Diệp.

An Diệc Diệp nắm chặt áo anh, rồi liên tục kiểm tra cơ thể anh.

“Khúc Chấn Sơ, anh có bị thương không?”

Nhưng Khúc Chấn Sơ lại làm như hoàn toàn không nghe thấy lời nói của cô.

Anh cúi đầu, hôn lên trán An Diệc Diệp, rồi bế cô xoay người lại.

“Anh sẽ đưa em về.”

Mai Ấn Cầm thấy anh sắp rời khỏi cabin, thì nhanh chóng phản ứng lại.

“Anh không được đi! Bà Nguyễn sẽ không tha cho anh.”

Khúc Chấn Sơ ngừng bước, rồi đứng ở cửa.

Ánh nắng bên ngoài chiếu lên người anh, khiến thân hình của anh càng cao lớn hơn.

Anh khẽ nghiêng đầu, nhưng không nhìn về phía Mai Ấn Cầm.

“Cậu cứ việc bảo bà ta tới!”

Dứt lời, anh liền xoay người, bế An Diệc Diệp dứt khoát rời đi.

Quản gia và tài xế vừa chạy tới sân bay, thì nhìn thấy Khúc Chấn Sơ đang bế An Diệc Diệp ra ngoài.

Ngoài cửa sổ, máy bay buộc phải hoãn lại.

Bọn họ giật mình, rồi vội vàng đuổi theo.

“Cậu chủ, hai người không sao chứ?”

Sắc mặt Khúc Chấn Sơ lạnh lẽo, hai tay như đúc bằng sắt, vững vàng bế An Diệc Diệp.

Anh ngồi thẳng vào xe.

“Về lâu đài cổ.”

Quản gia nhìn An Diệc Diệp, rồi khẽ hỏi: “Chúng ta có cần thông báo với bà Nguyễn một tiếng không...”

Giờ cậu chủ đưa thẳng An Diệc Diệp về nhà, chắc chắn sẽ hoàn toàn chọc giận nhà họ Nguyễn.

Đến lúc đó...

Khúc Chấn Sơ khẽ nhếch miệng, nở nụ cười lạnh lẽo thâm trầm.

“Không cần đâu, lần này, tôi sẽ không đưa người cho bà ta nữa.”

Quản gia ngạc nhiên nhìn anh, không biết An Diệc Diệp quay về sẽ khiến bệnh tình cậu chủ chuyển biến tốt, hay xấu đây...

Xe chạy vào lâu đài cổ, rồi ngừng ở cửa.

Dù là lúc lên xe, Khúc Chấn Sơ cũng không buông An Diệc Diệp ra.

Xe vừa ngừng lại, anh đã bế cô bước thẳng xuống xe.

An Diệc Diệp thấy mấy người nữ đầu bếp đều đứng đợi ở cửa, thì đẩy Khúc Chấn Sơ.

“Anh để em xuống đi, em sẽ tự đi.”

Nhưng Khúc Chấn Sơ chẳng hề lay động, ngược lại càng ôm chặt cô, rồi sải bước đi vào bên trong.

Nữ đầu bếp nhìn thấy cô thì vội vàng đi tới.

“Cô An, cô bị gì thế? Cô không sao chứ?”

An Diệc Diệp chưa kịp trả lời, đã bị Khúc Chấn Sơ bế thẳng lên lầu.

Trong phòng ở trên tầng ba, phòng ngủ của An Diệc Diệp vẫn còn giữa nguyên cách bài trí như trước kia.

Khúc Chấn Sơ đặt cô xuống giường, rồi cúi người ôm chầm lấy cô.

Anh hơi cúi người, như một đứa trẻ.

“Anh xin lỗi!”

Anh khẽ nói.