Sẩm tối, An Diệc Diệp trở về nhà họ Nguyễn.
Cô còn chưa kịp ngồi xuống thì bà Nguyễn đã tìm tới cửa.
“Tôi đã hỏi ông Bành, kỹ thuật phục hồi đồ cổ của cô đã ngày càng thuần thục, giờ cô có dự định gì mới không?”
An Diệc Diệp hiếm khi nghe thấy bà Nguyễn nhắc đến tình hình học tập của mình, nên ngẫm nghĩ rồi đáp: “Tôi vẫn còn rất nhiều điều cần phải học, nên muốn đi theo ông Bành để học hỏi.”
Bà Nguyễn gật đầu.
“Tôi đã liên lạc với một chuyên gia nước ngoài giúp cô rồi, hy vọng cô có thể qua đó để học hỏi chuyên sâu.”
An Diệc Diệp nghe vậy thì ngạc nhiên nhìn bà.
“Tôi phải ra nước ngoài ư?”
“Đúng vậy, chẳng phải cô thích phục chế các loại văn vật à? Tôi có thể đưa còn vào điện Louvre, ở đấy, cô có thể học hỏi nhiều điều hơn.”
An Diệc Diệp do dự một lúc.
Cô có thể đoán được đại khái, giờ bà Nguyễn đột ngột bảo cô ra nước ngoài, có lẽ là liên quan đến chuyện lần này cô bị thương.
Cô cân nhắc một hồi mới mở miệng: “Bà Nguyễn, tôi biết bà muốn tốt cho tôi, nhưng tôi không muốn đi.”
Nghe thấy câu này, bà Nguyễn chẳng lấy làm ngạc nhiên.
Bà nhìn An Diệc Diệp, đối với đứa con mà mình thất lạc nhiều năm này, bà biết mình đã nợ đối phương rất nhiều.
Nhưng bà lại không muốn để cô tiếp tục ở bên người như Khúc Chấn Sơ.
“Nếu cô tiếp tục ở bên Khúc Chấn Sơ, cô sẽ bị thương.”
“Bị thương gì chứ?”
An Diệc Diệp nhíu mày, còn tưởng bà đang nói chuyện lần trước Khúc Chấn Sơ ngộ thương cô.
“Lần trước thật sự chỉ là tai nạn, chứ không phải là lỗi của Khúc Chấn Sơ.”
“Là lỗi của cậu ta!”
Giọng điệu của bà Nguyễn bỗng trở nên cứng rắn.
Bà đứng dậy, nghiêm túc nhìn An Diệc Diệp.
Bà không muốn hôm nào đó lúc tỉnh dậy, lại nhận được tin tức An Diệc Diệp bị thương, rồi được đưa vào bệnh viện.
Bà Nguyễn hít sâu một hơi, nhớ lại An Hồng Ngọc từng nói, An Diệc Diệp rất giống bà.
Vậy thì cho dù giờ cô không hiểu được cách làm của bà, nhưng sau này cô cũng sẽ hiểu.
Bà Nguyễn đã quyết định nên nói tiếp: “Cô hãy nghe lời tôi, tôi đã đặt vé máy bay giúp cô rồi, một tiếng nữa sẽ cất cánh.”
An Diệc Diệp trợn tròn mắt, lần đầu tiên nhìn thấy bà Nguyễn tỏ thái độ cứng rắn như vậy với cô.
“Tôi không đi.”
Nhưng bà Nguyễn như đã sớm dự tính cô sẽ nói thế, nên khẽ giơ tay lên, mấy vệ sĩ đứng đợi ngoài cửa liền xông vào.
An Diệc Diệp ngạc nhiên nhìn mấy người đó, không dám tin bật dậy, rồi lùi về sau một bước.
“Bà Nguyễn, chẳng lẽ bà định...”
Bà Nguyễn cố ý xoay người, không nhìn cô nữa.
“Các cậu hãy dẫn cô chủ ra ngoài, rồi đưa lên máy bay.”
Dứt lời, mấy vệ sĩ đã đi tới, nhanh chóng bao vây An Diệc Diệp.
“Cô chủ, mời cô xuất phát!”
An Diệc Diệp nhìn bọn họ, sau lưng đã tựa vào vách tường.
Tầm mắt của cô xuyên qua bả vai mấy người đó, rồi nhìn về phía bà Nguyễn.
“Bà Nguyễn! Bà không thể đối xử với tôi như vậy.”
Bà Nguyễn không nói gì, mà chỉ phất tay, ra lệnh cho mấy vệ sĩ.
“Các cậu làm mau lên!”
Mấy vệ sĩ nghe xong liền đi tới giữ chặt An Diệc Diệp: “Cô chủ, mời!”
An Diệc Diệp vùng vẫy một lát, nhưng sức của bản thân hoàn toàn không thể chống cự với mấy vệ sĩ, nên cô nhanh chóng bị kéo ra ngoài.
Thậm chí cô còn chưa kịp nói gì đã bị nhét thẳng vào xe.
Bên này, Khúc Chấn Sơ đã về tới lâu đài cổ.
Quản gia ra ngoài chào đón, thấy sắc mặt Khúc Chấn Sơ không được tốt cho lắm, thì trong lòng hơi tò mò.
Chẳng phải cậu chủ ra ngoài cùng cô An à?
Sao sắc mặt còn khó coi hơn lúc trước khi ra ngoài thế?
Ông vội vàng đi tới.
“Cậu chủ.”
Khúc Chấn Sơ đang sải bước đi vào trong.
Nghe quản gia nói thế thì bỗng ngừng bước.
Quản gia đi phía sau suýt va vào anh, hoàn toàn không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Khúc Chấn Sơ quay đầu lại, mày nhíu chặt.
Sắc mặt anh cực kỳ khó coi, như đang trải qua trận giao chiến giữa trời và người.
Thậm chí một lúc sau, thái dương anh bắt đầu nổi gân xanh.
“Ông hãy gọi hết trinh thám và người bên cạnh An Diệc Diệp về đây.”
Quản gia ngạc nhiên nhìn anh, không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Khóe miệng Khúc Chấn Sơ hơi méo mó, như đã dùng sức lực lớn nhất, mới có thể nói ra câu này.
“Sau này không cần phải đi theo cô ấy nữa.”
“Cậu chủ?”
Quản gia sửng sốt, rồi nở nụ cười từ tận đáy lòng.
“Cậu chủ, cuối cùng cậu cũng nghĩ thông suốt rồi.”
Ông còn tưởng bệnh tình của Khúc Chấn Sơ bắt đầu chuyển biến tốt, nên cực kỳ hưng phấn nói: “Cậu chủ, cậu làm vậy là đúng, chắc chắn cô An sẽ rất vui.”
Sắc mặt Khúc Chấn Sơ vẫn không có chuyển biến tốt, anh chỉ khẽ gật đầu, rồi sầm mặt xoay người đi lên lầu.
Quản gia mừng rỡ nhìn anh, rồi vội vàng xoay người căn dặn người bên dưới.
Chưa tới nửa tiếng, An Diệc Diệp đã bị đưa tới sân bay.
An Diệc Diệp vừa xuống xe đã vùng vẫy, nhưng lại bị kéo thẳng vào trong.
Bốn năm vệ sĩ mặc đồ đen, bao vây An Diệc Diệp.
Mọi người xung quanh nhìn thấy cảnh tượng này, đều không dám lên tiếng, mà trốn ra xa.
An Diệc Diệp lạnh mặt, bị bọn họ kéo vào trong.
An Diệc Diệp vừa bước vào phòng chờ, đã nhìn thấy Mai Ấn Cầm đang đứng ở phía đối diện.
“Sao anh lại ở đây?”
An Diệc Diệp ngạc nhiên nhìn anh.
Rồi cô nhanh chóng phản ứng lại, không dám tin nhìn Mai Ấn Cầm.
“Anh đã biết trước rồi đúng không?”
Mai Ấn Cầm nhìn thấy vẻ mặt suy sụp của cô thì tim như bị tảng đá đè lên.
Nhưng vừa nghĩ tới chuyện anh không thể để An Diệc Diệp ở lại bên cạnh Khúc Chấn Sơ, thế là anh đành phải kiềm nén cơn đau ở trong tim.
“Anh đã đổi vé máy bay của anh rồi, anh sẽ không đi công tác nữa, mà cùng tới Pháp với em.”
Anh vươn tay định kéo An Diệc Diệp, nhưng lại bị cô né tránh.
“Tôi không muốn đi.”
Mai Ấn Cầm sốt sắng nhìn cô.
“Diệc Diệp, em không hiểu, tình hình hiện tại của Khúc Chấn Sơ chỉ tổn thương em mà thôi.”
Nhưng giờ An Diệc Diệp nghe thấy câu này của anh, lại lạnh lùng nhìn anh.
“Anh Mai, anh dẫn tôi về đi!”
Mai Ấn Cầm không khuyên cô nổi, đành phải rút tay về, cũng không nhìn vào mắt của An Diệc Diệp, sợ mình sẽ đột ngột mềm lòng vào thời khắc mấu chốt.
“Anh sẽ không để em đi.”
Dứt lời, anh quay đầu nhìn mấy vệ sĩ ở bên ngoài: “Sắp đến giờ rồi, các anh hãy đưa cô ấy lên máy bay đi.”
An Diệc Diệp nghe vậy thì nhanh chóng thoát khỏi người bên cạnh, rồi chạy ra ngoài.
Nhưng cô vừa chạy được hai bước, đã bị bắt về lần nữa.
Hai tay An Diệc Diệp bị khóa chặt, cô nhìn bóng lưng Mai Ấn Cầm.
“Anh Mai, anh không được làm thế.”
Cô thấy Mai Ấn Cầm không chịu đáp lại, đành phải lùi một bước: “Chí ít, anh hãy để tôi gọi cho Khúc Chấn Sơ...”
Mai Ấn Cầm nhẫn tâm từ chối.
“Đợi sau khi chúng ta đi rồi, anh ta sẽ biết thôi.”
Dứt lời, anh phất tay, bảo mấy vệ sĩ dẫn An Diệc Diệp đến cửa lên máy bay.
Bên này, quản gia vừa mới gọi cho trinh thám bên cạnh An Diệc Diệp.
Ông vui vẻ nói: “Sau này các cậu không cần phải đi theo cô An nữa, mau quay về đi!”
Nhưng người ở đầu dây bên kia lại do dự.
“Nhưng chúng tôi mới nhìn thấy, cô An bị người khác cưỡng ép đưa tới sân bay.”