Chương 9: Tiệm đũa phép Ollivander
Sau khi chia tay với hai mẹ con nhà Weasley thì Tristan ba chân bốn cẳng chạy ngay đến một cửa tiệm nhỏ nằm ở khu vực gần cuối Hẻm Xéo. Đương nhiên đây không phải là một tiệm sách cũ như suy nghĩ của bà Weasley rồi. Bởi vì trên cửa của tiệm được đẽo mấy chữ bằng vàng: “Ollivanders nhà sản xuất đũa uy tín từ năm 382. ”
Không cần nói cũng biết nguyên nhân mà thằng bé có mặt ở chỗ này rồi. Nó đã khao khát có được một cái đũa phép của chính mình từ rất lâu, rất lâu về trước rồi. Từ cái hồi còn là thằng pháo lép cơ. Tristan cứ tưởng là nó sẽ không có cơ hội để làm điều này chứ.
Trái ngược với danh tiếng của mình. Tiệm đũa phép Ollivander là một cửa tiệm nhỏ xíu, vừa hẹp lại vừa dơ. Bên trong cửa sổ bám đầy bụi bặm, có trưng bày một cây đũa duy nhất đặt trên một cái gối tím bạc màu.
Thằng bé hít một hơi thật sâu rồi đẩy cửa tiến vào. Một tiếng leng keng vang lên đâu đó ở sâu dưới sàn tiệm. Tristan nhìn xung quanh, cửa tiệm này thật chật chội nhưng cũng trống trơn, phía trước quầy ngoài trừ chiếc ghế đu để cho khách ngồi chờ thì cái gì cũng không có.
Cách cái ghế đó không xa là hàng ngàn cái hộp nhỏ và dài chất khít rịt lên tới trần. Tristan biết bên trong các hộp nhỏ kia là đủ loại đũa phép khác nhau và chiếc đũa phép thuộc về nó đang nằm đâu đó trong đống này.
Tuy vậy không biết tại sao bỗng dưng thằng bé cảm thấy như cổ mình bị kim chích. Cái vẻ bụi bặm và lặng lẽ nơi đây dường như gây một cảm giác kiến bò trong xương người ta bằng một thứ phù phép bí ẩn gì đó.
Tristan ngồi xuống chiếc ghế đu mà chờ đợi, cũng không lâu lắm, một giọng nói mềm nhẹ từ sâu phía bên trong căn tiệm truyền tới:
“Chào cháu.”
Thằng bé đứng phắc dậy, có một cụ già đang đứng phía trước mặt nó. Đôi mắt cụ to và sáng như ánh trăng chiếu xuyên vẻ âm u của cửa tiệm
Nó lễ phép mà đáp lại:
“Cháu chào cụ ạ.”
Cụ Ollivander nhìn nó một chút rồi nói:
“À, phải, phải, phải rồi. Ta đã nghĩ là ta sẽ không thể gặp cháu chứ. Tristan Prewett. Ta cứ ngỡ là mới ngày hôm qua thôi cha của cháu đã đến nơi này để mua cây đũa phép đầu tiên của mình. Để coi…”
Sau đó thì cụ Ollivander dường như chìm vào trong quá khứ mà nói về những cây đũa phép của cha mẹ nó, nhưng tiếc rằng những cây đũa đó đã bị thất lạc lúc c·hiến t·ranh rồi. Thằng bé chăm chú lắng nghe bởi vì nó muốn hiểu thêm về bọn họ, những người đã sinh ra khối thân thể này.
Cuối cùng, cụ Ollivander chốt bằng một câu:
“… Thực ra thì chính cây đũa phép chọn phù thủy, chứ không phải phù thủy chọn đũa phép, đúng vậy.”
Tuy thằng bé không hiểu lắm những gì mà cụ nói nhưng nó vẫn gật đầu lia lịa. Cụ Ollivander cũng không có tạm dừng mà nói tiếp:
“Hừm, thôi được, bây giờ để ta xem, cây đũa nào thích hợp với cậu Prewett.”
Cụ lấy từ trong túi ra một cuộn thước dây có dấu khắc bạc.
“Tay nào của cậu cầm đũa?”
“Ơ… cháu thuận tay trái ạ.”
“Giơ tay lên. Đúng rồi đó.”
Cụ đó từ vai đến ngón tay của thằng bé rồi đo từ cổ tay đến cùi chỏ, từ vai đến sàn, từ tay đến đầu gối, và vòng quanh đầu. Trong lúc đó cụ nói:
“Mỗi cây đũa phép của hiệu Ollivanders đều có lõi bằng chất liệu pháp thuật hùng mạnh, cậu Prewett à. Chúng tôi dùng lông đầu bạch kỳ mã, lông đuôi phượng hoàng, và gân rồng. Không có cây đũa Ollivanders nào giống cây đũa Ollivanders nào, bởi vì không hề có hai con bạch kỷ mã, hai con phượng, hay hai con rồng nào giống y như nhau. Và dĩ nhiên, cậu không thể nào tạo được quyền phép tương tự khi sử dụng cây đũa của phù thủy khác.”
Tristan đưa ra câu hỏi của mình:
“Nhưng nếu là hai cây đũa phép có lõi đến từ cùng một con vật thì sao ạ.”
Cụ Ollivander dừng việc đo đạc của mình lại mà nhìn chăm chú thằng bé, khiến cho nó lo lắng rằng không biết mình đã nói sai điều gì? Tristan lúng túng hỏi lại:
“Bộ cháu vừa rồi có nói sai điều gì sao?”
Chủ nhân của cửa tiệm đũa phép này lúc này đã quay đi, tiến về chỗ mấy cái kệ, cụ vừa nói vừa lấy xuống vài cái hộp nhỏ:
“Chuyện đời kỳ lạ làm sao. Nên nhớ, đũa phép chọn phù thủy. Ta nhớ mọi cây đũa của ta bán ra, cậu Prevett à. Và trong số đũa phép đó chỉ có một trường hợp như vậy. Đúng vậy, rất hiếm nhưng không phải là không có. Chủ nhân của những cây đũa phép đó đều là những người phù thủy vĩ đại.”
Cụ dừng lại một chút rồi lấy một cây đũa phép ra từ cái hộp nhỏ rồi đưa cho nó:
“Nhưng công việc của chúng ta bây giờ là tìm ra một cây đũa phép phối hợp hoàn hảo với cậu. Thử cây này xem, gỗ mun và lông bạch kỳ mã, 11 inch, rất cứng. Gia đình Weasley và gia đình Prewett thường nhận được sự ưu ái của loài này."
Tuy cụ Ollivander nói như vậy nhưng mà khi nhận được cây đũa phép từ cụ Ollivander, Tristan vẫn có thể cảm nhận được cây đũa phép này không thuộc về mình và thật ngu ngốc khi vung vẫy nó. Thấy nó cứ đứng đực ra như thế, cụ lên tiếng hối:
“Làm cái gì đi chứ!”
Thằng bé nghe lời mà vung vẫy thật mạnh cây đũa phép trên tay. Và kết quả là cái ghế đu mà nó vừa mới ngồi hồi nãy hóa thành vụn gỗ mà bay khắp nơi.
Nhưng cụ Ollivander lại không hề quan tâm đến thiệt hại mà thằng bé gây ra, cụ lấy ra một cây đũa phép khác đưa cho thằng nhỏ.
“Xem ra suy nghĩ vừa rồi của chúng ta sai rồi. Thử cây này xem, gỗ thích và lông phượng, 9 inch, khá lợi hại.”
Tuy nhiên, khi nó mới vừa cầm cây đũa phép trên tay thì cụ Ollivander đã giật ngay lại.
“Không, không. Thử cây này, gỗ sồi và gân rồng, 10 inch, xinh đẹp và linh hoạt.”
Và nó cứ thế thử và thử, những chiếc đũa phép không phù hợp đã chất thành một đống lớn trên quầy. Thằng bé cứ như là một người máy, lặp đi lặp lại động tác nhận đũa phép, vẫy đũa phép và trả lại đũa phép. Nhưng sự hưng phấn của cụ Ollivander thì lại tỷ lệ thuận với số lượng của mớ đũa phép mà nó đã thử.
“Giống như cậu Potter năm ngoái, thật là một khách hàng hay bắt bẻ. Nhưng không sao, ở chỗ này nhất định có một cái đũa phép lý tưởng nhất, hoàn mỹ nhất, thích hợp nhất với cậu.”
Cụ hơi trầm tư một chút: “ Để ta xem, à đúng rồi, tại sao chúng ta không thử chiếc đũa phép đó. Nó đã nằm trong cửa tiệm này rất lâu, rất lâu rồi.
Vừa mới nói xong thì cụ Ollivander liền biến mất giữa hàng hà sa số những cái hộp chất đống cao đến tận trần nha kia. Và khi quay lại, trên tay của cụ là một chiếc hộp nhỏ đã cũ và bám bụi dày đặc.
Ánh mắt của thằng bé không rời khỏi chiếc hộp nhỏ trên tay cụ Ollivander từ khi cụ xuất hiện trở lại. Nó cảm thấy một sự liên kết giữa mình và cây đũa phép đang nằm bên trong chiếc hộp. Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính cây đũa phép chỉ thuộc về riêng mình nó mà thôi.
Cụ Ollivander mở cái nhỏ, làm lộ ra một cây đũa phép trắng muốt như ngà voi. Cây đũa phép này dài gần gấp rưỡi những cây đũa phép bình thường, đến tận 15 inch và cũng không được trang trái bằng bất cứ hoa văn nào cả. Mà cũng đúng thôi, bất kỳ hoạ tiết trang trí nào đối với cây đũa phép này đều là thừa thãi. Bản thân nó đã là một tạo vật vô cùng hoàn mỹ rồi.
“Gỗ cây bạch dương và một mảnh sừng của Horned Serpent, đây là một trong các tác phẩm đầu tiên của ta, nó đã chờ đợi chủ nhân của mình rất lâu rồi,”
Người chủ tiệm già nua vô cùng cẩn thận mà lấy cây đũa phép ra khỏi cái hộp gỗ tựa như nó là bảo vật của cụ vậy và đưa nó thằng bé. Nó cũng cẩn thận không kém mà nhận lấy cây đũa phép từ tay người đàn ông trước mặt.
Ngay khi ngón tay của thằng nhỏ chạm vào cây đũa phép thì dường như có một luồng điện từ ngón tay chạy qua cả cơ thể của nó. Bên tai thì vang lên những nốt nhạc trầm nhưng vô cùng vui sướng, lại xen lẫn một chút bi thương như vừa mới gặp lại một người bạn cũ sau nhiều năm xa cách.
Và từ đầu của cây đũa phép, một dải ánh sáng màu trắng tựa như một con rắn nhỏ tuôn ra. Con rắn ấy nhanh chóng cắn lấy đuôi của mình tạo thành hình tượng Ouroboros lơ lửng bao xung quanh cây đũa phép.
Giống như là một người cha khi thấy đứa con gái bé bỏng của mình xuất giá, cụ Ollivander mừng đến phát khóc:
“Ôi, hoan hô. Đúng rồi, ôi, hay quá. Ừ. Tốt. Tốt. Thật là kỳ lạ… Ôi kỳ lạ biết bao”…
Cụ đặt cây đũa của thằng bé trở vào cái hộp, gói trong một tờ giấy nâu, vẫn lẩm nhẩm:
“Kỳ lạ… Kỳ lạ…”
Tristan lên tiếng hỏi, nếu nó không nhầm thì Horned Serpent sinh sống chủ yếu ở Bắc Mỹ đi, thế tại sao ở nơi này lại có một cây đũa phép được làm từ một mảnh sừng của loài này :
“Cháu xin lỗi, nhưng mà cái gì kỳ lạ ạ?”
Cụ Ollivanders nhìn chằm chặp vào mặt thằng nhỏ mà nói:
“Từ rất lâu về trước, trước khi sử dụng lông đầu bạch kỳ mã, lông đuôi phượng hoàng, và gân rồng thì ta đã thử chế tạo rất nhiều cây đũa phép từ rất nhiều vật liệu pháp thuật khác nhau như tóc của Veela, lông nách của Troll, bờm của Kelpie. Trong một dịp tình cờ ta có được một mảnh sừng của Horned Serpent và thế là cây đũa phép này ra đời.’
“Moi người đều biết rằng Horned Serpent gần như là đã tuyệt chủng ở Châu u và hiện giờ chỉ có thể tìm thấy ở Bắc Mỹ. Nghe đồn loài rắn này là một loài động vật vô cùng thông minh và có đôi mắt dữ tợn. Nghe đồn rằng chiếc sừng trên đầu của nó có thể phát ra những nốt nhạc trầm mỗi khi nó gặp phải nguy hiểm. Trong khi viên ngọc trên đầu nó có thể ban cho chủ sở hữu khả năng bay lượn trên không trung và tàng hình.”
“Gỗ cây bạch dương là vật liệu được đánh giá cao bởi ta và những người chế tác đũa phép khác trên thế giới không chỉ bởi vì kết cấu giống ngà voi mà còn vì năng lực bùa chú thượng hạng của nó. Chủ nhân của các cây đũa phép được làm bằng gỗ bạch dương này thường là các bậc thầy cách đấu nổi tiếng. Bọn họ thường bị thu hút bởi các nhiệm vụ và sứ mệnh khác nhau. Có thể nói đây là cây đũa phép cho những nhà cách mạng.”
“Và kết hợp với sừng của Horned Serpent, ta có được một cây đũa phép vô cùng hùng mạnh. Cậu Prewett à, ta tin là chúng ta có thể trông mong nơi cháu những điều vĩ đại, tuy sẽ có chút khủng kh·iếp nhưng đó sẽ là những điều vĩ đại.”
Tristan sởn hết cả tóc gáy, những điều mà cụ Ollivander vừa nói dường như sẽ dự đoán nó sẽ trở thành người nối nghiệp của chúa tể hắc ám vậy. Ha..Ha.. Không thể nào chuyện đó xảy ra được.