Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bánh Xe Vận Mệnh Tại Hogwarts

Chương 8: Ngân hàng phù thủy Gringotts




Chương 8: Ngân hàng phù thủy Gringotts

Người đầu tiên chạy đến bên cạnh chúng nó chính là dượng Arthur. Dượng ấy vừa thở hổn hển vừa vuốt cái đầu bóng lưỡng của mình:

“Dượng cứ cầu mong sao cho các cháu không đi lạc xa quá một vỉ lò… Molly đang lo đến phát điên lên… Bả sắp tới bây giờ.”

Ron hỏi:

“Mà mấy bồ chui ra ở khúc nào vậy?”

Lão Hagrid nghiến răng:

“Hẻm Knockturn”.

Fred và George cùng kêu lên:

“Hết sẩy!”

Ron thì không giấu được sự ghen tị:

“Tụi này chưa bao giờ được phép vô tới đó.”

Lão Hagrid gầm ghè:

“Ta thấy khôn hồn thì chớ có mà bén mảng tới đó.”

Cô Molly vừa lúc hớt ha hớt hải mà chạy tới, một tay thì vung vảy loạn xạ cái giỏ xách, tay kia thì kéo theo đứa con gái rượu của bà.

“Ôi, Tristan… Ôi, Harry… Chắc nãy giờ mấy con lạc ở đâu hả?”



Bà vừa thở hổn hển vừa rút từ trong giỏ xách ra một cái bàn chải quần áo cỡ lớn. Thế là bộ quần áo trên người tụi nó lại chịu tàn phá thêm một lần nữa.

Trong khi cô Molly l giũ sạch bồ hóng trên người bọn trẻ thì dưỡng Arthur lại săm soi hai cái kính bể của tụi nó. Chỉ với một cái vung vẩy đũa phép điệu nghệ của dượng, hai cặp mắt kính của tụi nhỏ trở liền trở nên mới tinh như vừa được mua ở tiệm. Dượng trả hai cặp kính như mới cho bọn nhỏ.

Lão Hagrid cũng không ở lại lâu với tụi nó, lão còn phải trở lại trường chăm vườn bắp cải của trường..Dưới sự cảm ơn rối rít của Cô Molly, lão nói lời từ biệt.Rồi lão sải bước đi, sau khi chào:

“Bọn nhỏ, hẹn gặp lại ở Hogwarts nhé!”

Chờ bóng dáng cao to của lão khổng lồ biến mất trên con đường đông nghẹt người đang đi mua sắm, đám người chúng nó cùng nhau bước lên những bậc thềm của ngân hàng Gringotts. Harry không chờ được mà kể cho hai đứa bạn của nó nghe về những chuyện mà nó đã được chứng kiến trong cửa tiệm.Borgin & Burke.

Và những chuyện gì liên quan đến Lucius Malfoy thì đương nhiên là gây nên sự hứng thú của dượng Arthur. Dượng ấy đột ngột xuất hiện phía sau lưng bọn trẻ mà đặt câu hỏi cho chúng nó.

“Thực hiển nhiên, ông ta đi bán đồ vật, ông ấy sợ hãi!” Dượng Arthur nở nụ cười hài lòng, nói tiếp:”Chà, mình thật muốn bắt được chứng cứ của Lucius Malfoy…”

“Anh hãy cẩn thận đấy, anh Arthur.” Cô Molly lên tiếng căn dặn: “Cái gia đình đó ưa sinh sự lắm. Anh đừng có mà làm chuyện vung tay quá trán…”

Ông Weasley nổi tự ái lên đùng đùng:

“Bộ em tưởng anh không phải là đối thủ ngang cơ với Lucius Malfoy hả?”

Nhưng rất nhanh sự chú ý của dượng Arthur chuyển sang cha mẹ của Hermione khi đoàn người vừa mới bước qua cánh cổng bằng bạc của ngân hàng Gringotts.Hai người ấy đang bồn chồn đứng bên cái quầy dài chạy suốt sảnh đường mênh mông bằng cẩm thạch, chờ Hermione giới thiệu họ với gia đình bạn bè nó.

Trong khi dượng Arthur tiến lên chào hỏi cha mẹ của Hermione thì nó dừng lại quan sát quang cảnh bên trong. Đây không phải là lần đầu tiên mà Tristan đến ngân hàng phù thủy này nhưng thằng bé vẫn bị choáng ngợp với những gì diễn ra trước mắt.

Hai tên yêu tinh lại cúi chào đám người khi họ đi qua cánh cửa bạc. Đằng sau một cái quầy dài, hàng trăm tên yêu tinh ngồi trên những cái ghế cao, hí hoáy viết những cuốn sổ cái, chăm chú cân bạc cắc bằng những chiếc cân đồng, cẩn thận kiểm tra những viên đá quý qua những con mắt kính. Có vô số cửa dẫn ra các hành lang, và nhiều yêu tinh nhộn nhịp hướng dẫn khách ra vô các cửa ra này.

Tristan, Harry cùng với gia đình Weasley đi theo một con yêu tinh tên là Griphook xuống kim khố của mình lấy tiền, trong khi gia đình Granger cần yêu cầu phải ở lại trong đại sảnh, đem đồng bảng anh đổi thành tiền phù thủy. Harry nói với Hermione:



“Lát nữa gặp lại bồ ở đây nha.”

Muốn xuống kim khố phải đi trên những toa xe cút kít do yêu tinh lái chạy tên những đường ray xuyên qua những địa đạo bên dưới ngân hàng Gringotts.Griphook mở cửa cho họ. Xuất hiện trước mặt bọn họ thay vì những tường cẩm thạch nguy nghi như nãy giờ, nhưng lại chỉ thấy một lối đi hẹp bằng đá được những ngọn đuốc chập chờn rọi sáng. Con đường khá dốc dẫn xuống một cái sàn có những đường rầy xe lửa nhỏ xíu. Griphook thổi còi, một toa xe tự hành cũng nhỏ xíu, lất cất chạy trên đường rầy về phía họ

Ban đầu toa xe còn lất cất chạy trong những hành lang quanh co nhưng rất nhanh con đường trở nên vô cùng quanh co khúc khủy, hết rẽ trái lại đến rẽ phải hại bọn nó choáng hết cả đầu. Khi càng xuống sâu thì không khí chung quanh lạnh dần làm buốt hết mắt của bọn nhỏ. Nhưng không môt ai chớp mắt cả, bởi vì nơi này được canh giữ bởi một con rồng và tụi nó muốn tận mắt nhìn thấy.

Nhưng rất nhanh toa xe cút kít chậm dần và dừng lại, đám người bọn nó đã đi đến trước kim khố của gia đình Weasley. Bên trong cũng không có gì làm nhiều, bên trong kim khố chỉ có một dúm nhỏ mấy đồng bạc Sickle và duy nhất một đồng vàng Galleon. Cô Molly mò tìm hết các góc trước khi vét tất cả bào giỏ xách.

Tiếp theo là cả bọn dừng chân trước kim khố số 687 của gia đình Potter. Trái ngược hẳn với kim khố rỗng tuếch của gia đình Weasley, bên trong căn hầm này hàng đụn vàng, hàng cột bạc, hàng đống tiền đồng nhỏ khiến cho Tristan nhìn hoa cả mắt. Tuy nhiên Harry cố tình đứng áng trước cửa hầm, để vừa che giấu cái đống của bên trong hầm, vừa vội vã hốt một nắm bạc cắc cho vô một cái túi da.

Cách đó không xa chính là kim khố của gia đình Prewett, Kim khố của nó không đến mức trống rỗng như gia đình Weasley nhưng cũng không giàu sụ như gia đình Potter. Số tiền trong đó có đủ để mà trang trải cho việc học hành của nó đến khi tốt nghiệp Hogwarts. Thằng bé cũng quơ đại một mớ tiền rồi ra tập hợp cùng với mọi người.

Lúc trở ra bậc thềm cẩm thạch của ngân hàng, mọi người phân tán mỗi người mỗi ngả. Percy thì lẩm bẩm nghe không rõ về chuyện cần một cây viết lông ngỗng mới. Fred và George thì túm được đứa bạn học chung trường là Lee Jordan. Dượng Arthur thì cứ khăng khăng mời cho được ông bà Granger đi vô quán “Cái vạc lủng” làm một ly.

Lúc này Tristan cũng không đi theo Harry và Ron vì cảm thấy rằng chúng nó nên có không gian riêng của mình, nhất là khi có Hermione ở đây. Nó cũng không muốn làm kỳ đà cản mũi hay là bóng đèn gì cả cho nên thằng bé quyết định không đi cùng với ba đứa chúng nó mà tự mình đi mua dụng cụ học tập (hiển nhiên là dưới sự cho phép của cô Molly rồi).

Trước khi dắt Tristan và Ginny đi, cô Molly dặn dò:

“Một tiếng đồng hồ nữa tất cả chúng ta sẽ gặp lại ở tiệm Flourish and Blotts để mua sách học cho năm học mới. Và chớ có mà đặt chân tới Hẻm Knockturn đó!”

Bà gọi với theo sau lưng hai đứa sinh đôi Fred và George.

“Mong rằng những lời vừa rồi lọt được vào tai của bọn chúng.”

Cô Molly nói thầm trong khi nhìn theo cặp sinh đôi biến mất trong đám đông. Sau đó, bà quay sang nhìn Tristan và Ginny vẫn còn đang đứng bên cạnh:

“Nào mấy cục cưng, đi theo má đi mua sắm dụng cụ học tập nào, chúng ta có nhiều thứ để mà mua lắm.”



“Con biết đường mà cô Molly! Con có thể tự mua dụng cụ học tập một mình mà. Cô cứ dẫn Ginny đi trước đi.”

Thằng bé van nài được một mình mà đi mua sắm dụng cụ học tập. Đi mua sắm với hai người phụ nữ đối với nó là một cực hình không hơn không kém. Cho dù là gia đình Weasley cũng thế, người ta không có tiền mua nhưng vẫn có thể nhìn xem mà.

“Đừng có mà giỡn mặt với cô, Tristan! Cô biết tổng là con lại định la cà ở mấy tiệm sách cũ chứ gì.”

Tristan xạm mặt lại, đừng có mà bới móc lịch sử đen tối của nó như vậy chứ. Tuy nó thích đọc sách là sự thật không thể chối cãi nhưng cũng đến mức đó. Tất cả chỉ là tại hệ thống mà thôi.

Đúng vậy, cái hệ thống dỏm của nó hoàn toàn không có chức năng ngôn ngữ. Mà sau 12 năm đèn sách đến trường hồi kiếp trước, Tristan lại vô cùng xấu hổ mà trở thành một thằng mù tiếng Anh. Cho nên nó lúc vừa xuyên qua chẳng thể hiểu mô tê gì khi những người xung quanh nói chuyện cả. Nhưng lúc đó cũng là lúc mà con gia tình già đã chăm sóc cho khối thân thể này từ lúc nhỏ vừa mới q·ua đ·ời, cho nên việc Tristan không mở miệng nói chuyện thì về tình, về lý thì tạm có thể hiểu được.

Có thể nói là khoảng thời gian đó Tristan vô cùng lạc lõng trong thế giới này, nhưng cũng may mà nó đã vượt qua được. Thằng bé đã hoàn thành việc mà 12 năm đèn sách kiếp trước vẫn chưa thể hoàn thành: thông thạo tiếng Anh. Tất cả là nhờ vào một quyển từ điển mà nó tìm thấy được ở một tiệm sách cũ. Thế là thói quen la cà ở các tiệm sách cũ của nó bắt đầu từ đây.

Tuy nhiên, vào lúc này thì Tristan không thể chiu thua.Thằng bé khẩn khoản van nài người phụ nữ trước mặt, mong bà rủ lòng thương cho nó:

“Đi mà cô Molly! Trước sau gì thì một tiếng nữa thì con cũng phải có mặt ở tiệm Flourish and Blotts mà.”

Dưới sự xin xỏ không tiếc mặt mũi của thằng bé. Suy tư một lúc, bà Weasley cũng gật đầu mà đồng ý:

“Được rồi, con có thể tự đi một mình. Nhưng nhớ là một tiếng nữa phải có mặt ở tiệm Flourish and Blotts đó.”

Như là được ân xá, thằng bé mừng quýnh lên, nhanh chóng hòa vào đám đông sau khi để lại câu nói:

“Con biết mà!”

“Thằng nhỏ học đâu cái tính này không biết? Không giống cha nó một tẹo nào cả.”

Bà Weasley cười nhìn theo, sau đó bà nhìn qua Ginny, lúc này đang làm mặt quỷ theo hướng mà Tristan vừa chạy mà nói:

“Đi thôi, Ginny. Má xin lỗi vì năm nay có lẽ con phải sử dụng rất nhiều đồ cũ rồi. Con biết đấy, chúng ta cần phải mua đến 5 bộ sách của Lockhart.”

Ginny tươi cười đáp lại:

“Không sao đâu, má. Con hiểu mà.”