Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bánh Xe Vận Mệnh Tại Hogwarts

Chương 10: Tiệm sách Flourish and Blotts




Chương 10: Tiệm sách Flourish and Blotts

Khoảng chừng 5 phút sau, Tristan rời đi tiệm đũa phép Ollivander trong trạng thái thất thần, hai mắt thì mông lung, nước mắt thì cứ chực chờ trào ra khỏi khóe mắt của thằng nhỏ. Đừng có suy nghĩ lung tung, tất cả chỉ bởi vì cây đũa phép mới của nó.

Khi thằng bé nghe cụ Ollivander hét giá 15 galleon cho cây đũa phép thì nó bàng hoàng thật sự. Phải biết rằng chiếc đũa phép đầu tiên của mỗi phù thủy nhỏ mua trước khi nhập học ở Hogwarts đã được trợ cấp phần lớn bằng ngân sách của bộ.

Suy nghĩ thử xem, giá tiền của mỗi chiếc lông bạch kỳ mã là 10 galleon, nhưng cũng chiếc lông ấy mà qua các công đoạn chế tác tỉ mỉ của cụ Ollivander cùng với giá của các loại gỗ để làm thân đũa cùng với đủ loại trang trí khác nhau mà chỉ có giá khoảng 7 galleon mà thôi. Nếu không có trợ cấp của bộ thì làm sao mà cụ ấy có thể duy trì cửa tiệm này gần 1700 năm cho được.

Nhưng cho dù là vậy khi móc hầu bao trả tiền thì Tristan vẫn luôn mắng thầm cụ Ollivander là gian thương không thôi:

“Đúng là cái thứ ăn c·ướp mà! Tiền của ông đây đâu có dễ gì mà lấy như vậy.”

Dù sao thì nó đã phải chi trả gấp đôi số tiền mà một tân sinh bình thường cần thiết phải bỏ ra cho một cây đũa phép. Nên nhớ rằng năm nay thằng bé còn phải để dành tận 35 galleon cho bộ sách mới của Gilderoy Lockhart nửa kia. Nhưng mắng thì mắng thầm thế thôi nhưng nó vẫn phải ngoan ngoãn mà lấy ra 15 galleon đưa cho cụ Ollivander, nó vẫn chưa có tư cách đụng chạm đến cửa tiệm nhỏ này.

Sau khi ra khỏi cửa tiệm thì giao diện hệ thống của thằng bé có thay đổi một chút. Phần dụng cụ vốn từ trước đến giờ trống không nay có thêm một món vật phẩm đầu tiên.

“Dụng cụ:

Đũa phép ( gỗ bạch dương, sừng Horned Serpent, độ tương thích 98%)

Mục tiêu tiếp theo của Tristan sau khi rời tiệm đũa phép của cụ Ollivander là tiệm Trang phục mọi dịp của Phu Nhân Malkin. Mọi đứa trẻ khi nhập học Hogwarts đều sẽ mua đồng phục mới của mình tại đây. Nhưng thằng bé không đi vào tiệm này mà nó ghé qua cửa tiệm bán quần áo cũ ở sát bên cạnh.

Không phải là Tristan không muốn mua cho mình những bộ đồng phục mới, nhưng bởi vì số tiền mà nó đã phải chi trả cho cây đũa phép khiến cho túi tiền của nó co rút lại nhiều hơn bình thường. Với lại do từ nhỏ đã sống với gia đình Weasley cho nên thằng nhỏ cũng không cho là sử dụng đồ cũ là một điều gì đáng xấu hổ cả.

Nhanh chóng lựa chọn ba bộ áo chúng cũ tương đối vừa người, cùng với một cái nón đỉnh nhọn có một vết rách nhỏ, một bộ bao tay bảo hộ bằng da rồng còn khá là nguyên vẹn, một cái áo trùm mùa đông đã bạc màu. Tristan rời khỏi cửa tiệm này để đến mục tiêu kế tiếp của nó. Danh sách mua sắm của thằng bé còn dài và thời gian của nó đã có chút không đủ dùng.

Khi vừa mới tay xách nách nách mang mớ cuộn giấy da dê, bút lông ngỗng cùng các bình mực tự chuyển màu khi viết ra khỏi cửa tiệm Dụng cụ viết lách của Scribbulus, Tristan bắt gặp bộ ba Harry, Ron và Hermione đang đứng trước cửa tiệm chuyên cung cấp đồ thể thao Quidditch chất lượng.

Không phải nói chính xác là phải nói là Harry và Hermione đang hợp sức kéo Ron đang đứng c·hết dí thèm thuồng ngó chằm chằm bộ áo chùng Chudley Cannons đang được trưng bày trong cửa tiệm. Tristan chần chừ một chút rồi quyết định tiến lên mà chào hỏi:



“Vẫn còn hâm mộ đội Chudley Cannons à Ron. Cả trăm năm nay cái đội đó chẳng vô địch được một lần.”

Ron ngay lập tức đỏ mặt tía tai mà phản pháo:

“Mặc kệ mình. Mình tin rằng đội Chudley Cannons sẽ quay lại ngôi vô địch trong một ngày gần đây thôi, cũng giống như 23 lần trước đó vậy.

Trisan nhún vai mà đáp lại:

“Tùy cậu thôi.”

Harry lên tiếng ngay:

“Nếu mà cậu còn nhớ căn phòng của Ron trông như thế nào thì đã không hỏi câu đó rồi Tristan. Mình chưa bao giờ thấy căn phòng nào toàn là màu cam như thế.”

Nó không khỏi gật đầu đồng ý:

“Đúng vậy, căn phòng đó cứ như một cái lò lửa ấy.”

Ron thì dương dương mà tự đắc:

“Căn phòng đó là minh chứng cho tình yêu bất diệt của mình cho đội Chudley Cannons.”

“Thôi mình đi mua dụng cụ học tập tiếp đây. Mình còn phải mua cái vạc, kính viễn vọng cùng với một đống thứ linh tinh nữa. Nửa tiếng nữa gặp lại nha.”

Tristan chào tạm biệt hoàng kim thiết tam giác rồi tiếp tục công cuộc mua sắm của mình. Khi đi ngang qua tiệm Đồ chơi Phù Thủy Gambol & Japes, thì thằng bé bắt gặp đám Fred, George, và Lee Jordan đang nhét đầy túi những cái pháo bông Không Phỏng Tay – Chỉ nổ khi Ngòi ướt. Và trong một tiệm bán đồ đồng nát đầy nhóc những cây đũa phép gẫy, những cái cân đồng lệch cán, và những cái áo trùm cũ dính đầy vết độc dược, Tristan bắt gặp Percy đang vùi đầu vào một quyển sách nhỏ cực kỳ chán ngắt là cuốn «Prefects Who Gained Power».

Thời gian nhanh chóng trôi qua, một tiếng đồng hồ để mua sắm sắp hết và thằng bé đã mua đầy đủ dụng cụ học tập cho năm học mới. Trên tay của nó hiện giờ là một cái nồi nấu quặng chất lượng thật tốt, một cái cân tiểu ly mới vô cùng chính xác cùng với một bộ kính viễn vọng có thể xếp gọn được.

Sách giáo khoa dùng trong năm học này cũng đã được thằng bé thu gom đầy đủ từ các cửa tiệm bán đồ đã qua sử dụng, nhưng đương nhiên là không có bộ 7 cuốn sách của Gilderoy Lockhart rồi. Nó không tìm ra bất kỳ cuốn nào trong bộ sách đó ở các cửa tiệm bán đồ cũ cả.



Lúc này đây thằng bé đang theo dòng người tiến về phía tiệm sách Flourish and Blotts. Nhưng vừa đi thì Tristan cứ thắc mắc mãi không thôi:

“Làm sao mà toàn các bà cô sồn sồn cỡ cô Molly không vậy? Bộ phía trước có gì hấp dẫn bọn họ hả ta?.”

Và thắc mắc của nó đã được giải đáp khi nó thấy được mặt tiền của tiệm sách Flourish and Blotts.Nguyên nhân của sự kiện này được giải thích bằng một tấm biểu ngữ tổ chảng giăng ngang phía trên cửa sổ thông báo:

“GILDEROY LOCKHART

Sẽ ký tên vào quyển tự truyện của ông

«MAGICAL ME»

Hôm nay, lúc 12:30 trưa đến 4:30 chiều ”

Các bà cô sồn sồn mà lúc nãy thằng bé đã thấy trên đường đi đến đây lúc này đã bu đen bu đỏ bên ngoài cửa tiệm, tìm cách chen lấn vào bên trong. Người với người đang không ngừng v·a c·hạm với nhau. Ngay cả nhân viên của cửa tiệm - một ông phù thủy cũng đã hoàn toàn bất lực trước đám đông. Ông ta bối rối ra mặt khi đứng ngay cửa ra vào mà nói:

“Xin quý bà bình tĩnh… Đừng đẩy, coi kìa… để ý dùm những quyển sách, này…”

Nói xong, vị nhân viên xấu số kia ra sức mà chen vào. Nhưng tất cả đều là công dã tràn. Ông ta nhanh chóng bị đám đông các bà cô đẩy bật ra không một chút thương

Tristan đứng ở bên ngoài nên vừa nãy nó đã quan sát toàn bộ quá trình cùng thảm trạng của vị nhân viên xấu số nên thằng bébị đám đông trước mặt dọa đến sắc mặt trở nên tái mét. Thì nó nghe thấy tiếng ai đó đang gọi mình. Nó quay qua thì thấy ở bên kia đường, tụi Ron, Harry và Hermione đang vẫy tay kêu:

“Tristan! Ở bên này!”

Thằng bé chạy ngay lại gần ba đứa kia mà đặt câu hỏi:



“Các cậu có thấy những người khác ở đâu không? Cô Molly dặn là tập hợp ở của tiệm sách Flourish and Blotts mà.”

Ron lắc đầu mà trả lời:

“Mình cũng không thấy bất kỳ người nào cả. Có khi nào bọn họ đã tiến vào trước bọn mình không?”

Tristan không khỏi hít một ngụm khí lạnh. Thằng bé nhìn về hướng đám đông trước mặt. Ở nơi đó vị nhân viên kia một lần nữa bị đám đông đẩy ra không một chút thương tiếc nhưng bởi vì miếng cơm manh áo một lần lại một lần tiến lên cố gắng giữ gìn trật tự. Thằng bé chậm rì rì mà mở miệng:

“Ý của câu là …”

Lúc này thì Harry trả lời một cách vô cùng quyết tuyệt:

“Đúng vậy! Bọn mình cần phải tìm cách tiến vào bên trong đó.”

Nghe vậy thì Tristan không khỏi nuốt một ngụm nước miếng. Harry thật không hổ là nhân vật chính, ngay cả việc đối mặt với kẻ mà ai cũng biết là ai đấy mà thằng bé cũng chưa từng sợ hãi thì đám đông trước mặt này đã là cái thá gì chứ.Thằng nhỏ không hề nao núng mà dẫn đầu cả đám tiến lên hòng đột phá bức tường người trước mặt.

Cả đám tụi nó đã phải phải phí sức chín trâu hai hổ, thậm chí nhiều lần suýt bị chen lấn đến mức ngất xỉu vì thiếu OXy, nhưng cũng nhờ vào thân hình vẫn còn tương đối nhỏ của mấy đứa con nít 11, 12 tuổi nên mới có thể chen chân vào tiệm sách Flourish and Blotts.

Bên trong cửa tiệm thì thứ đã trật tự hơn. Người ta xếp hàng rồng rắn đến tận cuối tiệm sách, nơi ông Lockhart đang ký tên vào sách của ổng.

Tụi nó phát hiện ra cô Molly, dượng Arthur cùng với những người khác đã đứng xí chỗ ở đầu hàng. Thế là mỗi đứa quơ đại cuốn «Holidays with Hags» rồi lẻn vào bên cạnh bọn họ.

Cô Molly nói:

“A, các con đến rồi đây, hay lắm. Tristan con đã mua đủ đồ chưa?”

Nó vừa thở hổn hển vừa trả lời

“Cô yên tâm đi. Chỉ còn thiếu mấy quyển sách của Lockhart nữa thôilà đủ”

Trông bà rất hồi hộp, cứ đưa tay vuốt tóc mãi. Bà ngóng trông lên phía đầu của hàng mà nói

“Đợi chút xíu nữa thôi là chúng ta được gặp ông ấy.”

Gilderoy Lockhart từ từ hiện ra trong tầm mắt của họ khi họ nhích dần tới. Ông ngồi ở một cái bàn, vây quanh là những tấm chân dung lớn của chính ông, cái nào cũng nháy mắt và cười phô hàm răng trắng bóng với đám đông. Lockhart bằng xương bằng thịt thì mặc bộ áo chùng xanh lơ y chang màu mắt của ông, cái nón phù thủy chóp nhọn ung dung chiếm một góc trên mái tóc dợn sóng của ông.