Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bánh Xe Vận Mệnh Tại Hogwarts

Chương 7: Hẻm Knockturn (2)




Chương 7: Hẻm Knockturn (2)

Chương 7: Hẻm Knockturn (2)

Dưới cái nhìn đầy tính xâm lược của Tristan, Harry đã trở nên xấu hổ không thôi. Thằng bé hiện giờ bối rối đến nỗi hai cánh tay của nó dường như không biết giấu vào đâu cho phải. Nếu như không phải là hai đứa chúng nó đang phải trốn trong này thì có khi nó đã gân cổ lên mà cãi rồi.

Tuy nhiên trước khi Harry kịp nói gì đó thì:

“Xuỵt!”

Tristan vừa xuỵt vừa ra hiệu cho thằng bé. Thì ra là Draco đã lại bắt đầu đi về hướng của bọn nó. Thằng bé vừa đi vừa nhẩn nha quan sát các món hàng khác được đặc trên kệ trong khi cha của nó thì đang kỳ kèo mặc cả với lão Borgin.

Harry có vẻ như vô cùng căng thẳng khi Draco đến càng ngày càng gần bọn nó. Thằng bé bấu lấy tay Tristan rất mạnh làm cho nó có chút đau nhưng cũng không dám phát ra bất kỳ một âm thanh nào.

Draco từng bước, từng bước môt tiến lại gần cái tủ mà hai đứa tụi nó đang trốn. Thằng bé dừng lại một chút để xem xét một cuộn dây thừng treo cổ rất dài, và đọc tấm thẻ đính trên một cái chuỗi đeo cổ lộng lẫy bằng đá ngọc mắt mèo rồi cười đắc ý. Tấm thẻ ghi:

“Lưu ý: Đừng sờ. Đã bị ếm bùa – Từng lấy mạng của mười tám tên sở hữu chủ là Muggle, tính đến nay.”

Thằng bé nhợt nhạt quay lưng lại và đứng ngay trước cái tủ. Nó bước tới, vừa giơ tay toan nắm cái đấm cửa tủ.

“Đing!”

Tiếng thông báo của hệ thống đột nhiên vang lên làm cho Tristan giật bắn của mình, mồ hôi lạnh thì tuôn ra như như mưa.. May mà vừa lúc đó giọng ông Malfoy cha vang lên ở đằng quầy:

“Xong… Lại đây, Draco.”

Cuối cùng thì cũng thoát nạn! Nếu mà ông Malfoy chậm một chút xíu nữa thì cả Tristan và Harry đã nữa đứng tim c·hết t·ại c·hỗ rồi. Vừa lấy tay quẹt mồ hôi chảy ra trên trán, tụi nó vừa thở phào một cách nhẹ nhõm.

“Chúc ông một ngày làm ăn phát đạt nhé, ông Borgin. Tôi sẽ đợi ông đến thái ấp của tôi để lấy hàng.”

Ngay khi cánh cửa vừa đóng lại sau lưng cha con Malfoy, ông Borgin mất ngay cái giọng bóng bẩy:

“Một ngày phát đạt cho chính ông đấy, ông Malfoy ơi, nếu mà cứ đúng như người ta đồn đại, thì quả là ông đã bán lại cho ta chưa đến một nửa những thứ ông giấu trong thái ấp của mình đâu…”



Ông Borgin lẩm bẩm thêm điều gì đó nghe không rõ, rồi biến mất vô căn phòng phía trong. Hai đứa chúng nó nhân cơ hội này mà nhẹ nhàng chuồng êm ra khỏi tủ, đi lướt qua cái kệ thủy tinh, và phóng ra khỏi cửa tiệm.

Trước mặt bọn nó là một cái hẻm nhỏ tăm tối, có vẻ như gồm toàn những cửa hàng chuyên phục vụ Nghệ thuật Hắc ám. Cái tiệm mà tụi nó vừa ra khỏi, tiệm Borgin & Burkes, trông ra dáng cái tiệm lớn nhất ở khu này, đối diện nó là một cái cửa sổ kinh tởm trưng bày mấy cái đầu khô rúm khô ró, và cách hai cánh cửa về phía dưới là một cái chuồng lớn chứa đầy bọn nhền nhện cực lớn còn sống nhăn. Hai mụ phù thủy vẻ ngoài nhếch nhác đang đứng khuất trong bóng tối của một khung cửa, dòm ngó tụi nó và rù rì trò chuyện với nhau.

Tristan cảnh giác mà nhìn chung quanh, nó đã biết được tụi nó đang ở nơi nào. Ngay cả khi nó không nhớ ra thì những cái bảng hiệu của các cửa tiệm xung quanh cũng cho nó biết vị trí hiện tại của nó. Nó nói trong khi mắt nhìn bốn phương, tai nghe tám hướng.

“Mình biết nơi này, đây là hẻm Knockturn, Harry. Đây là nơi tập trung của đám phù thủy hắc ám. Anh Fred và George muốn tới nơi này lắm nhưng bị cô Molly nghiêm cấm.”

Như nhận thấy được mức độ nghiêm trọng của việc này, Harry hoảng hốt trả lời:

“Tụi mình phải làm gì đây bây giờ? cậu có biết đường ra khỏi nơi này không?”

Lúc này, Tristan phát hiện ra có một bà phù thuỷ già khú đế, tay bưng một cái khay đựng đầy những thứ ghê rợn giống như móng tay người ta đang tiếp cận hai đứa chúng nó. Không suy nghĩ gì nhiều, nó nắm lấy tay Harry mà chạy theo bản năng, dựa tất cả vào trực giác.Con hẻm cũng không dài lắm, từ vị trí này nó có thể thấy được lối ra, hi vọng tụi nó có thể an toàn mà đi đến được chỗ đó.

“Cầm chắc đũa phép của cậu vào Harry. Hi vọng năm vừa rồi cậu học được điều gì đó có ích ở Hogwarts.”

Tuy nhiên mụ phù thủy kia đã nhanh tay mà chụp lấy tay kia của Harry. Mu ta vừa nói vừa cười, nhe ra những cái răng bám đầy rêu của mình.

“Đi lạc hả mấy cưng”

Harry có vùng vẫy để tránh thoát nhưng bàn tay của mụ phù thủy kia tuy gầy guộc nhưng vẫn như một cái kiềm bằng sắt nắm chặt lấy tay của thằng bé. Tất cả mọi người trên đường đều đang chú ý đến bọn nó, có người còn xoa xoa tay, có người thì đang âm thầm quan sát, có người lại nở nụ cười không hề có một chút ý tốt nào, nhưng tuyệt nhiên không ai muốn tiến lên trợ giúp bọn nó.

Không! Có một người tiến lên giúp đỡ cho hai đứa nhỏ. Đó là một người khổng lồ, lão ta to gấp đôi người bình thường còn bề ngang thì gấp ba. Râu tóc thì rậm rạp che kín cả khuôn mặt, ở dưới bộ râu xồm xoàn đó là cặp mắt lấp lánh như hai con bọ đen nhánh. Lão ta gầm lên bằng một cái giọng chấn động mọi người chung quanh, làm rớt luôn cái khay của mụ phù thủy già.

“HARRY! TRISTAN! Mấy đứa làm cái trò gì ở đây?”

“Bác Hagrid!” x2

Đúng vậy người khổng lồ đó chính là Rubeus Hagrid, người giữ khóa của Hogwarts và cũng là người quen cũ của cả hai đứa. Dưới sự bảo hộ của thân hình khổng lồ của lão, tụi nó cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, Harry nghẹn ngào mà nói:

“Bác Hagrid!… Con bị lạc… Bột Floo…”



“Đi theo ta! Và nhớ là đừng có cách ta quá xa.”

Lão Hagrid tóm chặt gáy Harry lôi nó ra xa mụ phù thủy, hất văng cả cái khay khỏi tay mụ. Lão quay sang nói với Tristan trong khi dẫn nó và Harry rời khỏi nơi này. Khi ba bác cháu đi đến hết con hẻm vẫn còn nghe tiếng mụ ta rít lên the thé ở đằng sau.

Dưới sự bảo hộ của lão khổng lồ, chúng nó đã rời khỏi con hẻm Knockturn tăm tối, trở về với Hẻm Xéo đầy ánh nắng mặt trời. Trước mặt chúng nó là tòa nhà bằng đá quen thuộc trắng như tuyết – ngân hàng Gringotts.

“Người ngợm thật không ra gì!”

Lão Hagrid cằn nhằn thô lỗ. Lão phủi bồ hóng trên mình Harry mạnh đến nỗi suýt xô nó ngã chổng kềnh vô cái thùng đựng phân rồng đặt bên ngoài một tiệm bào chế thuốc. Tristan thì may mắn mà tránh thoát khỏi độc thủ của gã khổng lồ nhờ nó đứng xa lão hơn Harry một chút.

“Bác thiệt không biết… các cháu thậm thụt quanh Hẻm Knockturn làm gì kia chứ, Harry, cái chốn giang hồ nguy hiểm ấy! Bác không muốn có người nào nhìn thấy cháu léng phéng ở đó…”

“Con biết rồi, bác.”

Tristan lên tiếng hỏi: “Mà bác đến nơi đó để làm gì vậy?” \

Lão Hagrid làu bàu:

“Bác đang kiếm mua Chất chống Ốc sên ăn Thịt sống. Chúng phá hại vườn bắp cải của trường dữ quá. Mà tại sao hai cháu lại ở nơi quỷ quái đó?”

Harry trả lời:

“Con nói với bác rồi, con bị lạc… Còn Tristan thì bị cuốn theo.”

Cả ba cùng nhau tiến về hương ngân hàng phù thủy Gringotts, nơi đó nổi nhất cái Hẻm Xéo này, với lại gia đình Weasley chắc chắn cũng phải ghé qua nơi này để mà rút tiền mua dụng cụ học tập mới.

Harry vừa chạy lóc cóc theo sau lão khổng lồ vừa giải thích cho lão ta nghe vì sao mà cả mùa hè này nó lại không gửi cho lão bất cứ lá thư nào (Tuy khoảng thời gian ở căn nhà số 4 đường Privet Drive nó không gửi thư còn có thể chấp nhận được nhưng việc thằng bé đã ở trang trại Hang Sóc nửa tháng mà không chịu gửi thư cho lão Hagrid thì đích thị là lỗi của nó rồi, không chối vào đâu được.)

Tristan thì lầm lầm lì lì chạy theo phía sau hai người, nó nhỏ giọng mở ra giao diện hệ thống, từ nãy đến giờ nó vẫn chưa thể mở ra xem tiếng đing vừa nãy là gì. Đúng như dự đoán của thằng bé, phần nhiệm vụ đang nhấp nháy chứng tỏ tiến độ nhiệm vụ của nó đã có tiến triển. Tristan ngay lập tức mà mở ra xem.:

“Lucius Malfoy có một âm mưu khủng kh·iếp ảnh hưởng đến hành trình sau này của túc chủ. Dường như ông ta đang xử lý các món đồ có liên quan đến ma thuật hắc ám. Thỉnh túc chủ chú ý để tránh ảnh hưởng đến hành trình của mình.



Mục tiêu nhiệm vụ:

Tìm ra âm mưu của Lucius Malfoy. (33%)

Ngăn cản âm mưu của Lucius Malfoy.

Khiến cho Lucius Malfoy phải trả giá cho hành vi của mình.”

Vậy là nó đã biết được một phần kế hoạch của lão Lucius, tuy không có gì nhiều nhưng đây là một khởi đầu thuận lợi không phải sao?

“Harry! Harry! Lại đây!”

Chợt có một giọng nữ cất lên làm cho Tristan phải rời mắt khỏi giao diện hệ thống, Đứng trên bậc thềm là một cô gái có làn da sáng, đôi mắt màu nâu long lanh dưới ánh nắng. Khi nhỏ mở miệng chào hỏi thì làm lộ ra hai chiếc răng cửa khá lớn. Cô bé đang chạy như bay xuống các bậc thềm trắng muốt của ngân hàng Gringotts, mái tóc nâu dày bay xõa sau lưng.

Đang đứng bên cạnh nó và lão Hagrid, Harry reo lên sung sướng khi gặp lại nhỏ bạn của mình:

“Hermione!”

Tiếng reo của Harry làm Tristan đứng hình một chút. Cô gái có vẻ ngoài vô cùng bình thường này lại là vạn sự thông tiểu thư Hermione Granger .Thật đúng là nhìn không ra, hiện tại nhỏ khác xa một trời một vực với Emma Watson trong trí nhớ của nó.

“.Mắt kiếng của bồ bị làm sao vậy? Chào bác Hagrid! Ôi, gặp lại hai người thật là tuyệt vời… Còn cậu là Tristan Prewett đi, Ron có nhắc đến cậu trong thư mà cậu ấy gửi cho mình. “

Tristan gật đầu đáp lễ rồi sau đó .. không có sau đó! Cuộc đối thoại đột nhiên im bặt tại đây. Bầu không khí đột nhiên chùng xuống đến mức đáng sợ.

Như là để hóa giải bầu không khí, Hermione quay sang Harry mà hỏi:

“Harry, bồ có định vô ngân hàng Gringotts không?”

Harry nói:

“Vô chứ, nhưng phải tìm gia đình Weasley trước đã.”

Lão Hagrid nhe răng cười:

“ Con khỏi phải tìm kiếm chi cho mất công.”

Cả ba đứa chúng nó đảo mắt nhìn quanh. bươn bả giữa đường phố đông đúc như chạy đua nước rút là dượng Arthur và mấy anh em nhà này: Ron, George, Fred, và Percy.