Chương 6: Hẻm Knockturn (1)
“Tristan,cậu có làm sao không?”
Harry lên tiếng hỏi nó trong khi thằng bé đang loạng choạng mà ngồi dậy, cầm cái kính bể đưa lên mắt. Tình cảnh hiện tại của hai đứa chúng nó bây giờ chỉ có thể dùng hai từ thê thảm để mà hình dung. Mấy cái lò sưởi trong tường vừa nãy giống như là cái máy giặt khổng lồ h·ành h·ạ bọn trẻ quá sức, khiến cho cả người tụi nó vô cùng chóng mặt, còn cả người thì đầy các v·ết t·hương nhỏ do v·a c·hạm trong suốt quá trình dịch chuyển.
“Mình không sao! C·hết tiệt! Mình thề là từ đây về sau sẽ không bao giờ đứng cạnh lò sưởi trong tường khi có người sử dụng bột Floo nữa.”
Tristan lồm cồm bò dậy, sờ soạng dưới đất để tìm cặp kính của nó.Thằng bé vô ngữ mà nhặt lên hai nửa cặp kính của mình. Không còn cách nào khác, nó đành nhét vào túi áo trước ngực để chờ khi nào có thời gian rảnh để sửa lại. Thấy vậy, Harry xấu hổ mà gãi gãi đầu của mình.
“Là lỗi của mình!Đáng ra mình nên phát âm Hẻm Xéo rõ ràng hơn.”
“Cậu không cần phải tự trách, mình cũng có trách nhiệm trong chuyện này. Nhưng bây giờ không phải là lúc để nói chuyện này, Harry. Cậu nhìn chung quanh xem.”
Tristan vừa nói vừa quét mắt nhìn bốn phía chung quanh. Tụi nó đang đứng trong một cái lò sưởi bằng đá trong một gian nhà có vẻ là một cửa hàng phù thủy được thắp sáng mờ mờ – nhưng không có cái gì ở đây có vẻ là thứ nằm trong danh mục dụng cụ học tập của Hogwarts.
Một cái kệ thủy tinh gần đó đựng một bàn tay héo quắt đặt trên một cái gối, một bộ bài hoen v·ết m·áu, và một con mắt thủy tinh trợn trừng. Những cái mặt nạ trông như như quỷ treo trên tường cũng trừng mắt ngó xuống nó, một bộ xương người nằm trên quầy, và những dụng cụ nhọn hoắt rỉ sét treo lòng thòng dưới trần nhà. Tệ hơn nữa, là qua khung cửa sổ cổ lỗ sĩ của cái tiệm, Tristan có thể nhìn thấy một con đường hẹp té, tối tăm, nhưng đó không phải là Hẻm Xéo.
Một cái kệ thủy tinh gần đó đựng một bàn tay héo quắt đặt trên một cái gối,…
Harry cũng theo Tristan mà quan sát hoàn cảnh chung quanh. Khi thấy những thứ được bày biện chung quanh, ánh mắt của thằng bé dần trở nên nghiêm trọng. Nó nói trong khi lấy tay chùi chùi cái mũi đang sưng đỏ của mình, hình như hồi nãy cái mũi của thằng bé vừa có một sự tiếp xúc thân mật với bức tường bằng đá bên trong lò sưởi:
“Tuy không biết nơi này là nơi nào nhưng mình cho rằng tụi mình nên rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt.”
Tristan đông ý hai tay hai chân với ý kiến của Harry. Cả hai quyết định chuồn thật nhanh và thật êm ra khỏi nơi này. Nhưng chưa đi đến cửa, thì bên kia tấm kính xuất hiện hai bóng người đang bước tới.
Một trong hai người là một thằng nhóc nhìn cũng trạc tuổi tụi nó. Thằng bé đó trông có vẻ mảnh khảnh, mái tóc màu vàng kim vuốt ngược của thằng nhỏ được chải chuốt kỹ lưỡng đến nỗi trở nên bóng loáng ngay cả dưới điều kiện ánh sáng vô cùng kém cỏi ở nơi này. Nhưng điều mà Tristan chú ý lại là cặp mắt của thằng nhỏ, đó là một đôi mắt màu xám đặc biệt lạnh lùng và kiêu ngạo. Và đúng như vậy,dưới linh thị của Tristan, thằng bé dường như bị màu xanh lam và màu xanh lá bao phủ, rất ít các màu tươi sáng như đỏ và vàng.
Đưng bên cạnh thằng nhỏ chính là ba của nó chứ không ai khác. Làn da nhợt nhạt, gương mặt nhọn hoắc, đôi mắt xám trắng lạnh lùng như đúc từ cùng một khuôn mà ra. Cả người của ông ta bị một màu đen bao phủ khiến cho nó không thể nhìn thấy bất cứ màu sắc nào khác.
“Ai đó?”
Người đàn ông dường như cảm giác được linh thị của Tristan. Ổng quay phắc lại, nhìn chăm chú vào vị trí đứng hồi nãy của nó. Cũng may mà Harry đã kịp kéo nó vào cái tủ lớn màu đen bên trái mà đóng sập cửa tủ lại, nhưng vẫn còn chừa ti hí cái kẽ hở chút xíu để hai đứa dòm ra. Hai đứa không dám phát ra bất cứ một tiếng động nào.
“Làm gì có ai đâu? Chắc ba nhìn lầm gì đó rồi.”
Thằng bé với mái tóc vuốt ngược kia dừng lại một chút nhìn xung quanh. Nhưng nó không thấy bất cứ điều gì bất thường nên vừa nói vừa đẩy cửa mà tiến vào kèm theo tiếng chuông cửa kêu leng keng.
Cha cũng thằng bè cũng đi vào theo ngay phía sau. Ông băng qua gian phòng, thờ ơ với những thứ hàng trưng bày. Ông ấy rung một cái chuông trên quầy, rồi quay lại nói với con trai:
“Đừng sờ mó gì cả, Draco à.”
Malfoy đã tới bên con mắt thủy tinh. Nó nói:
“Con tưởng ba sắp mua cho con một món quà chứ…”
Ba nó gõ gõ ngón tay lên trên mặt quầy:
“Ba nói là ba sẽ mua cho con một cây chổi đua.”
Trong khi thằng bé nhợt nhạt kia đang càm ràm với ba của nó về những chuyện xảy ra trong trường thì Harry nói nhỏ vào tai Tristan:
“Draco Malfoy, như cậu thấy đó, nó ghét mình lắm. Mình hoàn toàn không muốn gặp mặt nó trong bộ dáng này đâu.”
“Draco Malfoy? Con của Lucius Malfoy à?”
Harry đáp:
Chắc vậy, cái họ đó không phổ biến lắm thì phải? Mà sao?:
Tristan trả lời:
“Mình có nghe nói về ông ấy. Dượng Arthur ghét ổng lắm, nghe đâu ông ta là người ủng hộ trung thực của Kẻ mà ai cũng biết là ai đấy.”
Thì ra đó chính là cái ông Lucius Malfoy mà nhiệm vụ hệ thống của nó đã đề cập, hèn chi mà nó đã thấy ông ta quen quen từ lúc nãy rồi. Thế là thằng bé dỏng tai lên mà lắng nghe, hi vọng nó có thể tìm được manh mối để hoàn thành nhiệm vụ này.
Tristan cũng không phải chờ bao lâu. Một ông già có cái lưng tôm lom khom xuất hiện đằng sau quầy, tay vuốt ngược mái tóc trơn bóng trên đầu. Giọng ông này cũng trơn bóng như tóc của ổng:
“Xin chào ông Malfoy, thật sung sướng được gặp lại ông… và cả cậu Malfoy nữa… thật quyến rũ. Tôi xin được phục vụ ông và cậu ạ. Tôi xin giới thiệu với ông mặt hàng vừa về đúng hôm nay với giá cả phải chăng…”
Ông Malfoy nói:
“Ông Borgin à, hôm nay tôi không mua, mà tôi bán.”
Nụ cười hơi héo đi trên gương mặt ông Borgin:
“Bán à?”
Ông Malfoy rút một cuộn giấy da từ túi áo phía trong, mở ra cho ông Borgin đọc.
“Chắc hẳn ông đã nghe chuyện Bộ hiện đang cho tiến hành nhiều cuộc khám xét hơn. Tôi có vài… ơ… vài món ở nhà có thể gây phiền toái cho mình, nếu Bộ có lệnh…”
Ông Borgin gắn cặp kính lên sóng mũi và đọc cái danh sách:
“Thưa ông, chắc chắn Bộ không dám làm phiền đến ông đâu.”
Môi của ông Malfoy cong lên:
“Tôi chưa bị khám xét. Cái tên Malfoy vẫn còn được tôn trọng, tuy nhiên Bộ ngày càng ưa chõ mũi vào công việc của người khác. Có tin đồn là sắp ra một Đạo luật bảo vệ Muggle mới – chắc chắn là có lão Arthur Weasley xuẩn ngốc, bẩn thỉu và khoái dân Muggle đứng đằng sau vụ này…"
Nghe vậy Tristan và Harry đều cảm thấy tức cành hông. Ông Malfoy vẫn tiếp tục nói:
“… và như ông thấy đó, vài thứ trong mớ độc dược này có thể khiến cho chuyện này có vẻ…”
Ông Borgin nói:
“Thưa ông, dĩ nhiên là tôi hiểu. Để tôi xem…”
Tristan quay sang thằng bạn cũng đang dỏng tai lên nghe lén mà hỏi:
“Theo cậu thì ông ấy bán thứ gì nhỉ?”
Harry trả lời:
“Nghe đâu là độc dược nằm trong danh sách cấm thì phải?”
Tristan nở một nụ cười đầy nham hiểm mà nói:
“Đợi cho dượng Arthur nghe được điều này thì…”
Harry cũng nở nụ cười theo nó, nhưng rất nhanh nụ cười của cả hai tắt ngấm vì Draco đang đi lần về hướng cái tủ mà tụi nó đang trốn. Thằng bé kiểm tra từng món hàng được trưng bày trên quầy. Nó dừng lại trước bàn tay khô quắt đặt trên cái gối, chen ngang:
“Con muốn mua cái đó!”
Ông Borgin bỏ ngay cái danh sách của ông Malfoy cha, hối hả chạy lại chỗ cậu Malfoy con:
“A! Bàn tay của Vinh quang! Chỉ cần đặt một ngọn nến vô bàn tay thì nó sẽ soi sáng cho người cầm nó, và chỉ có người đó thấy ánh sáng mà thôi! Đây đúng là bạn hẩu của bọn t·rộm c·ắp và quân c·ướp b·óc! Thưa ngài, con trai của ngài đúng là sành điệu.”
Tristan lập tức chú ý đến bàn tay khô quắt đó. Trên thực tế là dưới tầng hầm nhà nó cũng có vài món vật phẩm như vậy, coi như là truyền thừa đi. Nhưng mỗi khi mà thằng bé đặt câu hỏi về các món đồ này thì dượng Arthur và cô Molly đều lảng tránh trả lời cho thằng nhỏ.
Ông Malfoy lạnh lùng nói:
“Tôi hy vọng con trai tôi sẽ khá hơn một tên trộm hay một thằng kẻ cắp, ông Borgin à.”
Ông Borgin vội nói:
“Thưa ngài, tôi không có ý xúc phạm, không hề…”
Ông Malfoy càng lạnh lùng hơn nữa:
“Tuy nhiên nếu thứ hạng của nó ở trường mà không nhích lên, thì nó quả thực chỉ xứng đáng làm quân t·rộm c·ắp mà thôi.”
Draco cãi lại:
“Đâu phải lỗi tại con. Các thầy cô đều thiên vị, đều có đệ tử ruột, con nhỏ Hermione Granger đó…”
Nhưng ông Malfoy nạt to:
“Ta tưởng lẽ ra con phải biết nhục vì bị con nhỏ thuộc gia đình tầm thường không biết pháp thuật đó đánh bại trong các kỳ thi chớ!”
Trốn trong tủ, dòm ra thấy thằng Malfoy con vừa lúng túng quê độ vừa giận dỗi, Harry khoái chí reo thầm:
“Đáng đời!”
Tristan liếc mắt nhìn Harry một cái mà hỏi:
“Vậy cậu hạng mấy?”
Dường như câu hỏi của nó đã chọc đúng chỗ đau của thằng bé, nó đỏ mặt tía tai mà trả lời:
“Cũng không đến nỗi tệ đi.”
Nó tiếp tục đặt câu hỏi:
“So với Draco Malfoy thì thế nào?”
Câu hỏi của Tristan làm Harry càng trở nên quẫn bách hơn. Không chỉ có khuôn mặt mà ngay cả lỗ tai của thằng bé cũng đã chuyển sang màu đỏ.
“Mình chỉ kém thằng Malfoy một chút xíu. Đúng vậy, chỉ có một chút xíu thôi.”
Nó đánh giá từ trên xuống dưới chúa cứu thế đang đứng ở bên cạnh. Có ai ngờ được đứa trẻ còn sống sót (The boy who lived) khi còn học ở Hogwarts lại là một học tra cơ chứ. Vậy mà vài năm sau lại có thể đánh bại kẻ mà ai cũng biết là ai đấy, cô Rowling cũng buff cho nhân vật chính quá đi mất.