Chương 59: Cầu thang biến mất
Tristan cười khổ không thôi, nó biết chắc rằng từ khi mà tụi Harry dính vô vụ này thì không dễ dàng tiếp tục lừa dối nữa rồi. Không những thế, có khi trạm cuối cùng của chuyến thám hiểm ngày hôm nay là văn phòng của cụ Dumbledore không chừng. Khổ thế không biết!
Nhưng mà khi nó phát hiện ra tụi Harry thì đã đi được nửa đường mất tiêu rồi, lúc đó mà nó quay về thì càng đáng nghi hơn nữa. Dù sao thì cũng đã lỡ rồi, đành phải kéo theo tụi nó chứ sao. Lát nữa tìm cách khuyên nhủ bọn họ về ngủ hay đứng ở ngoài chờ vậy, kiên quyết không cho tụi nó tiến vào bảo khố nữa bước.
“Mau giải thích đi Tristan, đừng hòng lừa dối tụi này quá quan!”
Harry, Ron và Hermione càng ngày áp sát thằng bé, khí thế toả ra vô cùng cường đại, làm cho Tristan có cảm giác nếu nó không đưa ra câu trả lời thỏa đáng thì khó sống đến khi Mặt Trời lên.
Để bảo vệ mạng sống quý giá của mình, Tristan đành phải giơ hai tay lên đầu hàng mà nói:
“Được rồi, được rồi, mình nói, các cậu còn nhớ vụ Colin bị hoá đá chứ?”
“Ý cậu là có liên quan đến phòng chứa bí mật. Cậu lại giấu tụi mình chuyện gì nữa đây Tristan? ”
Harry dường như sắp nổi giận đến nơi, ở bên cạnh Ron cũng bắt đầu xắn tay áo lên. Hermione thì lại dùng ánh mắt nhìn n·gười c·hết để nhìn Tristan.
Tristan vội vàng giải thích:
“Từ từ! Khoan đã! Các cậu nghe mình nói cái đã! Không biết các cậu có nghe đến hay không, lúc đó xung quanh Colin xuất hiện rất nhiều trụ băng, cậu ấy cũng bị bao phủ bởi một lớp băng mỏng. ”
“Giống như những gì xảy ra quanh đây.” Hermione nhìn xung quanh mà nói: “Ý của cậu là Colin bị hại có liên quan đến hàng lang này.”
Tristan dùng một giọng vô cùng bí hiểm mà nói:
“Các cậu có bao giờ nghe đến những tòa bảo khố bị nguyền rủa bao giờ chưa?”
Harry ngay lập tức lắc đầu, Hermione thì cau mày suy nghĩ, cố nhớ coi mình đã đọc về mấy toà bảo khố này rồi hay chưa? Riêng Ron thì tựa như vừa mới bừng tỉnh:
“Hồi nhỏ mình có nghe hai anh Bill và Charl·es kể về mấy toà bảo khố này thì phải?”
“Vậy cậu có nhớ hai ảnh nói gì không?” Hermione hỏi lại ngay.
Ron làm bộ làm tịch một hơi rồi mới trả lời:
“Chuyện đó xảy ra cũng đã lâu lắm rồi nên mình cũng không nhớ rõ lắm. Hai ảnh cũng không nói gì nhiều. Mình nhớ là hai ảnh có nói bên trong đó chứa rất nhiều vàng bạc châu báu cùng đủ các tạo tác ma thuật khác nhau, thậm chí nghe nói còn có phương thức để trường sinh bất tử nữa chứ. Nhưng mình cho là đây chỉ là truyền thuyết mà thôi.”
Tristan lên tiếng phản bác:
“Không, đây không phải là một truyền thuyết. Từ trong thư viện mình đã tìm được một quyển sách ghi lại về những tòa bảo khố này.”
Nó dừng lại một hơi rồi mới nói tiếp: “Theo như những gì mà mình đọc được thì vào cuối những năm 80, bảo khổ đã được mở ra một lần rồi. Nhưng bị các giáo sư Phong tỏa tin tức nay nên không ai được biết cả.”
Rồi thằng bé quay sang nhìn Hermione mà cười thật tươi:
“Quyển sách đó mình đã để lại vào chỗ cũ rồi, hôm nào mình sẽ lấy cho cậu xem.”
“Thiệt hay giả vậy!” Harry và Ron ồ lên.
“Đương nhiên đó là sự thật rồi. Toàn bộ hành lang này không phải là chứng minh cho sự tồn tại của bảo khố hay sao?”
Harry suy nghĩ một chút rồi mới đặt câu hỏi
“Nhưng mà Tristan, Dobby có nói phòng chứa bí mật cũng đã được mở ra một lần trước đây. Mà vừa nãy cậu nói những tòa bảo khô bị ngứa cũng đã từng được mở ra vào thập niên 80. Như vậy hai nơi này thật sự không có liên quan gì đến nhau sao?”
Tristan đưa ra lời giải thích:
“An tâm đi, Harry. Hai nơi này hoàn toàn không có bất cứ liên quan gì đến nhau cả. Còn về vụ phòng chế bí mật đã từng mở ra thì mình cũng đã điều tra được vài điều, vụ đó xảy ra vào tận 50 năm trước lận cơ.”
Cả ba đứa bạn đều quay phắc lại nhìn thằng bé một cách đầy giận dữ
“TRISTAN! Cậu biết được điều đó sao không kể cho tụi mình nghe hả?”
“Xin lỗi! Xin lỗi! Mình quên mất!”
“Hừ!”
Tristan quay sang nhìn Hermione mà hỏi :
“Cáu vẫn chưa trả lời câu hỏi của mình, Hermione. Cậu có sử dụng được bùa Revelio không vậy?”
Ron tỏ vẻ bất mãn:
“Tại sao cậu chỉ hỏi Hermione mà không hỏi mình và Harry vậy? Đúng là cái thứ thấy sắc quên bạn mà.”
Nó không thèm liếc nhìn Ron mà trả lời:
“Hỏi làm gì cho mất thời gian. Chắc chắn là cậu và Harry đều chưa từng biết đến bùa chú này rồi. Trong bốn đứa chúng mình thì may ra Hermione có thể sử dụng mà thôi”
“Hứ!” Ron biểu thị sự bất mãn của mình, nhưng nó không nói thêm lời nào nữa chấp nhận những gì mà Tristan vừa nói chính là sự thật.
Cô Phù Thủy Nhỏ hỏi lại
“Cậu tính dùng bùa Revelio làm cái gì? Chả lẽ cậu tìm ra được mấy tòa bảo khố đó nằm ở chỗ nào rồi sao? Theo mình cậu lên báo chuyện này cho các giáo sư biết chứ đừng có làm một mình như vậy.”
“Hermione! Tin tức về những tòa bảo khố là do các giáo sư lên thủ phong tỏa, điều này cho thấy bọn họ không muốn bọn mình dính vô chuyện này.”
“Như vậy thì càng chứng tỏ rằng nơi đó vô cùng nguy hiểm, chúng mình càng phải nói cho các giáo sư biết mới đúng.”
“Nhưng mà lúc đó bọn mình đừng hòng bén mảng đến gần chỗ này. Hermione, hình ảnh tối hôm đó của Colin vẫn còn ám ảnh mình cho đến tận bây giờ. Không điều tra rõ ràng thì mình không thể nào cam tâm được.”
Hermione trầm mặc một chút rồi mới gật đầu đồng ý:
“Được rồi, cậu đã thuyết phục mình Tristan. Nhưng với một điều kiện là từ đây về sau cậu không được một mình hành động như vậy nữa. Có gì thì phải rủ tụi mình đi theo cùng.”
Thằng bé ngay lập tức không đồng ý:
“Không được! Tuyệt đối không được! Lỡ các cậu gặp nguy hiểm gì thì sao.”
“Cậu cũng biết rằng như vậy là nguy hiểm à? Tại sao cậu còn muốn đi một mình?”
“Tại vì…. tại vì…”
Đứng ở bên cạnh Harry nói chen vào:
“Tristan! Nhà Gryffindor không bao giờ bỏ mặc bạn hữu của mình một mình đối đầu với nguy hiểm đâu.”
“Đúng đó!” Ron tỏ vẻ tán đồng với ý kiến của thằng bạn của mình.
Hermione chốt cuộc đối thoại lại:
“Quyết định của cậu như thế nào, Tristan? Nếu cậu không đồng ý thì bọn mình cùng nhau về phòng ngủ thôi ngày mai mình sẽ nói với Giáo sư McGonagall về nơi này.”
Tristan chỉ tay vào cô bé mà lắp ba lắp bắp:
“Cậu… Cậu… Được rồi, mình sẽ dẫn các cậu đi cùng nhưng mình nói trước mình không biết có gì ở trong đó đâu nha.”
“An tâm đi,Tristan, năm ngoái ba đứa bọn mình cũng vượt qua được những trạm thử thách của các giáo sư đó thôi. Harry còn trực tiếp đối mặt với kẻ mà ai cũng biết là ai đấy nữa mà. Đúng không Harry?”
“Đúng vậy đó!”
Tristan không để ý đến mấy đứa bạn kẻ xướng người hoạ. Năm ngoái Hình như là về hòn đá phù thủy thì phải mấy càng kiểm soát của các giống sư lúc đó toàn là trò trẻ con mà thôi làm gì có tí nguy hiểm gì họa may cửa ải cuối cùng trực diện với kẻ mà ai cũng biết là ai đấy thì hơi nguy hiểm một chút xíu nhưng đó là ở ngay dưới mí mắt của cụ Dumbledore mà
Nó chỉ vào bức tường trước mặt mà nói:
“Tùy các cậu vây, Hermione cậu có thể dùng bùa Revelio đối với bức tường này xem sao, mình chắc ra lối vào nằm ngay chỗ đó.”
Ron tiến lên sờ sờ bức tường một chút rồi tỏ vẻ nghi hoặc:
“Cậu có chắc không vậy Tristan? Mình thấy đây chỉ là một bức tường bình thường mà.”
“Chắc chắn mà! Các cậu thử để tay lên bức tường xem sao?”
Harry và Hermione cũng tiến lên kiểm tra. Sau một hồi thằng bé tóc đen nói:
“Không sai! Bức tường này có vấn đề! Mình cảm thấy có gió lạnh thổi ra từ bên trong. Hermione cậu thử xem.”
“Các cậu tránh ra một bên. Revelio!”
Dưới tác dụng bùa chú của cô bé, bức tường chắn ở trước mắt tụi nó hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một câu thang gấp khúc tối đen như mực, từng làn khí lạnh hóa thành từng đợt khói trắng chảy xuống từng bậc cầu thang. Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là chiếc cầu thang xuất hiện trong viễn cảnh mà Tristan từng nhìn thấy.”
“Tuyệt quá Hermione, cậu vừa mới phát hiện một lối đi bí mật nữa ở Hogwarts. Mình cá là hai anh Fred và George cũng không biết lối đi này.”
“Đúng vậy, Ron. Nhưng điều này đồng nghĩa phía trước có thể vô cùng nguy hiểm.”
Tristan móc đũa phép ra mà nói:
“Đây là chuyện riêng của mình, theo mình thì các cậu nên quay lại đi thôi.”
“Đừng có mơ!”x3
“Vậy thì đi thôi. Lumos!”