Chương 60: Vaults of Ice (1)
“Nơi này tuyệt thật đó!”
Harry thốt lên như vậy khi cả bọn theo cầu thang bước vào căn phòng kế tiếp. Cũng không trách được Harry, ngay cả Tristan cũng bị choáng ngợp trước khung cảnh trước mắt.
Đó là một hành lang ngắn nhưng lại được trang trí vô cùng cầu kỳ,từng tòa mái vòm được chống đỡ bằng những hàng cột trụ nối đuôi nhau kéo dài về phía trước. Phía dưới sàn được trải một lớp thảm nhung mềm mại, có lẽ ban đầu nó có màu đỏ tươi nhưng dưới sự tác động của thời gian và giá rét nên đã bị xỉn màu đi ít nhiều.
Cả hành lang được thắp sáng bởi những cột đèn ma thuật, khi bọn nó vừa mới bước vào thì đồng loạt thắp sáng lên, tỏa ra một thứ ánh sáng màu xanh lục rờn rợn.
Bên cạnh những cột đèn là rất nhiều những bộ giáp sắt ”trang trí” được đặt trên những cái bệ được để sát vào tường. Tristan có cảm giác rằng những bộ giáp sắt này vô cùng nguy hiểm, có thể đó là những con rối ma thuật được đặt ở đây để mà bảo vệ bảo khố, sẵn sàng băm thành thịt vụn bất kỳ ai phi pháp xâm nhập.
“... và cũng lạnh nữa, mình sắp c·hết cóng đến nơi rồi.” Ron vừa run lập cà lập cập vừa nói, thằng bé dùng cả hai tay ôm lấy ngực mình để mà tìm một chút hơi ấm trong trời đông giá rét này?”
Tristan quay sang nghi hoặc mà hỏi:
“Mấy cái áo len cô Molly đan cho cậu đâu hết rồi Ron. Mình nhớ là năm nào cô ấy cũng đan cho cậu một cái mà?”
“Mình để quên ở trong phòng rồi.” Ron lơ đãng mà trả lời, ánh mắt của thằng bé xẹt qua người Hermione đang đứng ở phía trước không xa một chút rồi tiếp tục nhìn thẳng về phía trước.
Ngó nhìn sang Hermione thấy cô bé đang mặc hai chiếc áo len dày cộm, nó cũng hiểu ý mà không tiếp tục chuyện này.
“Vậy thì mau đi thôi, lát nữa về mình sẽ chuẩn bị cho cậu một bình thuốc trị cảm từ Madam Pomfrey, bảo đảm không có di chứng về sau.”
“Đừng có trù ẻo mình.”
Mấy đứa bọn nó cẩn thận tiến về phía trước. Tuy mấy bộ giáp sắt vẫn cho thằng bé cảm giác lạnh sống lưng nhưng khi Tristan đi qua lại không hề có bất cứ động tĩnh nào, giống y như những đồ trang trí thực thụ vậy.
Như vậy thì càng tốt, nói thật ra Tristan cũng không có tự tin cùng với tụi Harry có thể đánh bại toàn bộ hai chục bộ giáp sắt có mặt trong hành lang này. Lúc đó nếu có thể chạy thoát thì đã có thể tạ ơn trời đất được rồi đó.
Ở phía cuối hành lang, mấy đứa tụi nó bị chặn lại bởi một bức tường băng khổng lồ chắn ngang đường đi. Bức tường băng đó khổng lồ đến nổi Hermione phải thốt lên một cách kinh ngạc:
“Thật không thể nào tưởng tượng nổi. Phải cần đến hàng đống ma thuật mới có thể làm được điều này. Mình phải tìm hiểu xem ai xây mấy cái bảo khố bị nguyền rủa này mới được.”
Tristan trả lời:
“Mình cho là một trong bốn người sáng lập, hoặc là một vị hiệu trưởng nào đó mới có thể làm được chuyện này. Cậu thấy đó, muốn tạo thành bức tường băng này theo mình thì cần một lượng ma lực không nhỏ, nói chi là duy trì thời gian dài như vậy. Muốn làm được điều đó thì ít nhất phải kết nối được tòa bảo khố này với toàn bộ lâu đài, người bình thường rõ ràng là không có khả năng làm được điều đó.”
“Các cậu đừng có coi thường mấy khối băng này. Đây không phải là mấy cục băng bình thường đâu, toàn là băng ma thuật không đó. Chỉ cần chúng mình sơ sẩy đụng vào một chút nó sẽ lan ra toàn thân, biến thành một khối băng đăng luôn.”
“Đây là Curse Ice?” Hermione quay qua hỏi:
“Cậu cũng biết đến chúng nó à?”
“Mình từng đọc về nó trong một quyển sách.Nghe đâu cần một pháp sư cao tay ấn mới có thể tạo ra mấy thứ này cho nên hiếm lắm, vậy mà ở đây lại có nhiều như vậy.”
“Không hổ là Hogwarts sao?”
Tristan vừa mới nói xong thì Ron ngay lập tức rụt tay lại, vừa nãy nó tò mò tính sờ một chút xem sao, may mà Tristan kịp thời đề ra nếu không chắc giờ nó đã trở thành một khối băng tên là Ron rồi. Nó quay sang toái toái niệm niệm:
“Sao cậu không nói sớm!”
Tristan chỉ nhún nhún vai rồi trả lời:
“Không phải là mình đang nói sao? Nhưng cậu an tâm dù mình có nói trễ đi chăng nữa thì cậu cũng không làm sao cả, cùng lắm là nằm ở bệnh thất với Madam Promfrey đến hết kỳ nghỉ lễ thôi mà. Mấy cục băng này không đả thương phù thủy mà chỉ hút cạn năng lượng của bọn họ.”
“Như vậy thì không đủ đáng sợ sao? Mình không muốn dành mấy ngày sắp tới trong bệnh thất đâu. ”
Harry đột ngột lên tiếng:
“Đây chắc là một tầng bảo vệ của nơi này. Bọn mình làm sao để vượt qua bức tường băng này đây?”
Tristan chưa kịp trả lời thì Hermione nói ngay:
“Đơn giản lắm Harry, dù sao đây cũng là mấy khối băng mà thôi. Chỉ cần bọn mình tác động vào một lực vừa phải hay là dùng lửa đốt làm cho chúng nó tan chảy là được. Mấy cậu đều nắm giữ bùa Flipendo với Incendio chứ?”
Harry và Ron đều gật đầu trong khi Hermione liếc Tristan một cái, chắc là cô bé nhớ đến việc nó hỏi về phép Incendio lúc trước.
Tristan quay sang sinh ba đứa bạn mà nói:
“Được rồi, mình đếm đến ba thì cùng nhau niệm chú nha.”
Cả ba đứa đều lăm lăm đũa phép trên tay, sẵn sàng niệm chú:
“Một … Hai … Ba.”
“Flipendo!”x4
Dưới sự hợp lực của cả bốn đứa, bức tường băng chắn ngang đường dường như bị Truck-kun hút vào vậy. Nguyên cả bức tường bị đập vụn ra thành vô số mảnh nhỏ bay lả tả về phía sau, làm lộ ra một cánh cửa được bảo vệ một cách kỹ càng.
Cánh cửa này nằm trên một cái cầu thang nho nhỏ, chừng 5,6 bậc ở phía đối diện hành lang. Thoạt nhìn thì nó được làm bằng một thứ kim loại nào đó nhưng bởi vì lớp sương giá dày cộm bên trên nên khó lòng phân biệt. Có rất nhiều chữ Rune cổ và đủ các loại hoa văn được khảm trên và xung quanh cánh cửa. Đặc biệt nhất là một bông tuyết khổng lồ khóa chặt cánh cửa lại, tựa như là một lớp niêm phong vậy. Nếu mà tụi nó muốn đi vào căn phòng phía sau thì phải tìm cách xử lý bông tuyết này cái đã.
“Đây chắc chắn là lối vào bảo khố rồi, cũng không khó khăn cho lắm.”
“Cẩn thận, Harry!”
Một tia sáng băng giá từ chính giữa bông tuyết bắn về phía chúa cứu thế, nhưng với thần kinh vận động phát đạt của mình, thằng bé dễ dàng né tránh, để lại một vài dài băng tuyết phía sau lưng.
Hermione nhanh chóng nhận ra thứ mà cánh cổng vừa mới bắn ra:
“Bùa hóa đá Glacius! Các cậu cẩn thận khi trúng phải bùa này sẽ bị đóng băng đó.”
“Hermione, mau tránh ra!”
Mục tiêu kế tiếp của cánh cửa chính là cô bé, lần này bùa chú bắn trúng vào khoảnh đất chính giữa hai chân của cô bé, hất nhỏ văng về phía dưới cầu thang, nhưng cũng nhờ đó mà thoát khỏi tầm bắn của cánh cửa.
Ở phía trên bậc thềm, mấy thằng con trai vẫn tiếp tục né tránh những tia sáng bắn ra từ phía cánh cửa mà lo lắng nhìn về phía đứa con gái duy nhất của cả bọn.
“Cậu có sao không, Hermione?”
Cô phù thủy nhỏ loạng choạng đứng dậy, trả lời một cách yếu ớt:
“Mình không sao!”
“Vậy thì tốt rồi, Cậu cứ ở yên dưới đó đi Hermione, đừng có lên đây. Bọn mình cần khoảng trống để né tránh, trên này không đủ rộng cho cả bốn đứa đâu.
Tuy không muốn nhưng đây rõ ràng là biện pháp tốt nhất vào lúc này, Hermione chỉ có thể đứng ở phía dưới mà lo lắng cho bọn con trai, sẵn sàng mà chi viện cho bọn họ, tỷ như bùa khiên chẳng hạn.
Mấy thằng con trai lúc này mới yên tâm mà tiếp tục né tránh, Tristan nói nhanh:
“Cứ tiếp tục như vậy thì không được, bọn mình phải làm cách gì đó. Harry, Ron bọn mình cùng nhau niệm chú Incendio thử xem.”
“Incendio!” x3
Ba tia lửa bắn về phía cánh cửa, riêng tia lửa của Trisan thoạt nhìn bự hơn hẳn hai đứa còn lại, xem ra công sức luyện tập của nó không phải vô ích.
Dưới tác dụng của bùa tạo lửa, một trong sáu góc của cái bóng tuyết khổng lồ kia ầm ầm sụp đổ, tạo thành một vũng nước ở phía dưới cánh cửa sau đó nhanh chóng đóng băng lại một lần nữa. Thấy hành động vừa rồi đạt được thành quả lớn đến như vậy, tụi nhỏ sĩ khí tăng vọt. Tristan hô lớn
“Ráng lên hai câu, chỉ còn năm góc nữa thôi.”